Editor: Gấu Lam Tin tức đại vương ngự giá thân chinh rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ Trác Lộc thành, bá tánh còn không biết chân Đại vương đã khỏi hẳn, còn dậm chân đau lòng không thôi, đánh giặc đã hồ nháo đến vậy sao?! Một người tàn phế phải ra tiền tuyến tác chiến? Thậm chí không ít người lo lắng Đại vương có phải chuẩn bị kéo toàn bộ Yến quốc chôn cùng hay không, thế mà chẳng phân biệt nặng nhẹ! Nhân tâm Trác Lộc thành hoảng sợ, triều thần cũng lén nghị luận sôi nổi, Đại vương chưa bao giờ ra khỏi vương cung, vẫn luôn chịu sự bảo hộ của Huyền Giáp nên nói hắn không rành thế sự cũng không người phản đối. Trên cung yến Đại vương tuy rằng một đao chém hạ uy phong của Đỗ Vũ Hiền, nhưng đánh giặc không phải chỉ cần một thân võ nghệ là được. Huống chi chiến trường không thể so với vương cung, hai quân đối chọi với nhau, 21 Huyền Giáp cũng không thể nào bảo hộ được hắn? Tuy rằng có hơi lo lắng, nhưng về phương diện khác cũng có người âm thầm may mắn, bạo quân rời vương cung, đương nhiên có thể bình an tới Tây Bắc, nhưng quân địch có Triệu Vô Thương ở đó có bình an từ Tây Bắc trở về hay không thì không chắc...... Nếu bạo quân một đi không trở lại, mới là chuyện may mắn nhất của thần tử cùng bá tánh Trác Lộc thành. Vì vậy, sau khi bãi triều trừ bỏ Vân Huy tướng quân thông truyền muốn vào cung gặp mặt Đại vương dự là khuyên cậu, các triều thần đều giả câm vờ điếc. Nhiếp Gia đối với người phía dưới nghĩ như thế nào trong lòng biết rõ ràng, cũng không thèm để ý tới, cậu sớm đã nói rõ, chỉ cần không đem tên ngỗ nghịch đó đặt ở trên mặt bàn thì thế nào cũng được cả. Nhiếp Gia cũng phái một Huyền Giáp ném Vân Huy tướng quân trở về phủ tướng quân. "Đại vương tâm ý đã quyết, ngươi có gì bất mãn?" Huyền Giáp đứng ở trên mái hiên phủ tướng quân, lạnh nhạt cúi đầu. Vân Huy tướng quân quỳ một gối ở dưới ánh nắng chói chang ôm quyền dùng sức nói từng chữ: "Đại vương tuổi còn nhỏ lại chưa bao giờ rời cung không biết tiền tuyến hung hiểm, vi thần thật sự lo lắng, khẩn cầu Huyền Giáp hộ vệ khuyên Đại vương, thiên tử mới là nền tảng lập quốc, nếu Đại vương ở tiền tuyến xảy ra chuyện gì Yến quốc tất vong!" " Huyền Giáp sẽ bảo vệ Đại vương chu toàn, khuyên ngươi chớ lại khiến Đại vương không vui, nếu không máu ngươi nhất định bắn đầy tường." Huyền Giáp vừa dứt lời, thân ảnh trên mái hiên cũng không thấy. Vân Huy tướng quân miệng khô lưỡi khô đứng lên, nhìn phương hướng Huyền Giáp biến mất nặng nề thở dài, Đại vương hồ nháo, Huyền Giáp thế mà lại ngu trung! Trong thiên viện Quân Trường Duyệt đang thay thuốc cho Tư Không Hàn, mấy ngày nay tay Tư Không Hàn tuy rằng đã phế nhưng là vẫn nhanh chóng liên hệ với nội gián trong Trác Lộc thành, dưới sự trợ giúp của Khánh Quốc Công âm thầm tu chỉnh, cơ hồ đem toàn bộ phòng ngự trong Trác Lộc thành nắm ở trong tay, nếu hắn để lộ thân phận chỉ sợ toàn bộ triều đình đều sẽ theo hắn, cho nên tin tức quốc quân muốn thân chinh Tây Bắc mới vừa bãi triều đã truyền tới lỗ tai Tư Không Hàn. Quân Trường Duyệt bị động tĩnh bên ngoài hấp dẫn, đẩy cửa sổ ra dỏng hai lỗ tai, thấy Vân Huy vỗ vỗ bụi đất trên người lại nhìn bộ dáng hắn hoảng sợ rời tướng quân phủ, xem ra lại tiến cung, cực kỳ không vui đóng lại cửa sổ, xoay người nhỏ giọng nói với Tư Không Hàn nói: "Tống Ngọc Uy này lúc trước ta tưởng đối với ngươi trung thành và tận tâm, Vương huynh nếu rời thành, với chúng ta đều là chỗ tốt đếm không hết, hắn ngược lại cứ đi khuyên răn." "Hắn là một ngu trung, không cần để ý tới hắn." Tư Không Hàn nắm tay hắn nói: "Tiền tuyến hung hiểm, Quân Trường Sinh vừa ly khai, 21 Huyền Giáp nhất định sẽ đi theo, đến lúc đó toàn bộ Trác Lộc thành sẽ trống không." "Nhưng ngươi là Tả tiên phong Tây Bắc quân, Tây Bắc quân nhổ trại ngươi phải đi theo, vậy Khánh Quốc Công bên kia tin được không? Ngươi cũng đừng nói muốn ta lưu lại giúp ngươi nhìn nhìn, thương ngươi còn chưa tốt, ta không yên tâm ngươi, ta cũng muốn đi cùng ngươi." Quân Trường Duyệt không cao hứng nói nói. Tư Không Hàn đạm nhiên cười cười, "Ta biết." Tất nhiên là không trông cậy vào ngươi. Quân Trường Duyệt cho rằng bọn họ xem như đã thương lượng ổn, lại không phát hiện kỳ thật Tư Không Hàn chẳng nói gì với hắn, trừ bỏ biết hiện tại Khánh Quốc Công lui tới nguyện góp gió Đông cho hắn, mọi thứ khác hắn đều không biết, vậy mà lại không hề phát giác. Lúc này Nhiếp Gia trong vương cung đang thay quần áo chuẩn bị cùng Tây Bắc quân nhổ trại ra tiền tuyến, Huyền Giáp tới báo Vân Huy tướng quân Tống Ngọc Uy lại tới nữa. Nhiếp Gia cũng không có gì không kiên nhẫn, chỉ là nghĩ cũng biết Tống Ngọc Uy sẽ nói cái gì nên mới nhiều lần tống hắn ra ngoài, không nghĩ tới Huyền Giáp đã cảnh cáo hắn một phen mà vẫn dám tới, cuối cùng không thể không cho hắn vào. Vân Huy tướng quân mặc triều phục quỳ trên điện dập đầu nói: "Đại vương......" Lời còn chưa nói xong đã bị Nhiếp Gia đánh gãy, "Bổn vương biết tiền tuyến hung hiểm như thế nào, không cần ngươi lại nhắc nhở, trở về đi, tức khắc phải đi rồi." "Đại vương rời cung, vương thành bỏ không, chẳng phải là co kẻ xấu cơ hội?" Vân Huy tướng quân thấy khuyên không được, cuối cùng nhịn không được nói sầu lo trong lòng ra. Nhiếp Gia hơi nhướng mày, Vân Huy tướng quân có thể nói ra những lời này thật ra ngoài dự kiến của cậu, dù sao người này cũng là bộ hạ của Tư Không Hàn, nhưng hắn cũng không chỉ tên nói họ mà chỉ hàm hồ nhắc nhở một câu, làm Nhiếp Gia cảm thấy không thú vị, nếu đối với quân vương trung tâm, thì giấu diếm làm gì. "Ngươi là chỉ Khánh Quốc Công cùng Tả tiên phong?" Nhiếp Gia ngữ khí nhàn nhã nói. Vân Huy tướng quân đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong lòng chấn động như nổi trống, trăm triệu không nghĩ tới tiểu quốc quân tưởng như không để ý mọi chuyện thế nhưng đối với biến cố trong vương thành rõ như lòng bàn tay, một câu đã nói toạc ra...... Thái dương hắn chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, trong nháy mắt chỉ cảm thấy quân uy xuyên đầu, trong lòng có loại sợ hãi nói không không rõ. "Đúng vậy." Vân Huy tướng quân ứng tiếng. "Cường đạo vào nhà quỷ nghèo, có thể cướp được cái gì?" Nhiếp Gia khinh thường nói: "Niệm ở ngươi còn tính thành thật, thứ ngươi tội phạm thượng, trở về đi, thay quần áo lên ngựa, theo bổn vương nhổ trại xuất chinh." Vân Huy tướng quân dập đầu sau đó mới đứng lên, lúc trước vẫn luôn cúi đầu khấu lạy trên mặt đất, lúc này ngẩng đầu nhìn thấy dáng người cao dài của tiểu quốc quân, trong khoảnh khắc tưởng chừng hít thở không thông. Thiếu niên năm đó, một thân huyền hắc võ y đứng ở giữa đại điện điêu long vũ phượng, trong tay xách Tu La đao, bên môi không chút để ý nở nụ cười lạnh, trong mắt là khí thế liệt dương bàng bạc, đứng trước hắn đây là võ tướng giết người vô số ngược lại bản thân mình lại lùi bước. Vân Huy tướng quân lập tức biết sợ hãi trong lòng hắn là bởi vì cái gì. Tiểu quốc quân Yến quốc, đã trưởng thành, đã không phải bạo quân chỉ biết giết người cho hả giận mà bá tánh truyền tai nhau. "Vi thần cáo lui." Vân Huy tướng quân bình tĩnh chắp tay thi lễ, lui xuống. Nhiếp Gia tống cổ Tống Ngọc Uy liền trở về Xích Vân Cung tìm Thời Kham, Thời Kham chuẩn bị một ít ám khí, cũng huy lệnh thiết kỵ dưới trướng đến Tây Bắc trước. Ngay cả bá tánh đều biết Tây Bắc quân oán hận bất mãn bạo quân, nói không chừng bạo quân vừa rời Trác Lộc thành, còn chưa đi được nửa đường tiền tuyến đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Dù cậu có may mắn tới tiền tuyến Tây Bắc, thì nên biết toàn bộ Tây Bắc đều ghi hận cậu, lần đi này sợ là không có về. Tây Bắc quân đóng ở ngoài Trác Lộc thành có một vạn, Thời Kham lúc trước trở về thành mang về chừng ba vạn thiết kỵ, lúc này toàn bộ nhổ trại tiến đến Tây Bắc, nhưng lại bị Tư Không Hàn bảo là ngu ngốc. Hắn còn đang định đối phó đội thiết kỵ này, không nghĩ tới toàn quân cũng đồng hành đến Tây Bắc, Quân Trường Sinh thật sự không chuẩn bị gì ở phía sau sao, hay là nói hắn ta căn bản không nghĩ tới sẽ có người đốt lửa ở hậu phương?