Editor: Gấu lam *Xin chào cả nhà, mị đã trở về, dự là sẽ có thêm chương nữa, nhưng mà hơi trễ nhoa, miahhh * Ở Cửu Long điện Tư Không Hàn lúc này mới chậm rãi hồi phục lại tinh thần, không nghĩ tới tiểu quốc quân lại đề cập đến việc này ở cung yến, hắn thấy sườn mặt kinh ngạc của Vân Huy tướng quân, tức khắc trong lòng lộp bộp một tiếng. Không đợi hắn mở miệng, Vân Huy tướng quân liền dập đầu nói: "Vi thần trước đó không biết, mong Đại vương thứ tội." " Nếu không biết vì sao ngươi phải nhặt xương khô ở nơi hoang vu dã ngoại?" Thanh sắc Nhiếp Gia đạm mạc, uy áp ngập đầu, khiến triều thần ở đây kinh sợ không thôi. Tư Không Hàn quỳ xuống, lúc này mới nhận thấy bàn tay truyền đến đau nhức, nhưng cũng bất chấp tất cả, lên tiếng nói: "Là vi thần xin Vân Huy tướng quân nhặt xác cho Tư Không nhất tộc, lúc trước vẫn chưa báo tình hình cụ thể cho tướng quân là vi thần sơ sẩy." Nhiếp Gia câu môi cười lạnh: " Một Tả tiên phong hèn mọn như ngươi, lá gan lại lớn như Tư Không Hàn. Ngươi vì nghịch tặc nhặt xác, ngày nào đó có phải cũng muốn học theo Tư Không Hàn nghịch triều mưu phản?" "Vi thần không dám." Tư Không Hàn âm thầm cắn răng, cúi đầu nói: "Vi thần chẳng qua là một tiểu binh nhỏ bé không đáng nói đến ở dưới trướng Tư Không tướng quân, hiện giờ được Tống tướng quân đề bạt làm Tả tiên phong mới có vinh hạnh tiến vào Trác Lộc thành, vạn không dám ngỗ nghịch Đại vương. Vi thần chỉ là cảm thấy, Tư Không tướng quân đã chết, 49 nhân khẩu Tư Không thị tộc lẽ nào phải cùng Tư Không tướng quân phơi thây hoang dã?" Hắn muốn chất vấn bạo quân dựa vào cái gì đuổi tận giết tuyệt đối với Tư Không thị tộc? Tư Không Hàn hắn đây trấn thủ Tây Bắc nhiều năm, vì Yến quốc lập vô số công lao hãn mã, 5 năm trước Tề quốc suýt nữa công chiếm Trác Lộc thành, là Tư Không Hàn hắn suất quân gấp rút tiếp viện mới vãn hồi cục diện mất nước, mệnh của hắn ta là do bản thân hắn cứu! Đủ loại công lao, vì cái gì phải liên lụy toàn bộ Tư Không thị tộc! Hắn hận đến trong lòng chảy máu, lúc này lại chỉ có thể gắt gao chịu đựng. Quân Trường Duyệt cũng vội nói: "Vương huynh chỉ nói không được tế bái sinh hồn Tư Không tướng quân, chưa từng phân phó không cho nhặt xác Tư Không thị tộc. Tả tiên phong chưa bao giờ tới Trác Lộc, lại từng ở dưới trướng Tư Không tướng quân...... Vương huynh hẳn biết, Tư Không tướng quân cho tới nay đều là nơi để quân dân Tây Bắc dựa vào, trong lòng Tả tiên phong còn có kính sợ chi tình, thay Tư Không nhất tộc nhặt xác, về tình cũng có thể tha thứ." Vân Huy tướng quân vốn dĩ trong lòng chính khó chịu vì bị Đỗ Vũ Hiền lợi dụng lừa gạt, lúc này nghe xong lại cảm thấy đích xác về tình có thể tha thứ, nhất thời liền ẩn nhẫn. Rốt cuộc hắn cũng là lính dưới trướng Tư Không Hàn, khi tin tức Tư Không tướng quân bị giết truyền đến Tây Bắc, hắn trong cơn giận dữ đến độ muốn tự tay đâm hôn quân. Hiện tại nghĩ đến, dù cho không bị Đỗ Vũ Hiền lừa đi nữa, hắn nếu biết thi cốt người nhà tướng quân bị ném ở sườn núi, nói vậy cũng sẽ âm thầm an táng. "Tư Không Hàn là ai?" Nhiếp Gia cách mười bước ném huyết nhận đi. Thời Kham lập tức thu đao vào vỏ, thanh như hàn băng: "Nghịch tặc." "Ấn theo luật lệ Đại Yến, kẻ mưu phản phải làm như thế nào?" Nhiếp Gia hỏi. Thời Kham bước từng bước xuống ngự tòa, mang một thân sát khí lạnh băng đứng ở phía sau tiểu quốc quân, "Hồi Đại vương, phàm là kẻ mưu phản đều phải tru cửu tộc, bị lăng trì." Thanh âm hai người giống như vạn quân lôi đình, truyền khắp Cửu Long điện, kích động trong lòng quần thần. Tội mưu nghịch, vô luận bất cứ quốc gia vương triều nào đều là tử tội không thể tha thứ, Tư Không Hàn mưu phản, tội đang phải tru, trừ bỏ Tĩnh Vương ai lại cầu tình cho tội thần mưu phản? Nhiếp Gia hạ một đầu gối ngồi trước mặt Tư Không Hàn, đột nhiên nhéo cằm Tư Không Hàn cưỡng bách hắn ngẩng đầu. Trong lúc nhất thời cừu hận trong mắt Tư Không Hàn lộ rõ, Nhiếp Gia nhẹ nhàng cười lạnh: "Tư Không nghịch tặc phạm tử tội, đáng lẽ phải tru cửu tộc, bổn vương chỉ xử trí một mạch trực hệ của hắn, ngươi còn gì bất mãn sao?" "Vi thần không dám." Tư Không Hàn vội vàng che dấu cảm xúc trong mắt mình, chỉ cảm thấy cằm dường như sắp bị tiểu quốc quân bóp nát, rõ ràng là ngón tay bạch ngọc tinh tế, lúc này lại giống như sắt thép không cách nào lay động. "Việc Tư Không Hàn làm có đáng giết hay không?" Nhiếp Gia hỏi. Tư Không Hàn hô hấp run rẩy: " Đáng giết." "Tư Không thị tộc có đáng giết hay không?" Nhiếp Gia lại hỏi. Hàm răng Tư Không Hàn tựa như sắp cắn nát, "...... Đáng giết." Nhiếp Gia không hề có tình cảm nhìn sâu trong đôi mắt hắn, lực đạo nơi đầu ngón tay lại mạnh lên một phần, âm trắc trắc nói: " Vậy ngươi hiện tại nói cho ta, Tư Không Hàn và thị tộc là ai?" "Là...... Nghịch tặc." Trước ngực Tư Không Hàn phập phồng kịch liệt, chỉ cảm thấy tôn nghiêm bị giẫm đạp đến thương tích đầy mình. "Ngươi không phải đã rõ rồi sao." Nhiếp Gia trào phúng hừ nhẹ. "Vương huynh......" Quân Trường Duyệt ở bên cạnh nhìn thấy Tư Không Hàn hơi hơi hiển lộ thần sắc thống khổ, gấp đến độ sắp rơi nước mắt. Nhiếp Gia hờ hững liếc Quân Trường Duyệt một cái, ném Tư Không Hàn đi, đứng lên phủi phủi trường bào đế vương, cao giọng gầm lên: "Các ngươi có ai bất mãn sao!" Thanh âm giận dữ của đế vương vang vọng Cửu Long điện, rõ ràng ai nấy đều biết cậu tuổi tác còn nhỏ, nhưng lúc này đây uy nghiêm hiển hách như lưỡi đao cắt mặt, khiến người run sợ trong lòng. Cả triều văn võ ở đó, quần thần quỳ xuống đất hô to: "Đại vương quyết sách anh minh, chúng thần bái phục!" "Rất tốt, nếu các ngươi không có bất luận kẻ nào bất mãn, vậy ngày sau nếu lại có người thờ phụng nghịch tặc Tư Không là công thần Yến quốc, thì lấy cái đầu trên cổ các ngươi tới phụng bồi đi!" Nhiếp Gia nhìn toàn bộ Cửu Long điện, rất vừa lòng với diễn cảnh thế này. Cậu biết triều thần giận mà không dám nói, ngoài miệng nói bái phục, trong lòng lại đang lên án cậu mạnh mẽ ngoan độc. Không sao cả, ngầm chửi thầm cậu không để bụng, nhưng nếu lại có người đem kẻ ngỗ nghịch đó đặt ở trên mặt bàn nữa, cậu thấy một giết một! Dân tâm mất hết lại như thế nào, cậu căn bản khinh thường dân tâm gì đó, làm tốt chuyện của mình là được. " Còn các ngươi," Nhiếp Gia nói xong liền chuyển đề tài, nhìn Vân Huy tướng quân cùng Tư Không Hàn quỳ gối cách đó không xa, cõi lòng đầy ác ý mà câu môi: "Tống Ngọc Uy tự tiện chôn cất cho thi cốt nghịch tặc, đáng ra phải chết, nhưng niệm tình ngươi không biết nội tình nên xử nhẹ, tự lãnh 50 tiên hình(?)." (?): phạt quất roi "Vi thần khấu tạ Đại vương." Vân Huy tướng quân vừa nghe trán đã đầy mồ hôi lạnh, nghe rằng chỉ lãnh 50 tiên hình mới nhẹ nhàng thở ra. "Còn ngươi." Ánh mắt Nhiếp Gia dừng ở trên người Tư Không Hàn. Tiểu quốc quân mới vừa rồi đã nói rõ, đáng phải chết, ngụ ý là muốn giết hắn?! Tả tiên phong vừa lập công ở Tây Bắc, lúc này văn võ bá quan cũng không ai dám cầu tình cho hắn, chỉ quỳ trên mặt đất mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, một bộ cái gì cũng không nghe thấy. Đây là quân uy, ai dám ngỗ nghịch. Chỉ có Tĩnh Vương điện hạ vẫn luôn không thèm nghe rõ, Quân Trường Duyệt lại muốn cầu tình cho Tư Không Hàn, lại nghe tiểu quốc quân thong thả ung dung nói: "Đỗ Vũ Hiền xem thường vương pháp, đáng chết, nhưng Tĩnh Vương nói cũng không phải không có lý, một tiểu binh hèn mọn như Tả tiên phong không hiểu làm thế nào làm quan thị quân, vi phạm lần đầu nên tha tội chết, cùng Vân Huy tướng quân lãnh phạt đi." Thần kinh Quân Trường Duyệt buông lỏng, cả người như sắp hư thoát. Tư Không Hàn cũng đột nhiên nhắm mắt lại, âm thầm thở ra một hơi dài. Hắn trăm triệu không nghĩ tới trọng sinh trở về cái gì cũng chưa làm, suýt chút lại lần nữa chết trong tay tiểu quốc quân. "Ngươi mới vừa rồi nói cái gì với bổn vương còn nhớ rõ không? Tư Không nhất tộc là ai?" Nhiếp Gia đi đến trước mặt Tư Không Hàn, từ trên cao lạnh lẽo nhìn hắn. Trong lòng Tư Không Hàn căng thẳng, "Hồi Đại vương, là nghịch tặc." "Như vậy nếu là ngươi an táng nghịch tặc, thì sau khi lãnh phạt tự mình đào thi cốt của nghịch tặc ra!" Tiểu quốc quân vừa dứt lời, quần thần hít hà một hơi, phát rồ đến độ người chết an giấc ngàn thu rồi cũng phải quấy phá sao?! Nhưng không có người nào dám nhiều lời, đều an an tĩnh tĩnh quỳ. Tư Không Hàn trong nháy mắt hốc mắt muốn nứt ra, Nhiếp Gia thưởng thức hắn thống khổ dày vò, bình tĩnh đối diện với hắn. Không bao lâu, Tư Không Hàn thở hổn hển quỳ lạy, "Vi thần lĩnh mệnh......" "Yến quốc là của bổn vương, bổn vương hạ mệnh lệnh các ngươi không thể bằng mặt không bằng lòng. Các ngươi muốn cái gì, cứ hướng bổn vương đòi thưởng, bổn vương cho các ngươi mới là của các ngươi, bổn vương không cho các ngươi mà dám đoạt sao, đoạt đến rồi thì cũng là của các ngươi, nhưng nếu đã đoạt, thì bổn vương muốn mạng của các ngươi!" Tiểu quốc quân vung tay lên: " Đi." Đủ loại quan lại như thủy triều rời khỏi Cửu Long điện, Quân Trường Duyệt cũng nhanh chóng nâng Tư Không Hàn còn đang phát run lui ra, cung yến vừa bắt đầu không bao lâu, đã vội vàng kết thúc. Giữa mày Nhiếp Gia chứa một cổ hung thần lệ khí, cậu bước lên ngự tòa, bưng lên một ly rượu ngửa đầu uống. Thị vệ cùng cung nhân còn quỳ trên mặt đất không dám đứng lên, mày dài của Thời Kham nhíu lại tiến lên nắm tay Nhiếp Gia, nhẹ giọng nói: "Đừng uống say, chúng ta hồi Xích Vân Cung." Nhiếp Gia nhìn hắn, ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó bị Thời Kham bế lên rời khỏi Cửu Long điện. "Trong lòng ngươi không vui." Xích Vân Cung không có đốt đèn, Thời Kham ở trong tối nặng nề ôm Nhiếp Gia, từng chút từng chút vuốt ve giữa lưng cậu. Nhiếp Gia mới vừa rồi uống rượu không ít, đuôi mắt đỏ một mảnh, cậu ghé vào ngực Thời Kham hôn hôn trầm trầm, không có một tia quân uy bức người như ở Cửu Long điện, trong hơi thở mang theo hương rượu nhàn nhạt, mềm mại thoạt nhìn tưởng như tiểu động vật không hề phòng bị. Cậu không nói chuyện, chỉ là lăn long lóc dụi mặt vào người Thời Kham, tiếp tục nằm bò. "Người chết đã qua đời, đã bị chôn xuống coi như thôi, rốt cuộc là vong hồn bị Tư Không Hàn liên lụy, ngươi cùng người chết so đo cái gì." Thời Kham ôn nhu nói. Nhiếp Gia mở to mắt, từ trên người hắn đứng lên ngồi quỳ ở trên giường, khẩn trương nố: "Ta quá mức phải không? Ta lập tức sai người rút lại mệnh lệnh." Thời Kham nắm tay cậu cười nói: "Như lời ngươi nói, Yến quốc là của ngươi, ngươi là quân vương, ngươi hành sự như thế nào đều là đúng. Ta chỉ là cảm thấy trong lòng ngươi không vui, ngươi hẳn không phải thật sự muốn nhìn thấy vong hồn bị quấy nhiễu an bình." "Người đã chết cái gì cũng không còn, không có gì gọi là an bình cả. Vật chết rồi chính là một miếng thịt, một nắm đất." Nhiếp Gia cúi đầu không dám nhìn vào mắt Thời Kham. Trong lòng Nhiếp Gia minh bạch, bản thân cậu đối với sinh mệnh đã mất rất kính sợ, cậu đã biến mình thành bộ dáng mà cậu từng ghét nhất. Cậu rút lại bàn tay bị Thời Kham nắm, thấp giọng thở hổn hển hai tiếng hoảng loạn nói: "Ngươi đi ra ngoài, ta muốn ở một mình một lát." Thời Kham đương nhiên không theo ý cậu, cường thế túm lấy tay Nhiếp Gia, dán ở bên môi, nhẹ nhàng nói: "Ta cả đời này giết người vô số, không để bụng người sống hay là vong hồn, nhưng nếu ngươi để ý, trong lòng hẳn rất khó chịu, đừng làm khó dễ chính mình, ngươi vốn dĩ rất tốt rồi." Hắn đã nhận ra...... Đôi mắt Nhiếp Gia nhìn vào lông mi ôn nhu của Thời Kham, vừa rồi ở Cửu Long điện cảm xúc Nhiếp Gia mất khống chế một lần, cậu đã kiệt lực khắc chế chính mình, cậu cảm thấy mình đã ngụy trang hoàn mỹ không tì vết, không nghĩ tới đều bị Thời Kham nhìn thấy. Nhiếp Gia gắt gao cắn chặt hàm răng, tiến lên như vũ bão, vòng tay qua cổ Thời Kham há mồm thở dốc. "Ta đã biết." Hắn nhẹ nhàng nói. Nhiếp Gia sẽ không làm điều gì không liên quan, cậu đi vào thế giới này Tư Không nhất tộc sớm đã bị xử quyết, nếu sớm tới một bước hắn vẫn như cũ giết Tư Không Hàn, mà người nhà của hắn ta ở thời đại này hẳn là có tội nhưng ở trong mắt Nhiếp Gia thì đều là vô tội, nhưng nếu đã chết vậy Nhiếp Gia mà nói cũng không tính là gì cả. Cậu không chút khách khí lấy thi cốt của Tư Không nhất tộc tra tấn Tư Không Hàn, trong lòng lại cũng đang phỉ nhổ chính mình không hề nhân tính. Nhiếp Gia ghé vào trong lòng ngực Thời Kham, nhắm mắt lại, hàng mi dài run rẩy, cậu sẽ vì Thời Kham mà tìm từng chút bản thân mình trở về.