“Em không chịu để ý đến anh gì cả.”
Anh than thở.
Tỉnh lại đã thấy cô nằm bên cạnh, tâm tình anh cực kỳ thư sướng, còn cho răng nhóc con vô tâm rốt cuộc cũng chịu để ý đến anh, ai ngờ mới nói vài câu đã ra lệnh đuổi người.
“Anh biết vì sao em cho anh ngủ cùng không?”
Hạ Miên Miên lạnh lùng hỏi.
“Vi anh say?”
Hạ Văn Xuyên suy đoán.
Hạ Miên Miên lắc đầu, cầm điện thoại di động lên, mở lại video tối qua, đưa cho anh.
Hạ Văn Xuyên nghi hoặc tiếp nhận điện thoại, sau đó híp mắt nhìn đoạn video, đến khi xem hết nội dung đoạn video trong máy, anh lâm vào trầm tư.
Hạ Miên Miên mím môi nén cười, cố ý hỏi anh:
“Anh một chút ấn tượng cũng không có nhỉ? Em thật sự không ngờ anh chấp nhất với việc quỳ bàn phím như thế, còn quỳ vô cùng chuyên nghiệp nữa.”
Hạ Văn Xuyên: …
Hạ Miên Miên nói tiếp:
“Một cái không đủ cho anh quỳ, anh còn ủy khuất nhìn em, nửa đêm em lại còn phải cơ cấu một cái nữa để anh quỳ cho đã.”
Nói xong lời cuối cùng, cô đã không nhịn được cười, đuôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.
Ý cười lan tràn đáy mắt.
Hạ Văn Xuyên trầm mặc một hồi, trả lại điện thoại di động cho cô, sau đó chống thân thể, nằm nghiêng người nhìn cô, đè thấp âm thanh:
“Vậy anh đã quỳ rồi, em còn chưa hài lòng?”
Hạ Miên Miên: …
Người đàn ông này cứ vậy thẳng thắn thừa nhận việc quỳ bàn phím sao? Cô còn tường anh sẽ xấu hổ không chịu nhận nữa cơ.
Hạ Miên Miên cố ý làm khó dễ, nói:
“Nếu em nói không hài lòng thì sao?”
Hạ Văn Xuyên lẳng lặng nhìn cô, nhịn không được muốn cúi đầu hôn cô, nhưng bị cô nhóc nhà mình dứt khoát từ chối, anh có chút tủi thân, mỗi lần ở cùng cô, lại muốn ôm cô, hôn cô, trêu chọc cô.
Không thể thực hiện một loạt ham muốn nho nhỏ này anh liền cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Nghĩ nghĩ, anh nói:
“Không thì anh quỳ lần nữa?”
Hạ Miên Miên: …
Câu trả lời này hoàn toàn không giống cô dự đoán, cô còn cho rằng sau khi Hạ Văn Xuyên tỉnh lại xem video, chắc chắn sẽ hờn dỗi, hoặc xấu hổ, như thế cô có thể thỏa thích chế giễu anh.
Không ngờ anh cứ thế cực kỳ thản nhiên tiếp nhận sự thật, còn hỏi cô muốn anh quỳ thêm lần nữa không.
“Vậy anh quỳ đi, bàn phím vẫn còn ở ngoài cửa đấy.”
Hạ Miên Miên lạnh lùng đáp.
Hạ Văn Xuyên dừng một chút, quả quyết xuống giường, đi chân đất ra mở cửa, nhặt hai cái bàn phím mang vào trong nhà, sau đó rất mau trở lại giường.
Hạ Miên Miên nhìn một loạt động tác của anh, không hiểu hỏi:
“Anh cầm bàn phím lên giường làm gì?”
Hạ Văn Xuyên mở to mắt liếc nhìn cô một cái, không lên tiếng, vén chăn đặt hai cái bàn phím lên trên giường, bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Ặc??? Quỳ bàn phím sao phải cởϊ qυầи áo???
Mặc dù rất muốn hỏi anh tại sao phải xử lý cồng kềnh như thế, nhưng vẫn cắn răng bảo trì sự vô cảm, hai tay vòng trước ngực, lặng lẽ nhìn ai đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cởi sạch quần áo trên người.
Một thân thể tráng kiện, tràn trề sức sống cứ vậy lồ lộ trước mặt cô, tạo nên một hiệu ứng mạnh mẽ đập thẳng vào võng mạc.
Đặc biệt là một người đã dùng thân trải nghiệm sự dẻo dai của cơ thể này.
Cô khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, rõ ràng là một hành động cực kỳ sắc tình, cực kỳ xấu hổ sao anh lại có thể thực hiện một cách thong dong, bình tĩnh thế chứ.
Sau khi cởi sạch sẽ, Hạ Văn Xuyên mặt đối mặt với cô nghiêm túc quỳ bàn phím.
Hạ Miên Miên cảm giác một ngụm máu nghẹn ứ trong họng không phun ra nổi.
Quỳ bàn phím thì quỳ thôi, sao phải làm đến mức … dâʍ đãиɠ thế chứ? Hành động này khiến Hạ Miên Miên từ đó về sau có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với cụm từ “quỳ bàn phím”.
Hạ Miên Miên nhìn một chút mà mặt mũi đã đỏ tía tai, bối rối quay đầu đi chỗ khác, thẹn quá hóa giận mắng:
“Anh là đồ mặt dày.”
Tư thế quỳ của Hạ Văn Xuyên cực kỳ chuẩn chỉ, lưng thẳng, cả người khí định thần nhàn hoàn toàn giống với bộ dạng nghiêm túc tối qua, chỉ khác duy nhất tối qua anh mặc quần áo, hiện tại thì không.
“Anh quỳ vậy em đã hài lòng chưa?” Hạ Văn Xuyên từ tốn hỏi.
Hạ Miên Miên cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Em cũng đâu bảo mình không hài lòng?”
Hạ Văn Xuyên cười khé: “Vậy anh đành suy nghĩ biện pháp khác.”
Hạ Miên Miên đột nhiên ngẩng đầu, dùng sức rút hai cái bàn phím dưới gối anh ném xuống đất, lại kéo chăn trùm lên người anh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn anh nói:
“Em có một yêu cầu, nếu anh đáp ứng được, chúng ta kết thúc chiến tranh.”
“Cái gì?”
Hạ Văn Xuyên buông lỏng thân thể, xích lại gần cô.
“Mỗi ngày đều nói ba chữ “Anh yêu em”, ngày ba lần: Sáng, trưa, tối.”
Hạ Văn Xuyên trầm mặc, vừa rồi khi xem video anh để ý, cô bắt anh lặp lại nhiều lần ba chữ này.
Có lẽ trong lòng cô vô cùng khát vọng ba chữ đó… Anh ôm cô, tựa lên vai Hạ Miên Miên, thấp giọng đáp:
“Nhóc, đừng giận, những chuyện anh không hiểu, em dạy anh một chút là được mà.”
Hạ Miên Miên cũng tựa đầu vào trán anh, nói:
“Vậy giờ anh nói em nghe thử nào.”
Hạ Văn Xuyên trầm mặc một lúc, thở dài, nhẹ nhàng nói: “Anh yêu em, cục cưng.
Đừng giận dỗi nữa được không?” Hạ Miên Miên vươn tay ôm lấy vai anh, tựa như con mèo nhỏ cọ cọ lên ngực Hạ Văn Xuyên:
“Ừm.
Em cũng yêu anh, Hạ Văn Xuyên.”
Bởi vì đã đồng ý đến thăm bệnh Chu Khả Nhi, Hạ Miên Miên rời giường lập tức nhắn tin cho Bạch Tinh, để cô bé giúp mình xin nghỉ một ngày.
Ăn sáng xong liền chuẩn bị một cặp lồng giữ nhiệt cháo tổ yến cùng vài chiếc bánh bao chay mới làm ra cửa.
Chiến tranh lạnh với Hạ Văn Xuyên vài ngày, hai người vừa mới làm hòa, có chút dính nhau, đường đến bệnh viện rõ ràng ngược đường đến công ty Hạ Văn Xuyên, nhưng anh cứ khăng khăng nhất quyết phải đưa cô đến tận cửa, đến nơi còn đòi theo cô vào trong, nhưng bị Hạ Miên Miên cự tuyệt.
Sợ Hạ Văn Xuyên xuất hiện sẽ khiến bệnh tình của chị em tốt Chu Khả Nhi trầm trọng hơn.
Chu Khả Nhi đến bệnh viện nhà họ Mạc khám.
Chính là bệnh viện của nhà Mạc Nhất Uy.
Hạ Miên Miên từ lúc xuyên sách có duyên đến đây không ít lần, cho nên không lạ gì.
Trong tin nhắn Chu Khả Nhi đã nhắn số phòng, Hạ Miên Miên theo đó tìm thẳng đến phòng bệnh.
Đến khu phòng VIP mà Chu Khả Nhi nằm, Hạ Miên Miên ngoài ý muốn gặp Mạc Nhất Uy ngoài cửa.
“Anh Mạc, sao anh lại ở đây?”
Hạ Miên Miên hỏi.
Mạc Nhất Uy mặc áo blouse trắng, hai tay thảnh thơi đút túi áo, nói:
“Anh của em vừa gọi điện cho anh, nói em sẽ đến đây, nhờ anh trông nom em đó.”
“Em có phải trẻ con 3 tuổi đâu.”
Hai người hỏi thăm nhau mấy câu, Mạc Nhất Uy còn phải đi kiểm tra bệnh nhân ở các phòng, vì vậy để cô lại, còn mình tiếp tục công việc.
Hạ Miên Miên gật đầu, đẩy cửa bước vào.
Trong phòng rất yên tĩnh, Chu Khả Nhi nằm trên giường truyền nước, hai mắt nhắm chặt như thể đã ngủ thiếp đi.
Thời điểm Hạ Miên Miên tiến vào mới phát hiện trên sofa còn có một người phụ nữ trung niên đang ngồi.
Hạ Miên Miên không biết bà là ai, chỉ lễ phép chào hỏi.
Người phụ nữ kia đứng lên, nhỏ giọng hỏi cô:
“Chào Hạ tiểu thư, tôi là bảo mẫu của Chu gia, phu nhân đi công tác, cho nên chỉ có tôi đến chăm sóc Khả Nhi.”
Hạ Miên Miên lễ phép chào hỏi đối phương, sau đó mới nói:
“Bệnh tình chị Khả Nhi sao rồi ạ? Có nghiêm trọng không dì?”
Bảo mẫu nói:
“Viêm phổi nhẹ, cho nên phải truyền nước, có thể do tác dụng của thuốc cho nên cô ấy vừa mới ngủ thiếp đi, trước khi ngủ còn luôn miệng nhắc muốn cô tới thăm.”
Hạ Miên Miên cười nói: “Không có việc gì, con ngồi một lát, chờ chị ấy tỉnh.”
Sợ nói chuyện sẽ đánh thức bệnh nhân, hai người về sau đều im lặng, không nói thêm gì nữa.
Hạ Miên Miên lấy điện thoại lướt web, Hạ Văn Xuyên không hổ là mắc bệnh chiếm hữu nghiêm trọng, nhắn liền mấy cái tin dặn dò cô giữ khoảng cách với Chu Khả Nhi, đừng để lây bệnh.
Hạ Miên Miên xám mặt, nghĩ thầm: Chị Khả Nhi bị bệnh không phải do anh hại hay sao, thế mà còn mặt dày đi ghét bỏ người ta.
Ước chừng nửa giờ sau, y tá đến đổi thuốc, Chu Khả Nhi cũng vì thế mà bị đánh thức, nhìn thấy Hạ Miên Miên đến, lập tức nhoẻn miệng cười:
“Sao đến lại không gọi chị.”
“Em đâu vội, chờ chút cũng không sao.
Chị đó, nằm nghỉ ngơi dưỡng bệnh thật tốt mới là quan trọng nhất.”
Hạ Miên Miên kéo ghế ngồi sát lại cạnh giường.
Bảo mẫu thấy hai người muốn nói chuyện phiếm, kiếm cớ đi ra ngoài.
“Em mang chút cháo tổ yến, trước khi uống thuốc chị đã ăn gì chưa.”
Hạ Miên Miên hỏi.
Chu Khả Nhi gật đầu, nói đã ăn tạm chút đồ rồi.
Hạ Miên Miên cúi đầu nhìn vết chích trên tay Chu Khả Nhi, ngượng ngùng nói:
“Chị Khả Nhi xin lỗi.
Đều tại anh em không đúng, anh ấy không nên làm thế.”
Chu Khả Nhi cười nói:
“Anh của em là anh của em, em là em, em không cần xin lỗi thay anh ta.
Chắc chắn lão ta không hề cảm thấy mình có lỗi, còn nghĩ mình đã cho chị em một đại ân đó.”
Hạ Miên Miên: … Không thể không nói Chu Khả Nhi hiểu rất rõ Hạ Văn Xuyên.
“Vậy chị làm thế nào? Thái độ của Sở Tuấn An ra sao?”
Hạ Miên Miên hỏi.
“Còn sao được.
Ngẩn người tại chỗ chứ sao! Lúc chị em anh khí phách mặc quần áo rời đi, anh ta vẫn còn chết chân trên giường, mặt nghệt ra như một tên ngốc.
Đoán chừng là sốc lắm.
Chắc chắn nghĩ đêm qua đã ABCXYZ với chị đây.
Ha ha.”
Chu Khả Nhi nói đến chuyện này lại không nhịn được cười, hiển nhiên không hề bị sự việc này dọa sợ.
“Vậy chắc chắn giờ anh ta đang vô cùng khó chịu.
Anh ta thích Bạch Mộng Lam như thế cơ mà.”
Hạ Miên Miên nói.
Chu Khả Nhi bĩu môi:
“Em chờ xem, quan hệ của bọn họ không thể lâu dài được đâu.
Chị vốn nghĩ sẽ tấn công từ từ, nhưng vì việc này xảy ra, cho nên muốn chậm cũng không chậm nổi.
Anh trai em an bài trò này, chắc chắn đã chuẩn bị ra chiêu tiếp theo rồi.”
Hạ Miên Miên nghi hoặc nhìn cô:
“Buổi sáng trong điện thoại rõ ràng chị rất tức giận.
Sao? Giờ không bực nữa à?”
Chu Khả Nhi giãy dụa muốn đứng dậy, nằm nói chuyện thực sự khó chịu, cuối cùng vẫn bị Hạ Miên Miên đè xuống, lại lấy thêm gối đặt ra sau lưng giúp cô ấy.
“Buổi sáng chị tức giận không phải vì anh ta vất hai người bọn chị lên cùng một giường, mà tại tên chết tiệt đó chị ngã bệnh.
Đó mới là trọng điểm.”
Chu Khả Nhi nói.
Hạ Miên Miên: …
Sao cô nghe lại nghĩ là vì bị nhốt vào cùng phòng mới là trọng điểm?
“Muốn giành được Sở Tuấn An về, đương nhiên cần sử dụng chút thủ đoạn, chị và anh trai em hợp tác cả hai bên cùng có lợi.”
“Hành động này của anh ta quả là đối tác ăn ý của chị đây, teamwork rất tốt.
Ban đầu chị còn vạch ra đủ các kế hoạch lớn nhỏ, tính toán kỹ lưỡng các biến số, vì nghĩ Bạch Mông Lam là một nhân vật khó đối phó thế nào cơ.
Nhưng hiện tại xem ra cũng đến thế thôi.”
Chu Khả Nhi thở dài, “Chẳng có tính khiêu chiến gì cả.”
Hạ Miên Miên: …
“Nghe ra, chị rất có kinh nghiệm a?”
Chu Khả Nhi: …
“A, chị vừa nói cái gì thế? Sao đột nhiên không nhớ gì vậy nè.
Có thể do viêm phổi nên đầu óc không được bình thường cho lắm.”
“Viêm phổi chỉ khiến phổi chị không thoải mái thôi.”
Hạ Miên Miên nói.
“Nhưng mà chị của em còn phát sốt nữa nha.
Chắc chắn vì sốt cao nên đầu óc choáng váng rồi.”
Hạ Miên Miên: … Luôn cảm thấy Chu Khả Nhi - người này kỳ kỳ quái quái.
Hạ Miên Miên nhìn thấy trên mặt bàn có một đĩa lê, bèn hỏi Chu Khả Nhi có ăn không.
Chu Khả Nhi gật gật đầu, cô liền cầm lên gọt, thuận miệng hỏi:
“Chị vừa nói anh hai em chắc chắn còn chuẩn bị chiêu khác tiếp theo, chị đoán được không?”
Chu Khả Nhi bĩu môi, nói:
“Không có gì.
Lại là mấy chiêu cũ thôi: chụp ảnh, cầm ảnh đó uy hiếp Sở Tuấn An, hoặc đi kích động Bạch Mộng Lam.”
Hạ Miên Miên: …
“Vậy để em gọi điện thoại cho anh ấy, xem trong đống ảnh anh ấy cho người chụp có chụp phải chị không, không thể để người khác thấy được.”
Hạ Miên Miên khẩn trương nói.
“Yên tâm, anh em không chụp lộ mặt chị đâu.”
Nhìn bộ dạng như đã tính trước mọi bề của cô ấy, Hạ Miên Miên nhịn không được cảm khái, cùng là người trưởng thành, vì sao mấy người này lại đáng sợ vậy nè.
“Nếu Bạch Mộng Lam biết chuyện này, chắc phát điên mất.
Trước đó chị mới bộc lộ mình có hảo cảm với Sở Tuấn An, chị ta đã tức sùi bọt mép.
Hiện tại lại còn
“phát sinh quan hệ giường chiếu” chắc chị ta phát rồ ấy chứ.”
Hạ Miên Miên tưởng tượng ra điệu bộ quá khích, vui buồn thất thường, như rối loạn nhất cách của Bạch Mộng Lam, nhất thời phát hoảng.
“Đúng không, chị cũng cảm thấy thế, hiện tại chúng ta cứ bình tĩnh chờ xem kịch hay thôi.”
Cô cười híp mắt, bộ dạng gian xảo hệt một con hồ ly, nhưng là một con hồ ly vô cùng quyến rũ, xinh đẹp..
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
1157 chương
204 chương
39 chương
61 chương
1 chương