“Ba anh em kia, có phải đặc biệt không dễ khống chế?” Ôn Duyên nghĩ nghĩ, vẫn là đem nghi vấn xoay vòng nãy giờ trong lòng hỏi ra. Tuy rằng tình hữu nghị giữa Chu béo và Tạ Sâm hẳn là không ít năm, nhưng trực giác hắn mách bảo Tạ Sâm không phải loại người vì đối phương là bằng hữu, liền sẽ đem toàn bộ tâm sự nói ra. Chu béo có lẽ cũng biết tính nết này của Tạ Sâm, cho nên khi nãy cũng không tiếp tục đề tài này. Nghe được vấn đề của Ôn Duyên, Tạ Sâm cũng không có phản ứng gì ngoài ý muốn, trong đầu hắn vẫn còn đang dừng lại ở ánh mắt bóng lưỡng vừa rồi của Ôn Duyên. Tuy rằng sự việc chỉ xảy ra trong vài giây, Ôn Duyên sau khi phản ứng nhanh chóng thu liễm yên lặng không một tiếng động, nhưng Tạ Sâm hắn xác thực nhìn thấy Ôn Duyên như vậy, là vì một hành động nào đó của mình, khiến Ôn Duyên sinh ra cảm giác không giống…… Giờ này khắc này hai người nằm song song trên giường trúc, tư thế lấy tay gối sau đầu. Nhờ độ ấm trong không gian, cơ hồ là không lạnh cũng không nóng, cho nên không có chăn cũng không sao, tuy rằng “ván giường” dưới thân có hơi cứng, nhưng trong hoàn cảnh cả người được bao bọc bởi mùi trúc, tâm hai người đều trở nên trầm tĩnh. “Không phải bọn họ không dễ khống chế, mà vì bọn họ cũng giống như cậu, mỗi người trên người đều có một cái Linh Khí.” Vẻ mặt Ôn Duyên giống như gặp quỷ chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Sâm. Tạ Sâm không cử động, khóe miệng cong lên nói: “Cho dù mỗi người bọn họ có một cái, Linh Khí vẫn là bảo bối cực kỳ hi hữu, huống hồ Linh Khí trân quý nhất trong các loại chính là không gian Linh Khí, mặt dây chuyền của cậu vẫn rất quý giá, không cần lo lắng.” Ôn Duyên bị nói trúng tâm sự, tai có chút hồng quay đầu lại, lần này đổi lại làm Tạ Sâm quay đầu nhìn về phía hắn, câu môi tiếp tục nói: “Nhưng mà, càng là đồ vật trân quý càng dễ dàng bị người mơ ước, nói như vậy, người có Linh Khí có thể cảm nhận được Linh Khí đã kích hoạt trên người người khác, nhưng ta cũng không nhìn ra ngươi có cảm ứng gì đối với ba người kia…… Bất quá nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ba người bọn họ, đều đã biết trên người của cậu có một cái, so với đồ vật của họ cộng thêm việc ở bên nhau, còn có khả năng kiếm thêm vài món tốt.” Ôn Duyên nghĩ tới Hình Nhị lúc trước thân cận trợ giúp, không biết như thế nào, sau lưng đột nhiên xuất hiện một cỗ lạnh lẽo vô pháp khắc chế. “Bất quá, nếu Linh Khí không có kích hoạt, cho dù là người mang theo Linh Khí, cũng không thể cảm thụ được. Cho nên ba người kia có lẽ cũng đã biết rằng cậu đã phát hiện ra sự tồn tại của Linh Khí trên người…… Linh Khí đã kích hoạt rồi, dù cướp đi cũng không dễ dàng khống chế, nhưng mà……” Tạ Sâm nhìn biểu tình có chút cứng đờ của Ôn Duyên cùng sắc mặt hơi trắng bệch, độ cong khóe miệng lại ngày càng lớn, “Nếu chủ nhân Linh Khí đã chết, thì lại là chuyện khác.” A…… Ha hả…… Ôn Duyên có chút cứng đờ mà duy trì tư thế nhìn về phía trần nhà, ngàn vạn con thảo nê mã bị bệnh trĩ, kết bè kết đội trong đầu hắn cuồng dã lao nhanh! Ý của Tạ Sâm mà nói, nếu xuất hiện một nhân vật tương đối lợi hại trâu bò, như vậy một giây sau, không gian liền có thể nhận đối phương là chủ phải không?! Như vậy không khoa học a!! Khác với mạt thế tiểu thuyết, tu chân tiểu thuyết a!! Rõ ràng là lấy máu nhận thân a phi! Là lấy máu nhận chủ a!! Vì cái gì hắn đến nơi này!! Cái không gian này một chút tiết tháo đều không có!! Sau khi chủ nhân đã chết!! Liền có thể cùng người khác đi a a a a a này quá không có trung trinh xem a đi!!! Từ từ…… Ôn Duyên chậm rãi chớp mắt, giả thiết như không phải nhằm vào hắn đi…… Tạ Sâm nếu nói ai khác cũng có Linh Khí, như vậy nói cách khác…… Cái giả thiết này!! Vẫn là do Tác! Giả! Khốn! Khiếp! nghĩ ra?! Mệt hắn lúc ấy sau khi đánh -2 còn cảm thấy hối hận! Mệt hắn còn cảm thấy thật! Hối! Hận! (Jeje: Cho những ai không nhớ thì bạn Duyên lúc đầu đọc truyện ghét thánh phụ quá nên đánh -2, đoạn này nằm trong văn án) Tạ Sâm nhìn sắc mặt Ôn Duyên giống như nuốt phân, nhịn không được lộ ra nụ cười hiếm hoi lại bị Ôn Duyên bỏ lỡ, “Bất quá, tôi vẫn có một biện pháp, giúp cậu che giấu Linh Khí.” Ôn Duyên trong lòng vội vàng ngừng cuồng dã phun tào vị tác giả này,  hắn quay đầu nhìn về phía Tạ Sâm vẻ mặt đứng đắn, nhất thời cũng không làm ra vẻ mặt đứng đắn được như vậy mà đặt câu hỏi nói: “Biện pháp gì?” Ánh mắt Tạ Sâm lộ ra một cỗ cảm xúc Ôn Duyên xem không rõ, hắn cảm thấy biểu tình của Tạ Sâm lập tức liền trở nên thật……. Rất giống loại ý cười không tiếng động, lại như một loại tâm tình không được đùa giỡn, lại hoặc là đối với sự thức thời của hắn vừa lòng……? Tóm lại thực phức tạp, hắn thật sự không biết nên làm sao đơn thuần định nghĩa. “Đem Linh Khí của cậu và tôi, hợp lại thành một.” Ôn Duyên trầm mặc, hắn vô luận như thế nào đều không thể tưởng tượng được còn có loại khả năng này……. Loại đồ vật như phỉ thúy, cũng có thể hợp hai thành một?! …… Cũng đúng, đến không gian đồ vật còn có, còn thứ gì là không có khả năng…… Chỉ là hắn vẫn không biết nên như thế nào trả lời Tạ Sâm, nói đến việc này, hắn cự tuyệt còn có đường sống sao, hình như là không. Tuy rằng hắn biết Tạ Sâm hẳn là sẽ không hại hắn, nhưng từ đáy lòng khó tránh khỏi cũng có chút biệt nữu không thể nói tới. Nói khó nghe chút, kỳ thực phương pháp giết chết chủ nhân Linh Khí, sau đó thô bạo đem Linh Khí cướp đi,  Tạ Sâm cơ hồ tùy thời tùy chỗ đều có cơ hội làm được đi? Cho dù hắn không động thủ, chỉ có mỗi cái nhẫn kia cũng có thể làm hắn vạn kiếp bất phục đi? Lúc trước hắn còn hoài nghi rằng nhẫn này chỉ là ngụy trang thôi, nhưng từ lần toàn bộ tay đều bị đau như rút gân, hắn rốt cuộc không còn hoài nghi nữa việc chiếc nhẫn này còn có tác dụng không ai biết. Nếu đối phương không được sự đồng ý của hắn, cũng có thể dễ như trở bàn tay cướp đi không gian, hắn còn có tư cách gì đi đề phòng cùng hoài nghi đối phương? Thời điểm một người năng lực cường đại đến nhất định nông nỗi, nếu hướng trên người này sử dụng một ít phỏng đoán ác ý, đều có vẻ vô lý. Chính hắn cũng không nghĩ sớm như vậy đã sinh ra quan hệ ràng buộc sâu như thế với nam chính, hắn càng không có biện pháp khống chế tâm tình không xác định trong lòng mình. Từ nhỏ ở bên ngoài đã độc lập sinh hoạt, tính cách cũng là nguyên nhân dẫn đến trong trường không có bạn bè tâm sự, người mà hắn tưởng là thân mật nhất khi còn nhỏ, không phải sau khi có được hài tử của chính mình, liền đối với hắn xa cách lạnh nhạt sao? Đến người thân nhất đều có khả năng tùy thời vứt bỏ chính mình, bằng hữu? Có thì thế nào, không có thì thế nào? Loại tâm tính này vẫn luôn cùng với hắn lớn lên, tốt nghiệp, công tác, thẳng đến trước khi xuyên qua. Hắn trước nay đều không thích đem cảm xúc của chính mình để cho người khác biết, nói trắng ra, hắn cũng không tin tưởng những người khác, hắn một chút đều không nghĩ đến việc đem sinh hoạt của mình cùng bất luận người nào chia sẻ, hắn không có thói quen để người khác quấy nhiễu sinh hoạt cùng tư ẩn của hắn. Hắn nguyên bản cho rằng không gian là một bí mật lớn cho đến chết cũng không thể nói ra, nhưng mới từ ngày đầu tiên gặp mặt Tạ Sâm, hắn liền không thể hiểu được đem tiết lộ bí mật này. Rồi sau đó, cơ hồ là một đường không thể vãn hồi…… Từ từ…… Tạ Sâm nói…… Hợp hai làm một?! “Cậu! Cậu cũng có loại Linh Khí này?!” Thông qua lời nói vừa rồi của Tạ Sâm, hắn cũng biết rõ ràng cái gọi là “Linh Khí”, cũng không phải chỉ có mỗi loại không gian, có lẽ còn có những thuộc tính thần kỳ khác hắn chưa biết,  nhưng Tạ Sâm chưa nói, hắn cũng không đặc biệt cảm thấy hứng thú. Phảng phất như đang cười phản ứng trì động của Ôn Duyên, Tạ Sâm đang kề sát thân hắn lấy từ trong quần áo đen một món đồ vật, Ôn Duyên hơi hơi khởi động cánh tay nhìn kỹ qua, là một đoạn đen nâu…… “Đây là cái gì? Là ngọc? Hay là……?” “Hàm răng Lang Vương.” Ôn Duyên khóe miệng giật giật, hàm răng Lang Vương? Thứ quái dị này cũng có thể xem là Linh Khí? Tạ Sâm có phải hay không cố ý đùa hắn?! Nhìn thấy biểu tình của Ôn Duyên, Tạ Sâm liền biết đối phương suy nghĩ cái gì. Chỉ là nhìn nanh sói trong tay hắn, lời giải thích đã đến miệng, lại không biết nên nói từ đâu. Ôn Duyên nhìn bộ dáng Tạ Sâm như đang chìm vào hồi ức, lập tức cũng phản ứng lại biểu tình khi nãy của mình cũng quá không đạo nghĩa, nhanh chóng mở miệng nói: “Chỉ là…… Hai thứ này làm sao hợp hai thành một? Còn có, Linh Khí này của cậu…… Là thuộc tính gì?” Nguyên bản biểu tình của Tạ Sâm còn đang bình tĩnh, không biết vì câu nói nào của Ôn Duyên, hay do giọng điệu mà xúc động thần kinh, hắn hơi hơi nhíu mày, dùng khóe mắt liếc Ôn Duyên. Thời điểm Ôn Duyên nhận ra giọng điệu của mình có chỗ sai, chỉ nghe Tạ Sâm chậm rãi mở miệng nói: “Cậu đã biết chuyện tôi có Linh Khí, nếu cậu không đồng ý……” “Tôi đồng ý!!” Cơ hồ không đợi Tạ Sâm nói dứt câu, Ôn Duyên liền gấp không chờ nổi nói ra lập trường của hắn! Bởi vì hắn thề hắn vừa rồi thấy được Tạ Sâm trong mắt chợt lóe qua sát khí! Hắn quả thực là muốn điên rồi! Chẳng lẽ đối với một người cảm thấy hứng thú, không phải là…… Không phải là nên ôn nhu một chút sao?! Vì cái gì nam chính của bọn họ là quỷ dị như vậy?! Nói trở mặt liền trở mặt không tính!! Nima động cũng chưa động lại nổi sát khí!!! Đây là muốn nháo thế nào a?! Tạ Sâm không để ý đến biểu tình muốn nằm liệt ra của Ôn Duyên, hắn đương nhiên không biết, mỗi lần Ôn Duyên ở trong lòng phun tào, trên mặt chỉ có mỗi loại biểu tình này. Tạ Sâm đứng lên, Ôn Duyên cũng ngồi dậy theo, Tạ Sâm vươn tay, Ôn Duyên nhìn biểu tình của đối phương cùng ánh mắt, mặt đơ ngoan ngoãn lấy mặt dây chuyền từ trong cổ ra, rồi sau đó lại nhìn nhìn Tạ Sâm, tiếp tục mặt đơ, tháo mặt dây chuyền từ trên vòng cổ xuống. Nhìn đối phương đem mặt dây chuyền đưa cho mình giống như đứa bé ngoan, Tạ Sâm đem cái của mình túm lấy rồi sau đó ném cho Ôn Duyên. “Sau khi đeo nó lên, thời điểm trăng tròn mỗi năm, tôi đều sẽ mất đi một đoạn thời gian ký ức.” Tuy rằng tò mò đối phương như thế nào sẽ mất đi ký ức, nhưng nghĩ đến giả thiết Tạ Sâm là 【 nam chính 】cho nên trong lòng Ôn Duyên cũng không thấy lo lắng gì. Dù sao nam chính vô luận có việc gì đều không sao là được rồi! Tuy rằng trong nguyên tác không có viết về chuyện này, cũng có lẽ hắn chưa đọc tới lúc đó? Nhưng Tạ Sâm nếu biết mang nó có hậu quả, như vậy đại biểu, dù có không tốt, mang vẫn đỡ hơn là không mang! Ôn Duyên yên tâm thoải mái ngừng suy nghĩ, cẩn thận cảm thụ nanh sói trong tay. Loại lạnh lẽo này, theo lý thuyết mang bên người không thể lạnh như vậy, hay tại nanh sói nên mới vậy? Hắn nhẹ nhàng chuyển động một chút, phát hiện mặt trái răng nanh có hoa văn thực rườm rà, có chỗ như bụi gai, có chỗ như dây mây, ở giữa là có những ký hiệu văn tự hắn xem không hiểu, thoạt nhìn có chút ngỡ ngàng. “Đeo nó lên.” Tay cầm nanh sói của Ôn Duyên ngừng lại một chút, yết hầu không tự giác nuốt một cái, đeo nó lên? “Sau khi tôi đeo nó lên,” Ôn Duyên nỗ lực điều chỉnh giọng điệu của mình, nhìn thẳng Tạ Sâm nói: “Có thể hay không cũng giống cậu?” Ôn Duyên không nói hết, nhưng Tạ Sâm nghe hiểu, đối phương là đang hỏi hắn sau khi đeo nanh sói lên, thời điểm trăng tròn có thể bị mất đi ký ức hay không. Hắn không có lập tức phủ định, mà là hơi hơi rũ mắt xuống, làm Ôn Duyên không thấy rõ lắm cảm xúc bên trong. Thời gian phảng phất yên lặng, ở thời điểm Ôn Duyên nhịn không được muốn hỏi một lần nữa, Tạ Sâm đứng phía trước hắn, chậm rãi mở miệng. “Nếu tôi nói, cũng giống như tôi thì sao.”