Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 84 : Huấn luyện

- Ngươi đã đột phá rồi? Lâm Chấn Sơn ngưng trọng nhìn chằm chằm Mộc Long, nghi vấn nói. - Chưa đột phá! Chỉ là có một chút lĩnh ngộ mà thôi! Nhưng có lẽ... cách đột phá cũng không còn xa nữa đâu! Lâm Hàn thản nhiên nói vậy, thực ra trong lòng hắn cũng kích động muốn chết. Đây chính là Tính chất biến hóa! Hắn đã làm được! Thực sự hiểu được tính chất biến hóa! Tính chất biến hóa của người khác thế nào, Lâm Hàn không biết, cũng không cần biết, nhưng tính chất biến hóa của hắn thì đơn giản lắm, chỉ là sự thăng hoa tuyệt đối về năng lượng! Chakra của Lâm Hàn đang dần dần được tinh lọc, quá trình này diễn ra không hề chậm, nhưng do lượng chakra của hắn quá nhiều, nên bị kéo dài không ít. Dù vậy, theo Lâm Hàn tính toán, có lẽ cũng chỉ cần hai đến ba tháng nữa, chakra của hắn sẽ hoàn toàn được chắt lọc, biến tính hoàn toàn thành loại chakra mới, tràn ngập sức sống hơn xưa. Nhưng, mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy là có thể phát sinh tính chất biến hóa. Với một người bình thường, chất dinh dưỡng từ tỳ vị, nhập vào máu, vận chuyển đi khắp các cơ quan của cơ thể, nhưng để sinh ra được năng lượng, chất dinh dưỡng còn phải trải qua hàng loạt các phản ứng với dưỡng khí, và chính năng lượng sinh ra trong quá trình phản ứng này sẽ cung cấp cho các hoạt động của thân thể. Với Lâm Hàn, Chakra có thể ví như chất dinh dưỡng, mà trên thực tế, bản chất của chakra và các chất dinh dưỡng cũng không khác nhiều, chỉ là đẳng cấp của nó quá cao, năng lượng sinh ra cũng quá khủng bố và mang theo nhiều điều thần diệu hơn mà thôi. Chakra của hắn đã có biến đổi về chất, nhưng thứ kết hợp với nó lại không cùng đẳng cấp, vẫn chỉ là thứ không khí bình thường mà hắn đang hít thở, vì vậy Lâm Hàn trước đó dù làm hết cách vẫn không thể nào lĩnh ngộ tính chất biến hóa! Điểm mấu chốt chính là ở đây! Hiện giờ, dưỡng khí đã không còn là dưỡng khí, mà là linh khí, bắt đầu từ bây giờ, Lâm Hàn đã có thể cảm nhận được linh khí đất trời, có thể hô hấp, thậm chí là tích trữ linh khí trong người. Nhưng có lẽ là không cần thiết lắm. Thứ cơ bản nhất mà Lâm Hàn dựa vào chính là Chakra, hắn chỉ cần linh khí để phối hợp cùng chakra sinh ra năng lượng, vì vậy không cần tích trữ quá nhiều, bởi hắn có thể thu hút linh khí từ môi trường vào bất cứ lúc nào, dựa vào phương pháp thổ nạp. Người khác lĩnh ngộ tính chất biến hóa thế nào, Lâm Hàn không biết, nhưng hắn có con đường của mình, suy đoán của mình, hắn cũng không nhất thiết phải biết người khác làm cách nào. Tính chất biến hóa của hắn đến từ chakra, biến đổi chakra, biến đổi dưỡng khí, dẫn đến biến đổi năng lượng, khiến nhẫn thuật có thay đổi về chất! Và hắn đã thành công, hoặc là... bắt đầu thành công! Đúng vậy, chỉ là bắt đầu thành công mà thôi! Mặc dù nhẫn thuật đã có biến đổi về chất, nhưng chỉ là mới làm được, biến đổi cũng không quá nhiều, năng lực chakra cũng chưa thật sự hoàn thiện. Lâm Hàn có thể suy đoán ra được nguyên do, hơn nữa giải quyết cũng không quá khó. Hắn còn cần hoàn thiện nốt một thứ, đó là chất lượng của dòng máu! Chất lượng của dòng máu phụ thuộc vào gì? Chính là thận, bởi thận là cơ quan lọc máu trong cơ thể. Hiện tại, Gan đã loại bỏ các tạp chất, độc tính trong cơ thể Lâm Hàn, khiến thân thể hắn rất trong sạch, nhưng gan lại không thể lọc máu. Bởi những tạp chất trong máu chính là do quá trình phản ứng của chakra để lại. Chakra vận chuyển tốt thì cần có một dòng máu sạch và mạnh mẽ, nhưng chính chakra lại đang làm bẩn đi dòng máu sau mỗi lần sử dụng, đây là một điều rất bình thường. Và phương pháp giải quyết triệt để nhất mà Lâm Hàn có thể nghĩ ra, đó chính là hoàn thiện cải tạo thận, khiến dòng máu của hắn luôn ở trạng thái tinh khiết nhất, đảm bảo chakra không bị ô nhiễm trong suốt quá trình vận dụng. Chỉ có như thế, tính chất biến hóa mới thực sự hoàn thiện, Lâm Hàn mới chính thức đạt tới cái gọi là “đột phá”. Đối với quá trình cải tạo này, Lâm Hàn vẫn rất có tự tin, bởi hiện tại hắn đã lĩnh ngộ được chân khí. Chân khí kết hợp với sinh cơ, Lâm Hàn có thể cải tạo nội tạng bất cứ lúc nào mà không cần phải tự làm tổn thương mình như trước nữa, bởi cách cải thiện nội tại của chân khí ôn hòa hơn so với sinh cơ bình thường rất nhiều. Quá trình này diễn ra sẽ không nhanh như hỏa tiễn giống lúc hắn vừa lĩnh ngộ chân khí vừa rồi, bởi đó là do hắn đã tích trữ chakra từ trước, phổi cũng đã sẵn sàng để hoàn thiện, chỉ do thiếu mất chân khí nên gặp bình cảnh. Đây cũng là thứ được gọi là “hậu tích bạc phát”. Hiện tại, tích trữ đã phát hết, hắn chỉ còn cách từ từ cải tạo thận, tốc độ không nhanh như trước, nhưng nhờ có sự bá đạo của huyết thống Senju, quá trình này chắc chắn cũng không kéo quá lâu. Tranh thủ quá trình này, Lâm Hàn cũng có thể tu luyện thêm nhiều thứ, học tập thêm nhiều thứ, khiến bản thân càng thêm hoàn thiện, cả về phương thức chiến đấu, kỹ năng, phối hợp, tư duy chiến đấu... ... - Cám ơn ngài! Thưa thầy! Lâm Hàn cung kính cúi đầu, dùng cách xưng hô này bày tỏ thân phận hiện tại giữa hai người là thầy và trò. - Không cần cám ơn! Chỉ cần ngươi nhớ lấy thân phận hiện tại của mình, làm những việc mình nên làm, vậy là đủ rồi! Lâm Chấn Sơn lạnh nhạt lắc đầu, khuôn mặt nghiêm túc nói. Lâm Hàn nhạy bén nhận ra ẩn ý sau lời của lão già này, hơi khựng lại một chút, hắn mới nhẹ nhàng hỏi: - Cần tôi làm gì? Lâm Chấn Sơn hài lòng gật đầu, nhưng lại ra vẻ khách sáo lảm nhảm: - Đừng nghiêm nghị như vậy! Chúng ta cùng là người Lâm gia, nói chuyện cũng thoải mái một chút thì hơn. Aiz, cũng chẳng có gì, chỉ là sắp tới học viện Cửu Long sẽ tổ chức cuộc tranh tài hàng năm, hơn nữa, ý nghĩa tranh tài năm nay rất quan trọng, có liên quan đến vấn đề mỏ tiên thạch quý giá kia. Vì vậy ta cần thằng nhóc mi cố gắng hết sức, giành được thứ hạng cao nhất có thể! Đó chính là yêu cầu của ta. Lâm Hàn máy động trong lòng. Ra là vậy! Hóa ra cái cách giải quyết trong hòa bình mà lão già Lâm Chấn Sơn từng nói chính là thế này. So bì lớp trẻ của từng thế lực, bên nào thắng sẽ có quyền lợi áp đảo hơn. Đây là một cách hay, vừa có thể giải quyết việc lớn, vừa có thể thăm dò thực lực của thế lực khác. Bởi những thế hệ tài tuấn của mỗi thế lực cũng tương đương với sức mạnh tương lai của thế lực đó! Thăm dò được lớp trẻ, cũng có nghĩa là đã thăm dò được tương lai của đối phương! Cuộc tranh tài của học viện Cửu Long hàng năm cũng đều nhằm vào đối tượng là học sinh trong học viện, nhưng... năm nay lại có liên quan đến mỏ tiên thạch kia, chắc hẳn không chỉ có học viện Cửu Long mới rục rịch chứ? Hẳn là các thế lực lớn khác cũng sẽ nhảy vào. Thú vị, thật đúng là thú vị! Lâm Hàn lúc này cũng không quá quan tâm đến mỏ tiên thạch kia, hắn còn tự biết lấy mình, bản thân hắn bây giờ vẫn còn nhỏ yếu lắm, còn lâu mới đủ sức để dòm ngó đến thứ mà cường giả cấp Thần cũng phải động lòng. Cái làm hắn thấy thú vị chính là cơ hội giao đấu với các thiên tài trên khắp thiên hạ. Lâm Hàn cũng đã tu luyện quá lâu, chiến đấu rất nhiều, nhưng hầu hết đều là đầu sinh tử. Cơ hội được đánh nhau “xã giao”, đối tượng lại là các “thiên tài” thứ thiệt, vừa nghe đến đó thôi, huyết dịch trong hắn đã bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy. Không thế không nói, từ trong xương tủy, Lâm Hàn cũng là một kẻ khá hiếu chiến! - Được rồi! Hiện giờ về nghỉ ngơi một chút đi! Bắt đầu từ ngày mai sẽ tiến hành huấn luyện! Lâm Chấn Sơn nhắc nhở một câu, sau đó lắc mình biến mất, bỏ lại Lâm Hàn mắt to mắt nhỏ nhìn theo. - Móa! Móa! Lão già chết tiệt! Nè... ở đây là ở đâu hả? Ta bị mắc chứng mù đường... nè... Lâm Hàn gào lên thảm thiết, đưa mắt nhìn xung quanh, hắn đã nhận ra một sự thật đau thương. Hắn... lạc đường! .... Sáng hôm sau. Lâm Hàn thích ý cựa quậy cái mông, tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon lành. Hôm qua, lão già kia không ngờ lại dám chơi khăm, bỏ hắn lại một mình. Cho tới lúc Lâm Hàn “dỗi” lão, quyết định dùng thuật Sinh Cơ Vạn Tái kích thích thảo dược sinh trưởng, sau đó trực tiếp nhét vào mồm. Cứ thế cứ thế, Lâm Hàn đã ăn vẹt mất một góc nhỏ trong cánh đồng thảo dược của Lâm Chấn Sơn. Lúc này, Lâm Chấn Sơn mới hoảng hoảng hốt hốt chạy tới, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa xách cổ Lâm Hàn đi, vứt vào trong ổ chó... à quên, một căn phòng sạch sẽ đã chuẩn bị trước. Sau đó, lão hồn bay phách lạc đi mất, hai hàng lệ già vẫn lăn dài trên má, miệng lẩm bẩm: “dược của ta, dược của ta!” Mở cửa ra, Lâm Hàn ngày lâp tức nhìn thấy khuôn mặt đen thùi lùi tràn đầy sát khí của Lâm Chấn Sơn. Lâm Hàn rất là đáng thương, bẽn lẽn nói: - Thưa thầy, thầy tìm em có việc gì không ạ? - Cút! Đừng có làm mấy trò ghê tởm đó trước mặt ta! Nhanh nhanh chuẩn bị rồi theo ta đi tu luyện! Lâm Chấn Sơn nghiêm mặt quát, Lâm Hàn như con thỏ nhỏ chạy biến mất, sau mười phút mới đủng đỉnh đi ra, khiến Lâm Chấn Sơn rất là tức giận. Lâm Chấn Sơn rất khó chịu dẫn đường, đồng thời lại lấy ra một cái mặt nạ da người, thuần thục đeo lên. Thấy Lâm Hàn đưa mắt tò mò nhìn, lão cũng lạnh nhạt giải thích: - Thân phận của ta trong Lâm gia thì ngươi cũng đã biết, nếu người khác nhìn thấy ta trực tiếp huấn luyện cho ngươi, đảm bảo sẽ có chuyện phiền phức, hoặc lớn hoặc nhỏ. Vậy nên tốt nhất là như vậy! Lâm Hàn gật đầu, ra vẻ thấu hiểu, không nói gì thêm. Lâm Chấn Sơn dẫn Lâm Hàn đến một gian nhà tứ hợp viện rất rộng, thuần thục đẩy cửa vào, ngay lập tức đã có người cung kính ra đón tiếp. Người này có lẽ cũng là một trong số ít người nhận ra được Lâm Chấn Sơn. Hai người nói qua loa một hai câu, sau đó Lâm Chấn Sơn lại dẫn đường đưa Lâm Hàn vào sâu bên trong. Không thể không nói, trình độ thiết kế và bày trận pháp ở đây cũng đã đạt đến đẳng cấp rất cao. Nhìn bên ngoài thì có vẻ là một căn tứ hợp viện trang nhã, nhưng vào bên trong mới biết không gian của nó rộng lớn đến mức nào! Bên trong này là một sân tập rộng bạt ngàn, phải bằng tới vài chục cái sân bóng kiếp trước. Vậy mà bên trong lại có đầy người, ai nấy đều hăng say tập luyện, người đầy mồ hôi, nhưng vẫn không ngừng nghỉ tiếp tục. Ngoài ra cũng có mấy kẻ nghỉ ngơi một chút, lại còn có cả vài cô bé dại trai đang đứng bên ngoài cổ vũ cho một trận đấu giao hữu nào đó. Dẫn Lâm Hàn đi ngang sân tập, Lâm Chấn Sơn đưa hắn đến một khu vực khác. Chỗ này có vài cái võ đài, mỗi võ đài rộng chừng trăm mét, bên trên sắp xếp khá nhiều hình nộm, chất liệu làm từ kim loại nào đó màu đen xám mà Lâm Hàn không biết tên, nhìn qua cũng khá cứng cáp. - Lên đi! Lâm Chấn Sơn nghiêm túc hạ lệnh. Lâm Hàn ngoan ngoãn làm theo, bước lên võ đài. Vừa bước lên võ đài, cảm nhận đầu tiên của Lâm Hàn chính là... áp lực! Áp lực thật lớn, khiến hắn cảm thấy hơi khó khăn trong việc di chuyển. Cảm giác thứ hai là: phong bế! Phong bế không gian! Thuật phi lôi thần của hắn đã bị vô hiệu hóa! Vút! Một âm thanh xé gió vang lên, Lâm Hàn quắc mắt né sang bên trái. Đồng thời cúi sâu đầu, né khỏi một đòn nhằm gáy từ phía sau. Nhưng né được hai đòn đã là cực hạn, một cú lên gối mãnh liệt nhằm vào bụng hắn, khiến thân thể Lâm Hàn cong lên như con tôm. Bùm! Lâm Hàn biến thành một khúc gỗ, một lần nữa xuất hiện tít phía sau đám người sắt này, cau mày vô tội nhìn vẻ mặt buồn bực của Lâm Chấn Sơn. Thằng nhóc này! Đúng là quỷ dị, đã chặn hết thuật không gian và tạo thêm áp lực, nhưng làm thế nào cũng không chặn được cái trò biến thành khúc gỗ này, vậy là sao? Lâm Chấn Sơn thầm nghĩ, sau đó nghiêm túc nói: - Nhóc! Từ giờ không cho phép sử dụng cách biến thành khúc gỗ kia nữa! Ta đã nhận ra, phương thức chiến đấu của ngươi quá lạm dụng thuật không gian, thành ra đến lúc bị phong bế, ngươi trở nên bị động rất nhiều, vì vậy mới phong bế không gian lại để huấn luyện ngươi phương thức chiến đấu hoàn thiện hơn. - Ngươi nên nhớ, không gian có thể bị phong bế, nhưng không thể bị phong bế liên tục và mãi mãi. Vì vậy, ngươi phải biết cách sử dụng thuật này đúng lúc, đúng thời cơ, xuất kỳ bất ý, vậy thì mới có thể phát huy ra hết sức mạnh của thuật này! Nếu ngươi phá bỏ được phong bế không gian thì càng tốt, nhưng đó là tùy vào lĩnh ngộ của ngươi, ta không biết thuật không gian, nên cũng không có cách nào chỉ điểm cho ngươi quá nhiều. - Trong hoàn cảnh không gian bị phong bế, ta cần ngươi đánh bại tám người sắt này, bọn chúng được ta điều khiển, truyền năng lượng, vì vậy đừng có coi thường chúng. Hơn nữa ta cấm ngươi sử dụng thuật biến thành khúc gỗ kia, hãy chiến đấu lại bằng bất cứ thủ đoạn nào ngươi có, ngoại trừ những thủ đoạn kia. Lâm Hàn gật đầu, chăm chú làm theo lời yêu cầu của lão.