Bệnh tình của Chu Khả Nhi không quá nghiêm trọng, ở lại bệnh viện một ngày, hôm sau đã xuất viện.
Là tổng giám đốc của Chu thị, vốn không bao giờ hết việc, vì vậy phải cả ngày trong bệnh viện so với ốm đau còn khiến cô ấy khó chịu, bứt dứt hơn.
Hạ Miên Miên vào viện chơi với cô ấy nửa ngày, sau đó bị Hạ Văn Xuyên cưỡng ép bế về nhà, sợ cô bị lây cúm.
2 ngày nữa Hạ Miên Miên có kỳ thi, cho nên thời gian này đều ngoan ngoãn ở nhà ôn tập, cô cũng không phải đứa ngốc, kết cả học tập đương nhiên không quá nát, rất nhiều kiến thức trước qua Hạ Miên Miên đã từng học qua, hiện giờ ôn luyện lại một chút là có thể giải được đề, tuy nhiên chỉ ở mức độ bình bình, không quá xuất sắc.
Hiện tại ở Hạ gia cả dì Liên và Hạ Văn Xuyên đều không quan tâm đến kết quả học tập của cô, chỉ mong cô ăn ngon ngủ tốt, chơi thoải mái là được.
Chu Khả Nhi nói trắng ra bên Bạch Mông Lam sớm có kịch hay để xem, nhưng mà Hạ Miên Miên có muốn cũng chẳng có thời gian đi hóng hớt, dù gì cô cũng là một học sinh cuối cấp.
Sáng đi học, tối về nhà với đống bài tập.
Hơn nữa bản thân Hạ Miên Miên cũng không phải người ưa thích lê la hóng chuyện, xưa nay trừ khi có người chủ động nói với cô mấy tin đồn, bằng không đống chuyện linh tinh trên thương trường, hay kể cả ở trong lớp cô cũng không chủ động đi nghe ngóng.
Chu Khả Nhi thi thoảng sẽ gửi tin tức, kể sơ lược tình huống để cô nắm bắt, tiện thể buôn dưa lê cùng cô ấy.
Hạ Miên Miên càng ngày càng cảm thấy con người Chu Khả Nhi kỳ quái, điều kiện của cô ấy tốt như thế, dung mạo lại xinh đẹp, đầu óc thông minh, là người có tiền, có sự nghiệp, vì sao lại chấp niệm với Sở Tuấn An đến thế.
Nhưng nếu nói cô ấy vô cùng si tình với Sở Tuấn An thì lại không đúng lắm.
Thi thoảng nói chuyện phiếm nhắc đến anh ta, nghe giọng điệu nói gần nói xa của Chu Kha Nhi dường như ghét bỏ hơn là yêu đắm đuối.
Cô đã hỏi Chu Khả Nhi 2, 3 lần, vì sao cứ nhất định phải theo đuổi Sở Tuấn An, cô ấy đều lấy cớ lung tung đánh lạc hướng, không trả lời vào trọng tâm, nhưng tuyệt nhiên không chịu thừa nhận mình yêu Sở Tuấn An.
Hạ Miên Miên cảm thấy, Chu Khả Nhi có lẽ không yêu Sở Tuấn An như cô ấy tỏ vẻ.
Đêm trước kì thi, Hạ Văn Xuyên phải ra ngoài xã giao, Hạ Miên Miên ăn xong bữa tối, bưng hoa quả lên lầu, định ôn tập qua một lần nữa rồi đi ngủ, kết quả sách còn chưa mở ra, Chu Khả Nhi đã nhắn tin đến.
“Miên Miên, nói cho em yêu một tin, hôm nay Bạch Mộng Lam và Sở Tuấn An cãi nhau to rồi, mà lần này còn xung đột cực kỳ gay gắt cơ.
Hôm nay thậm chí Bạch liên hoa còn rời khỏi Sở gia.”
Mặc dù Hạ Miên Miên không nắm bắt tin tức nhanh, nhưng cô lại có chị bạn thân Gi Gỉ Gì Gi Cái Gì Cũng Biết, cái gì cũng hay, thánh hóng dưa, đối phương thi thoảng sẽ gửi cho cô vài tin nóng hổi, quyết không cho Hạ Miên Miên hóa tối cổ.
“Vì sao lại cãi nhau.”
Hạ Miên Miên ngồi xếp bằng trên ghế nệm, vừa ăn hoa quả, vừa nhắn tin Wechat với Chu Khả Nhi.
Laptop dùng để ôn bài để ngay trước mặt, nhưng cô không hề muốn mở ra.
Chu Khả Nhi
“Còn vì sao nữa, cũng nhờ phước của ông anh trai em.”
Hạ Miên Miên: …
Chu Khả Nhi: “Anh ta đem đống hình “giường chiếu ướŧ áŧ” của chị em với Sở Tuấn An gửi một lượt hòm mail của tất cả mọi người.
Mẹ kiếp ngay cả chị cũng nhận được.”
Hạ Miên Miên: …
Hạ Miên Miên: “Tại sao em lại không có.”
Chu Khả Nhi:
“Ối dồi, em chính là con cừu nhỏ mà lão sói xám ấy nuôi nhốt, lão ác ma đó sủng ái còn không hết, sao dám để em nhìn thấy nanh sói của mình? Biết đâu em bị dọa sợ rồi cho lão “ăn chay trường” thì phải làm sao?”
Hạ Miên Miên: …
Hạ Miên Miên: “Vậy tấm ảnh kia có nhìn rõ chị không?”
Chu Khả Nhi:
“Nói đến điểm này, chị yêu của em đúng là không thể không khen trình độ chụp ảnh của tay đó, tìm góc độ cực kỳ xảo trá, tinh vi, mặc dù rõ ràng hai người đơn thuần nằm ngủ cạnh nhau, nhưng qua ống kính lại nhìn như là Sở Tuấn An đang nồng nhiệt ôm ấp một cô gái.
Thực sự là quá trâu bò.”
Hạ Miên Miên: “Không phải chị cũng được gửi ảnh chụp sao? Cho em xem chút nào.”
Chu Khả Nhi:
“Quên đi, nếu như bị anh trai quý hóa của em phát hiện ra, chẳng phải chị sẽ bị chém thành hai mảnh hay sao? Cũng vì tấm ảnh này mà Bạch Mông Lam náo loạn nên với Sở Tuấn An.
Mà vật chứng rành rành ra đó Sở Tuấn An cũng hết đường chối cãi, chỉ có thể nói mình uống say, không biết chuyện gì đã xảy ra.”
“ Nhưng Bạch Mông Lam đâu có phải kiểu người dễ để yên, còn chê anh ta “bẩn”, không nguyện ý ở cùng một chỗ với anh ta nữa, hôm nay đã khăn gói rời khỏi Sở gia rồi.” Hạ Miên Miên: “Chị ta về Bạch gia rồi?”
Chu Khả Nhi:
“Em thấy có khả năng sao? Cô ta bỏ đến một căn biệt thự khác, hài hước ở chỗ đó vẫn là sản nghiệp nhà họ Sở.”
Hạ Miên Miên: …
Chu Khả Nhi:
“Hiện tại chị đang rất kích động, chị cảm thấy chắc chắn cô ta sắp đến tìm chị rồi, người khác không biết cô gái kia là ai, nhưng cô ta thì khẳng định là biết.”
Hạ Miên Miên:
“Chị, chị kiềm chế chút đi.
Con người Bạch Mộng Lam rất thủ đoạn.”
Chu Khả Nhi: “Yên tâm đi, chị cô cũng không phải kẻ ăn chay.”
Hai ngày này Hạ Miên Miên thì bận bịu thi cử, Hạ Văn Xuyên thì tất bật công việc, nghe nói Hạ Thị muốn giành một mối làm ăn lớn là hợp đồng hợp xuyên quốc gia.
Vòng đấu thầu đầu tiên đã đào thải mấy nhà, đều là những tập đoàn lớn trong nước, hiện tại chỉ còn lại vỏn vẹn ba nhà.
Thứ năm thi xong, các bạn học đều nhẹ nhàng thở ra, mặc kệ thi được kết quả ra sao, cuối cùng cũng được nghỉ xả hơi mấy ngày.
“20 ngày a, cảm giác chớp mắt một cái đã hết, còn chẳng đủ chơi bời.”
Bạch Tinh vặn eo, bẻ cổ phàn nàn.
Lê Hạ nói:
“Cậu biết thỏa mãn đi, trường công lập lớp 12 chắc chắn không có 20 ngày nghỉ đâu, giờ có khi đang làm đề đến phát điên đấy.”
Bạch Tinh bĩu môi, quay đầu nhìn Hạ Miên Miên: “Cậu đó, nghỉ đông có kế hoạch gì chưa?”
Hạ Miên Miên lấy từ balo mấy khối socola. đưa cho mỗi người một cái, kia là đồ ăn vặt dì Liên bỏ vào trong túi cô
“Anh tớ nói tranh thủ mấy ngày nghỉ định đưa tớ đến nam bán cầu chơi, thời tiết dạo này quá lạnh.
Đi tránh rét chút cũng hay.”
“Đi Hawaii á? GATO.”
Hạ Miên Miên lắc đầu:
“Nhưng mình cảm thấy, ăn tết vẫn nên ở nhà sum vầy cùng nhau, cho nên đã từ chối rồi.”
Bạch Tinh: …
Lê Hạ: …
“Nếu không chờ qua hết năm, ba chúng mình cùng đi?”
Hạ Miên Miên nói.
“Đi đâu?”
Hai người kia ngây ngốc hỏi lại.
“Các đảo ở Nam bán cầu, hai cậu không muốn đi à?”
Hạ Miên Miên nháy mắt với hai cô bạn.
Bạch Tinh một tay ôm tim, một tay vịn Lê Hạ, biểu tình như sắp ngất đến nơi:
“Mau nhéo tớ một phát xem có đau không, chắc không phải tớ đang mơ đó chứ.”
Cô nói xong, quả nhiên Lê Hạ dùng sức nhéo mạnh vào cánh tay cô.
“Ngao ô ~”
Bạch Tinh hét lên.
Hạ Miên Miên buồn cười nhìn hai cô bạn thân diễn trò
“Cứ quyết định như vậy đi, tất cả phí tổn mình bao, hai người chỉ cần mang xác theo là được.”
Bạch Tinh giật tay áo Lê Hạ nói: “Tranh thủ thời gian mau mau bộc lộ tình cảm đi thôi.”
Nói xong, hai người trăm miệng một lời, bắn tim tùm lum, hô to:
“Ba ba.”
Hạ Miên Miên: …
Mùa đông trời tối rất nhanh, trước khi Hạ Miên Miên về đến nhà, sắc trời đã tối mịt, cả tòa biệt thự lung linh ánh đèn rọi xuống mặt hồ phẳng lặng như gương.
Hạ Miên Miên chậm rãi tiến vào nhà, vừa đến cửa đã vui vẻ hô to:
“Dì Liên, con về rồi.”
Ra đón cô không phải dì Liên mà là người họ hàng một thời gian rồi không gặp: Tần Nguyệt.
Từ khi xảy ra việc của Tần Đông, trước thái độ mặc kệ của Hạ Văn Xuyên, số lần dì nhỏ qua đây ít hơn rất nhiều, nghe dì Liên nói, dạo này bà đi tham gia nhiều tiệc xã giao, quen được không ít bạn mới.
Ngày nào cũng vô cùng bận bịu, có đôi khi liên tiếp vài ngày không về nhà, nhưng mỗi tháng đều đều đặn nhận tiền sinh hoạt phí. hạ Miên Miên thay xong giày ngẩng đầu nhìn bà, thoáng ngạc nhiên, thốt lên:
“Dì nhỏ?”
Tần Nguyệt cười ha hả, có vẻ tâm tình không tệ:
“Miên Miên lẩu đã chuẩn bị xong, chỉ chờ con về ăn thôi.”
“Dạ vâng, con đi lên thay quần áo sẽ xuống ngay.” Hạ Miên Miên vui vẻ đáp.
“Ừ.
Mau đi đi.” Tần Nguyệt thúc giục.
“Hôm nay anh con cũng về ăn tối ạ?”
Hạ Miên Miên thuận miệng hỏi một câu.
“Nghe dì Liên nói hình như thằng bé đi xã giao rồi, tối muộn mới về.”
“Dạ.”
Hạ Miên Miên đi qua phòng ăn, chào dì Liên.
Dì Liên từ trong bếp chạy ra, trên tay còn cầm một đĩa thịt bò lớn, tươi ngon, thúc giục cô mau đi thay đồ, xuống ăn cơm.
Buổi sáng trước khi ra khỏi nhà, Hạ Miên Miên có nói nay thi xong buổi tối muốn làm bữa lẩu ăn mừng, dì Liên đương nhiên không có ý kiến, lập tức chuẩn bị chu đáo, chỉ chờ cô về có thể ăn.
Hạ Miên Miên thay quần áo, rửa mặt mũi, chân tay xong xuống lầu.
Trên bàn tròn lớn bày la liệt các loại nguyên liệu nấu ăn, ở giữa đặt một chiếc lò viba, một nồi nước dùng màu đỏ cuồn cuộn bốc hơi nóng.
Bên cạnh lò viba còn có một bếp nướng.
Tần Nguyệt đang tỉ mỉ ngồi nướng thịt.
Thấy Hạ Miên Miên đã xuống, bà còn nhiệt tình kéo ghế bên cạnh, thân thiết nói:
“Miên Miên lại đây ngồi nào.”
Hạ Miên Miên có chút lúng túng, cười đáp lại Tần Nguyệt, lại phát hiện bát ở chỗ đó đầy úp thịt vừa nướng xong, còn bốc hơi nghi ngút, thơm lừng.
“Dì nhỏ dì cứ ăn đi, không cần nướng cho con đâu.”
“Không sao, không sao, con tranh thủ ăn đi, nguội mất ngon.”
Tần Nguyệt nói.
Dì Liên bưng chén canh ra, đặt trước mặt cô, nói: “Uống chút canh đi cho ấm người, cái khác để từ từ ăn.”
Hạ Miên Miên cầm thìa, múc từng ngụm từ tốn, vừa ăn vừa hỏi dì Liên:
“Anh con lại không ăn cơm nhà ạ?”
Dì Liên ngồi xuống bên cạnh cô, gật gật đầu một cái nói:
“Hình như đang bận đấu thầu một dự án lớn, vì vậy cần chuẩn bị nhiều thứ.”
Tần Nguyệt nướng một cái chân gà gắp vào chén cho Hạ Miên Miên nói tiếp:
“Sắp đến tết rồi, mà vẫn đấu thầu ư?” Dì Liên cảm khái:
“Đối tác là xí nghiệp ngoại quốc, người ta cũng đâu để ý năm mới năm cũ.
Tối hôm qua Văn Xuyên còn mang văn kiện về nhà xem, đến tận hơn hơn nửa đêm.
Lúc tôi mang điểm tâm lên cho cậu ấy, thấy Văn Xuyên nổi giận đùng đùng, đập mạnh đống văn kiện trên bàn xuống đất.”
Hạ Miên Miên ngẩn ra: “Tối hôm qua ạ? Sao con không biết?”
Dì Liên nói:
“Tối qua không phải con nói muốn tịnh tâm ôm chân cầu phật tổ, không muốn ai quấy rầy hay sao? Lúc sau, anh trao con lên lầu thúc con đi ngủ, còn cậu ấy xuống phòng nghiên cứu hồ sơ đấu thầu, về sau mới nổi giận, phỏng chừng lúc ấy con cũng ngủ say rồi.”
Hạ Miên Miên nhíu mày, tối qua 10 giờ Hạ Văn Xuyên đã giục cô đi ngủ, cô nói còn muốn ngồi ôn thêm chút nữa, anh không nói hai lời thẳng thừng ôm cô về phòng, khi đó nét mặt anh còn vô cùng bình tĩnh, không hề có chút dáng vẻ tức giận nào.
Tần Nguyệt hỏi:
“Ồ, hợp đồng đấu thầu này quan trọng vậy sao?”
Dì Liên gật đầu nói:
“Tôi nghe nói lần đấu thầu này cực kỳ khốc liệt, chỉ còn duy nhất ba công ty lớn trong nước trụ lại được, trong đó có Sở gia, mà Văn Xuyên hẳn không muốn thua người nhà họ Sở, vì vậy mới để ý như thế.”
Hạ Miên Miên nhìn Tần Nguyệt, lại nhìn dì Liên hỏi:
“Một nhà khác là nhà nào ạ?”
Dì Liên nói:
“Dì cũng không rõ, dì cũng chỉ nghe được phong thanh từ lão Hoàng lái xe thôi, nhà thứ ba hình như là một tập đoàn liên doanh nước ngoài chuyên về đầu tư, thực lực cũng rất mạnh.”
Tần Nguyệt buông đũa, chắp tay trước ngực:
“Bồ tát phù hộ, Hạ thị nhất định giành được hợp đồng lớn này.”
Hạ Miên Miên đang tất bật gắp thịt bò bỏ vào miệng, nghe Tần Nguyệt nói vậy, động tác thoáng dừng lại, híp mắt nhìn bà, nói:
“Dì nhỏ, nhà mình bày một bàn thịt bò, thịt dê linh đình thế này.
Giờ lại chắp tay cầu nguyện Bồ Tát, sợ không linh nghiệm nha.”
Tần Nguyệt: …
Dì Liên: …
Bầu không khí xấu hổ kéo dài vài giây, sau đó Tần Nguyệt mới bật cười nói:
“Đứa nhỏ này thật là, cầu khẩn Bồ Tát cốt ở lòng thành kính, Bồ Tát chắc sẽ không so đo nhiều như vậy đâu.
Con ăn nhanh lên.
Nào muốn ăn gì, dì nhỏ nướng cho con.”
“Dì cứ ăn đi, con tự nhúng được mà.”
Đêm đó hơn 11 giờ Hạ Văn Xuyên mới về nhà.
Hạ Miên Miên vừa thi xong, vô cùng thảnh thơi, thoải mái, cho nên không vội đi ngủ, nằm trên giường chơi, thuận tiện chờ Hạ Văn Xuyên về.
Cứ thế ngồi nghịch điện thoại thẳng đến 11 giờ mới nghe thấy tiếng mở cửa..
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
1157 chương
204 chương
39 chương
61 chương
1 chương