Dị thế điền viên
Chương 1 : Bổ huyết thảo
Edit: Cẩu Tử
Mặt trời ngã về Tây, phía ngoài núi Lạc Hà, có hai thiếu niên dáng người cao gầy, mỗi người sau lưng cõng theo một cai sọt trúc, trong tay cầm gậy gỗ thật dài, vừa đi vừa bên này gõ một cái bên kia gạt một chút , mắt hai người đều cố gắng mở thật to, chăm chú tìm kiếm cái gì đó trong các bụi cỏ dại.
Thiếu niên lớn tuổi hơn có vẻ hơi mệt, đứng lại, móc ra tấm khăn sạch sẽ, lau qua lớp mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời đã ngả về Tây, khẽ cau mày, thở dài, gương mặt lộ vẻ thất vọng, thầm nghĩ hôm nay vào rừng lại tay trắng trở về.
Lâm Ngọc tuy rằng trong lòng đã sớm có chuẩn bị, vẫn cứ tránh không được có chút thất vọng.
Năm trước phụ mẫu Lâm Ngọc đều mất, chỉ còn y và đệ đệ sống nương tựa lẫn nhau, hai người tuổi tác cũng không lớn, đều chỉ là thiếu niên. Lâm Ngọc là một ca nhi, năm nay mười lăm tuổi, thêm một năm nữa liền tính đã là người trưởng thành, có thể lập gia đình. Mà đệ đệ y Lâm Bảo, mới chỉ mười hai, là một thiếu niên lang.
Nếu như chỉ còn một mình Lâm Ngọc thì không sao, chờ năm sau trưởng thành liền tự có hán tử đến cửa cầu thú, mặc dù không có đại phú đại quý, nhưng cũng coi như có chỗ dung thân, có cái lấp đầy bụng, nếu như ông trời chiếu cố, lại có thể sinh một bầy nhi tử, cả đời coi như viên mãn.
Mà thực tế thì Lâm Ngọc còn có một đệ đệ nhỏ tuổi, dù thế nào đi đi y cũng không có khả năng không lo cho đệ đệ.
Nếu có người nguyện ý tiếp thu đệ đệ nhà mình, có thể cùng mình nuôi nấng đệ đệ, cho dù không có sính lễ, y cũng sẽ nguyện ý gả. Nhưng là thời buổi cơm ăn không đủ no này, nhà ai chịu nuôi thêm người ngoài đâu, cho nên việc hôn nhân của Lâm Ngọc cũng bị trễ nãi theo. Mắt thấy y đã sắp thành niên, lại không có gia đình nào tới cửa cầu hôn.
Dù vậy, cuộc sống hàng ngày trải qua có kham khổ chút, Lâm Ngọc cũng không có một câu oán than nào. Đó là thân đệ đệ cùng y lớn lên, nhìn đệ đệ từ đứa bé không cao đến ngực y, đã lớn thành thiếu niên nhanh nhẹn, trong lòng Lâm Ngọc được an ủi phần nào.
“Tiểu Bảo, mệt không, lại đây nghỉ một lát đi, trời sắp tối rồi, ngày hôm nay đừng tìm nữa , đợi chút nữa chúng ta xuống núi!” Lâm Ngọc lau mồ hôi trên trán, nhìn khuôn mặt đệ đệ bị nắng chiếu đến đỏ bừng, rất là đau lòng, lấy ra ống trúc đựng nước bên trong sọt đưa qua.
“Dược thảo này thực sự là khó tìm, chúng ta tìm một ngày, thậm chí ngay cả một gốc cây cũng không có tìm được.” Trên mặt Lâm Bảo hiện ra nét ảo não, tiếp nhận ống trúc đổ vào miệng ngụm nước lớn, dùng tay áo lau qua khóe miệng. Ống tay áo vốn dĩ đã dính đầy bụi bặm, lau qua như thế, nước cùng bụi trộn lẫn cộng thêm mồ hôi, mặt Lâm Bảo chẳng mấy chốc biến thành mặt mèo.
Lâm Ngọc cười lắc đầu một cái, lại lấy ra thêm một cái khăn cho lau mặt cho nó, miệng nói: “Vốn dĩ dược thảo này rất khó tìm, ngươi cho là nó giống như củ cải trồng trên đất sao, tùy tiện cho chúng ta đào? Chúng ta lại đang ở phía ngoài núi, người đã từng đến đây rất nhiều, cho dù có dược thảo đi nữa, cũng sớm đã bị người khác đào đi, nếu như gặp được gốc chưa bị người ta đào, chính là vận khí cực kỳ tốt rồi.”
Thiếu niên đã cao đến bả vai y có chút ngượng ngùng tránh né, tự mình cầm khăn lau mặt, miệng lẩm bẩm: “Ca, ta đã không còn nhỏ, có thể tự mình lau.”
Tuy rằng Lâm Bảo tuổi chưa quá lớn, nhưng nó cũng biết, nó và ca ca không giống nhau, mặc dù là ca ca ruột của mình, nhưng nó vẫn phải giữ chút khoảng cách.
“Ta cảm thấy ngày hôm nay chúng ta vận khí tốt, nhất định có thể tìm được một gốc dược thảo.” Ánh mắt Lâm Bảo sáng lấp lánh, mang theo nét kiên nghị, nắm chặt tay. Nó vẫn có chút không cam lòng, bọn họ không dễ dàng mà lên núi một chuyến, nó không muốn phải tay không trở về. Huống hồ ca ca nói đến vận khí, nó nghĩ bọn họ đã có, ngày hôm qua hai người đã nhặt được một ổ trứng gà rừng, có đến bảy, tám quả trứng. Hôm nay thì lại hái được rất nhiều nấm, này có thể xem như là một loại may mắn đi?
Lâm Bảo càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, không tiếp tục nghỉ ngơi, nhân lúc trời còn chưa tối, xốc lại tinh thần, tiếp tục tìm kiếm trong những bụi cỏ.
Dược thảo mà hai người Lâm Ngọc tìm kiếm cũng không phải là loại dược thảo bình thường, mà là loại dược thảo đặc biệt, gọi là Bổ Huyết Thảo, tên như ý nghĩa. Loại dược thảo này có tác dụng là nhanh chóng bổ huyết, sau khi bị thương, ăn loại dược thảo này vào, vết thương sẽ nhanh chóng khép lại, máu đã mất cũng sẽ theo thời gian mà bổ sung lại như lúc ban đầu. Loại dược thảo này có một đặc điểm nhận dạng, đó là toàn thân của nó màu đỏ, màu sắc giống như máu tươi.
Theo người trong thôn nói, buổi tối khi có ánh trăng chiếu xuống, màu đỏ của Bổ Huyết Thảo còn có thể theo đó mà phát sáng, cho nên người ta thường nói, buổi tối có ánh trăng thường sẽ dễ dàng tìm kiếm hơn. Đương nhiên cái này cũng chỉ là tin đồn. Cũng không ai dám đi nghiệm chứng xem tin đồn này có phải sự thật hay không. Trong núi phần nhiều đều là sài lang hổ báo, rắn độc côn trùng, cho dù vào núi lúc ban ngày, cũng là tầng tầng nguy hiểm, huống chi là ban đêm, mắt người không nhìn thấy, thú dữ lại có thể nhìn rõ ràng vào lúc ấy, ai cũng không có lá gan đi vào ban đêm, chỉ sợ là tặng không mạng mình cho thú dữ.
Bổ Huyết Thảo giá tiền đắt, trấn trên có người chuyên môn thu mua, một gốc cây Bổ Huyết thảo liền có thể đổi được hai lượng bạc, tương đương với thu nhập nửa năm của người bình thường. Bởi vậy, thôn dân dưới chân núi Lạc Hà vào lúc mùa màng đều đã làm xong, đều sẽ kéo nhau vào núi tìm kiếm Bổ Huyết Thảo. Cho dù vào núi mười lần, chỉ cần may mắn tìm thấy một lần, cũng là một món lời to. Thế nhưng rất nhiều người vào núi, vận khí tốt lại chẳng có mấy người, đa số đều là trở về tay không.
Đặc biệt là khu vực bìa núi Lạc Hà, nơi này mọi người tới lui rất nhiều, hơn nữa lại có ý định xua đuổi thú hoang, cho nên thú hoang đều chạy sâu vào bên trong núi, nguy hiểm bìa ngoài liền nhỏ đi rất nhiều, vì thế mỗi ngày người trong thôn đến đây nhặt củi hái nấm đều không ít, Bổ Huyết Thảo cũng là bị người đào đi hết, bây giờ muốn tìm ra một gốc cũng không dễ dàng.
Đương nhiên, nếu như là người có bản lĩnh, tiến sâu vào bên trong núi, trong đó chắc hẳn Bổ Huyết Thảo có nhiều hơn bên ngoài này, chỉ là sài lang hổ báo cũng nhiều, không cẩn thận cũng sẽ dễ dàng mất mạng. Trong thôn Lâm Ngọc cũng từng có người cả gan đi sâu vào núi, sau đó thì không thấy hắn trở ra, chuyện này người trong thôn đều biết nhưng lại không dám nhiều lời, cho nên sau này mọi người chỉ dám loanh quanh bên ngoài núi.
Hiếm lắm hai huynh đệ Lâm Ngọc mới lo xong vụ mùa, liền tranh thủ tiến vào núi, muốn tìm chút vận may, xem xem có thể tìm được một gốc Bổ Huyết Thảo, bán lấy tiền trợ cấp thêm sinh hoạt ngày thường hay không. Nhà bọn họ chỉ có hai huynh đệ còn chưa thành niên, chỉ dựa vào hai mẫu đất cằn cỗi phụ mẫu để lại sống qua ngày, cuộc sống so với nhà khác có phần gian nan hơn.
Lâm Ngọc nhìn đệ dệ bốc đồng lại chấp nhất lắc đầu, nhìn nó tiến sâu vào bên trong núi, hướng vào bên trong mà đi, nơi đó hai huynh đệ chưa từng đạp chân tới. Lâm Ngọc cũng không dám mang theo đệ đệ tiến vào nơi nguy hiểm, vội vàng hô: “Tiểu Bảo, không được vào bên trong. Hôm nay không tìm được thì ngày mai chúng ta trở lại tìm tiếp!”
“Ca, ta chỉ tiến về phía trước đúng hai mươi bước, nếu như còn không có, ta liền cùng ngươi về nhà!” Lâm Bảo chưa từ bỏ ý định nói.
Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng cũng biết tình huống trong nhà bây giờ, lương thực dữ trữ vốn dĩ đã không nhiều. Lần trước nó sinh bệnh, ca ca lấy lương thực đi đổi thuốc về cho nó uống. Lúc này lại còn đến hai tháng mới đến lúc thu hoạch vụ mùa. Nó thấy ca ca vì tiết kiệm lương thực, mỗi ngày đều ăn rất ít, người càng ngày càng gầy. Chính là nghĩ ăn ít đi một chút để cho nó được lấp no bụng. Nhìn khuôn mặt ca ca càng ngày càng gầy, nó quả thật rất đau lòng, khó lòng chịu đựng.
Lâm Bảo nghe người lớn trong thôn nói đến việc nhà nó, nói nó là gánh nặng của ca ca. Nó muốn chứng minh nó không phải, ca ca đã nuối nó lớn, nó cũng sẽ có năng lực chăm sóc ca ca của mình, nghĩ vậy, Lâm Bảo càng siết chặt nắm tay, kiên định nghĩ đến gốc dược thải mà quyết tâm. Nó không nghĩ nhiều, chỉ muốn làm ca ca được ăn no, không tiếp tục bị đói.
“Ngươi chờ, ca cùng ngươi đi, đã nói rồi, đi đúng hai mươi bước, không có thì chúng ta liền về nhà.” Lâm Ngọc nói.
“Được, ta nghe ca ca.” Khuôn mặt nhỏ quật cường của Lâm Bảo nở nụ cười.
Hai mươi bước ở trong núi mà nói cũng không đơn giản như vậy, núi không có đường, đất lại không bằng phẳng, nơi nào cũng có cỏ dại, cây cối mọc đan xen. Lâm Bảo từng bước tiến về phía trước, ở những chỗ mắt có thể nhìn thấy, nghiêm túc tìm kiếm, hy vọng có thể tìm được một gốc Bổ Huyết Thảo.
Mười bước, mười lăm bước, mười chín bước hai mươi bước, không thu hoạch được gì, Lâm Bảo thất vọng gục đầu, nước mắt dâng lên, thiếu chút liền rơi lệ, nó gục đầu, không để cho Lâm Ngọc phát hiện nó khác thường, cố nén không cho bước mắt rơi xuống, trong lòng thầm mắng, ta thật đúng là vô dụng, là gánh nặng của ca ca.
Lâm Ngọc tuy rằng cũng là có chút thất vọng, bất quá đối với chuyện trong dự liệu, y cũng không nghĩ nhiều. Hiện tại bọn họ đã leo đến ngọn núi nhỏ bên sườn ngoài núi Lạc Hà, leo hết cái ngọn núi nhỏ này liền ra khỏi phạm vi an toàn. Y chưa từng leo đi xa, cao như vậy. Y hướng mắt nhìn xung quanh, phía trước mười mấy thước là bụi cây cao lớn, che cản tầm mắt, xuyên thấu qua khe hở của bụi cây, Lâm Ngọc chợt phát hiện một ánh sáng đỏ nhàn nhạt.
Lâm Ngọc nghĩ mình phơi nắng đến choáng đầu, hoa mắt. Y nhắm mắt lắc đầu thật mạnh, mở mắt ra nhìn lần nữa, lần này y nhìn thấy rõ ràng, thật sự có ánh sáng đỏ nhàn nhạt, chẳng lẽ là Bổ Huyết Thảo?
Tâm tình Lân Ngọc có phần kích động, y nhịn không được leo lên thêm hai bước, lần này thật sự rõ ràng, nơi đó quả thật mọc ra một gốc Bổ Huyết Thảo. Lâm Ngọc mở to hai mắt, vẻ mặt kinh hỉ, chỉ vào vị trí của Bổ Huyết Thảo, kêu lên: “Tiểu Bảo, ngươi mau nhìn, xem, đó là cái gì?”
Lâm Bảo còn đang thương tâm muốn chết, nghe được liền ngẩng đầu, nhìn theo phương hướng Lâm Ngọc chỉ, bởi vì vị trí không đúng, ngoài đám cây rậm rạp, nó chẳng nhìn thấy gì nữa: “Ca, ngươi nhìn thấy cái gì? Ta không nhìn thấy gì hết.”
“Ngươi đi lên xem một chút liền biết.” Lâm Ngọc muốn cho đệ đệ niềm vui bất ngờ, cố ý úp mở.
Mặt Lâm Bảo lộ vẻ nghi hoặc, đột nhiên hiểu ra, nó nở nụ cười thật to: “Ca, có phải ngươi nhìn thấy Bổ Huyết Thảo, mau nói cho ta biết, có phải đúng vậy hay không?”
Lâm Ngọc cười rạng rỡ, gật đầu: “Ta nhìn thấy, sau bụi cây cao kia, có một gốc Bổ Huyết Thảo, đi, chúng ta đem nó đào xuống.”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
32 chương
7 chương
12 chương
193 chương
23 chương
24 chương