Lâm Hàn đi rồi! Hắn để lại một giáo án rất dày, đủ để Lan nhi tu luyện cả một năm. Theo những gì hắn suy tính, có lẽ đến lúc hắn quay lại, Lan nhi cùng lắm cũng chỉ vượt qua được những điều cơ bản mà thôi. Đến lúc đó chỉ dạy cho nàng những thứ cao cấp hơn là vừa. Đối với Lan nhi, Lâm Hàn có phương pháp giáo dục khác biệt so với Vũ Linh Hà, hắn rất để tâm vào trụ cột của Lan nhi, nàng không phải thiên tài gì, vì vậy trụ cột là quan trọng nhất, cần thiết nhất, không thể có một chút sơ sót. Yêu cầu về trụ cột với Lan nhi cũng rất cao! Còn tiểu Hắc, con Hắc Lôi tiểu Cẩu kia, Lâm Hàn dứt khoát để nó lại chơi đùa với Lan nhi, đồng thời cũng chịu trách nhiệm bảo vệ ba người. Nhìn cái vẻ mặt hớn hở tung tăng của con cún này, Lâm Hàn cũng bất đắc dĩ hết chỗ nói. Dù Lâm Hàn mới là chủ nhân, nhưng có lẽ con cún này thích Lan nhi hơn hắn nhiều lắm. Sắp xếp xong mọi việc cũng đã mất thêm hai ngày nữa. Lâm Hàn biết, mình không thể chậm trễ thêm, thuật phi lôi thần được phát động, Lâm Hàn biến mất khỏi ngôi làng này, trở về học viện Cửu Long theo thuật thức đã giao cho Lâm Chấn Sơn. Vừa xuất hiện, Lâm Hàn suýt nữa choáng váng ngã gục xuống đất. Biết nói thế nào nhỉ... sự thay đổi hoàn cảnh quá đột ngột, chênh lệch cũng quá lớn khiến hắn có phần bị... sốc! Đây là một khu vườn rộng bát ngát... không, có lẽ nên nói là một cánh đồng mới đúng. Cánh đồng cực rộng, trải dài tuốt đến chân trời mà Lâm Hàn vẫn chưa nhìn thấy điểm kết thúc. Cánh đồng này không trồng rau, không trồng lúa,... mà trồng vô vàn các loại tiên linh thảo dược. Cây nào cây nấy đều vô cùng quý hiếm, Lâm Hàn cùng lắm chỉ nhận ra một hai loại trong số cả trăm loại thảo dược nơi đây! Khí tức thảo dược nồng đậm, kèm theo mùi hương thơm ngát thanh tân. Hơn nữa, cánh đồng này còn có lượng linh khí cực kỳ nồng đậm, thậm chí còn hóa thành sương mù liễu nhiễu. Đến Lâm Hàn đây, hắn chưa từng cảm nhận được cái gì gọi là linh khí, nhưng vẫn có thể hiểu được linh khí nơi đây nồng đậm đến mức nào. Và cũng chính nồng độ linh khí nồng đậm đó đã khiến Lâm Hàn bị “sốc” như vừa rồi. Hít sâu một hơi, Lâm Hàn đột nhiên cảm thấy đầu óc sảng khoái, tinh thần thanh tỉnh, da dẻ và các lỗ chân lông dãn ra hết mức, bao nhiêu trọc khí trong người cũng theo đó bị xua tan. Hả? Lâm Hàn đột nhiên cảm thấy như có một dòng lưu động nào đó đang tràn vào thân thể qua da dẻ, đồng thời, không khí mà hắn hít vào cũng tràn ngập luồng năng lượng kỳ diệu kia, chẳng lẽ... đây là linh khí? Lâm Hàn tò mò, hắn cố gắng bắt lấy dòng năng lượng kia, điều khiển chúng lưu động, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không được. Dòng khí kia không chịu sự điều khiển của hắn, giống như chỉ thoáng qua, vào cơ thể hắn tham quan một vòng, sau đó lại đi ra vậy! - Ta biết ngay thằng nhóc ngươi không có chân khí mà! Từ phía sau, một giọng nói già nua, trầm ổn vang lên. Lâm Hàn cũng không kinh ngạc gì, hắn đã biết trước, Lâm Chấn Sơn chắc chắn cũng chỉ ở quanh đây mà thôi. - Vậy là... dòng khí lưu vừa rồi là... chân khí sao? Lâm Hàn hơi ngẩn ra, đôi mắt hơi mường tượng nhớ lại cảm giác vừa rồi. - Không phải! Lâm Chấn Sơn vậy mà lại lắc đầu, khiến Lâm Hàn hơi kinh ngạc. - Đó là linh khí đất trời! Chân khí là khi ngươi có thể luyện hóa được linh khí, điều khiển theo ý mình, tồn lưu trong kinh mạch và đan điền! Đó mới là chân khí chân chính! Vừa nói, lão vừa xuất thủ nhanh như chớp, bắt lấy cổ tay Lâm Hàn, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: - Cường độ thân thể mạnh đến lạ kỳ, thậm chí có thể nói là khủng bố! Đến cả ta và tên kia cũng chưa chắc có được thân thể mạnh mẽ như ngươi! Nhưng kinh mạch lại yếu đuối đến đáng thương! Nếu ngươi tu luyện nội công, có lẽ đời này chỉ đạt được đến cấp Tôn là cực hạn! Đạt được cấp tôn? Tư chất này miễn cưỡng cũng coi như trung phẩm rồi! Vậy mà trong mắt lão già này chỉ là yếu đến đáng thương? Nghĩ cũng đúng, người ta là cường giả Võ Thần, ánh mắt cũng không phải người thường có thể so sánh. Chân... khí! Chân khí sao? Đúng rồi! Ta đã quên mất một điểm mấu chốt! Trường sinh bí điển không phải chỉ đơn giản là ngoại công, mà là công pháp từ ngoại sinh nội! Đến cực hạn của nó, không những thân thể mạnh, mà chân khí cũng thuộc hàng cao thủ số một số hai. Bước đệm đầu tiên của việc tu luyện chân khí này chính là cải tạo hoàn toàn nội tạng! Hiện tại Lâm Hàn đã cải tạo xong Gan, Tim, Tỳ, Phổi cũng gần hoàn thành, còn lại Thận chưa hề đụng đến! Hiện tại, quá trình cải tạo phổi của hắn gặp phải vướng mắc, không thể tiến thêm, Lâm Hàn trước đó không tìm ra được nguyên do, nhưng bây giờ thì hắn đã hiểu vấn đề nằm ở đâu rồi! Chân khí! Lâm Hàn cần chân khí! Hắn phải bắt đầu tu luyện phương pháp nội khí của Trường sinh bí điển! Lúc đó, phổi cũng thuận lý thành chương mà hoàn thiện. Bởi phổi là cơ quan thu nạp linh khí trời đất một cách trực tiếp nhất! Cũng là cái được gọi là thổ nạp! Trước đây, Lâm Hàn luôn sống trong môi trường yếu kém bên ngoài, với tư chất tu luyện nội công của hắn, việc cảm nhận linh khí trời đất là không thể nào. Người sáng lập ra Trường sinh bí điển cũng có ghi chép, muốn cảm nhận được linh khí, cần tìm một nơi có linh khí dày đặc, đến mức bản thân không cần cảm nhận, linh khí tự tràn vào! Chỉ như vậy người tu luyện trường sinh bí điển mới có cơ hội tiếp xúc với linh khí đất trời, tu luyện nội công. Nhớ lại công pháp cơ sở của tầng ba: Sinh cơ hóa khí. Lâm Hàn bắt đầu hô hấp một cách rất có vận luật, linh khí cũng theo đó tràn vào trong phổi, tồn lưu trong đó, di chuyển một vòng rồi thoát ra ngoài. Nhưng thay vì thả linh khí đó ra, Lâm Hàn lại một lần nữa hít ngược trở lại, cứ như vậy vài lần, dòng linh khí dần dần có vẻ tán loạn, mất tính quy luật, mất liên kết với môi trường bên ngoài. Cơ hội ở đó, Lâm Hàn tập trung toàn bộ tinh thần lực, nhìn chằm chằm theo dòng linh khí kia. Dòng linh khí như con thỏ sợ hãi, chợt quay đầu bỏ chạy, di chuyển lung tung trong cơ thể hắn. Lâm Hàn càng thêm tập trung, mồ hôi đã vã ra đầy trán, nhưng hắn dứt khoát không bỏ qua, cứ như vậy đi theo dòng linh khí. Cứ thế... cứ thế, tinh thần lực của Lâm Hàn bắt đầu chạy dọc theo thân thể, chạy qua mạch máu, chạy qua tim, gan, phèo phổi,...  Một vòng... hai vòng... dòng linh khí càng ngày càng táo bạo, cho đến khi nó tìm được một con đường trốn chạy mới. Không chút do dự, dòng linh khí chui tọt vào bên trong, Lâm Hàn cũng không chịu dễ dàng bỏ qua như vậy, chật vật lần theo dấu vết. Hả? Đây... nơi đây là... Lâm Hàn không biết bất cứ nơi nào trong thân thể giống như thế này. Nó giống như một đường ống, nhưng không phải mạch máu, hơn nữa, đường ống này cũng có chỗ lớn chỗ nhỏ, vài chỗ còn bị thít chặt lại, tạo thành tình cảnh ách tắc. Đường ống cũng tối tăm vô cùng, không có thứ ánh sáng huyết sắc như mạch máu mà hắn đã đi qua. Hơn nữa, đường ống này cũng nhỏ bé và chật hẹp vô cùng, còn lâu mới sánh được mạch máu cường kiện của hắn. Tập trung tinh thần, cảm nhận toàn bộ các ngóc ngách, ngã rẽ, điểm mấu chốt bên trong! Đây chính là kinh mạch! Lâm Hàn nghe thấy âm thanh nhắc nhở trầm trầm bên tai, không chút do dự, Lâm Hàn chăm chú làm theo, không một chút trái lời. Luồng linh khí vừa rồi chắc hẳn cũng không phải ngẫu nhiên, có đến chín phần khả năng là do Lâm Chấn Sơn chỉ điểm cho hắn. Càng thăm dò, Lâm Hàn càng cảm thấy hệ thống kinh mạch phức tạp và rắc rối, hơn nữa, kinh mạch của hắn đều rất yếu ớt, ách tắc nhiều chỗ, nói không quá lời, kinh mạch của hắn nhìn rất thê thảm. Nhưng... Chẳng phải mình đang nội thị hay sao? Đúng rồi, bản thân mình đang nội thị! Cả mấy vòng vừa rồi, tinh thần lực của mình chỉ nhìn chằm chằm vào luồng linh khí kia, dẫn dắt khắp cả thân thể, hiện tại, toàn bộ các bộ phận trong thân thể hắn đều được nắm vững trong tay. Lâm Hàn bỗng chốc nhớ lại một giả thiết mà hắn đặt ra từ lâu, không biết đã trở thành hiện thực không? Nếu một Ninja có thể nội thị, vậy thì cách vận chuyển chakra cũng không cần quá phụ thuộc vào thủ ấn nữa, bởi Ninja đó đã có thể trực tiếp điều động chakra vận động theo chiều hướng mình muốn! Các thủ ấn lúc này cũng được rút gọn đến tối giản, bởi hầu hết các đường lối vận chuyển chakra đã được thực hiện nhờ nội thị rồi! Hắc... vậy thì càng tốt! Có lẽ sau chuyện này nên thử một chút. Nội thị, nội thị, tiếp tục nội thị... cứ thế, Lâm Hàn đã thăm dò hết các kinh mạch trong thân thể, cố gắng ghi nhớ nó vào đầu. Một điểm linh khí kia, lúc này đã trở nên ngoan ngoãn lạ thường, nằm im ru rú trong một góc của hệ thống kinh mạch, Lâm Hàn cũng đã hình thành một mối liên hệ với nó, cảm giác như nó đã trở thành một phần thân thể hắn vậy. Động tâm niệm, linh khí... không, bây giờ phải gọi là chân khí rồi, luồng chân khí kia bắt đầu rục rịch, một cảm giác kỳ diệu tràn ngập thân thể Lâm Hàn, bằng một cách nào đó, có lẽ là giác quan thứ sáu, Lâm Hàn bắt đầu cảm nhận được thứ gọi là “linh khí đất trời”, thứ năng lượng kỳ diệu đang tràn ngập trong không gian. Thật kỳ diệu! Linh khí là đây sao? Thật sạch, thật trong lành, thật mạnh mẽ... Hít sâu một hơi, phổi của Lâm Hàn đã tràn ngập linh khí thanh tân, một luồng sinh cơ mãnh liệt cũng ầm ầm tràn tới, xoắn lại cùng với linh khí kia, cùng nhau cải tạo lá phổi của Lâm Hàn, mặc cho hiện tại phổi của hắn không có chút thương tích. Có lẽ... đây chính là sự kỳ diệu của linh khí, có thể cải tạo cơ thể mà không cần tự làm tổn thương. Nhưng tác dụng cải tạo của linh khí lại rất nhỏ bé, không thể mạnh mẽ vào kinh khủng như sinh cơ của Lâm Hàn. Dù thế, khi hai thứ này liên kết lại, hiệu quả không những nhanh chóng, mà còn mạnh mẽ đến kinh người. Một phần mười kia, thoáng chốc đã được hoàn thành, lá phổi của Lâm Hàn đã được hoàn thiện, sinh cơ bừng bừng tràn ngập lồng ngực, khiến hắn muốn hét lớn lên cho thỏa nỗi buồn bực. ... Một cảm giác kỳ diệu bắt đầu lan tràn trong thần trí, Lâm Hàn có cảm giác như mình đang có những biến đổi to lớn. Không chút do dự, hai tay hắn hợp lại, tạo thành ấn Tỵ quen thuộc, chakra sinh cơ điên cuồng dũng động. Mộc Độn – Mộc Long Thuật! Con rồng gỗ quen thuộc xuất hiện, gào thét tấn công lão già Lâm Chấn Sơn. Lão già kia như đã đoán trước hành động của hắn, không có gì là ngạc nhiên cho lắm, chỉ là, lão cũng hơi cau mày lại. Con rồng này có gì đó khác lạ! Trước đó, lão không quá chú ý đến Mộc Long của Lâm Hàn, chẳng qua cũng chỉ là một loại thuật pháp mà thôi, dù hay ho và kỳ dị, nhưng lực công kích cũng chỉ bình thường, phá cũng không khó! Nhưng... Mộc Long bây giờ dường như còn sống động hơn gấp bội, tròng mắt tỏa ra hai luồng sáng xanh lục u quái, dường như nó thật sự đang sống, thật sự có suy nghĩ và linh trí của riêng mình. Nó cũng có bản năng, có thiên phú giống như một loại ma thú chân chính vậy! Mộc Long thoáng chốc đã siết chặt lấy thân thể Lâm Chấn Sơn, đến lúc này, lão mới bắt đầu nhận ra điểm kỳ dị là ở đâu! Chết tiệt! Lại có thể hút chân khí của ta để tăng cường sức mạnh! Lâm Chấn Sơn không khó nhận ra, chân khí của mình thì ngày càng giảm, mà Mộc Long lại ngày càng mạnh hơn, siết chặt hơn nữa! Hừ! Nhưng lão vẫn là một Võ Thần, không phải dạng giá áo túi cơm, chỉ cựa nhẹ một cái, Mộc Long đã tan nát thành từng mảnh, rơi lả tả xuống đất. Nhưng... trong ánh mắt ngạc nhiên của lão, từ một cái đầu còn sót lại, Mộc Long nhanh chóng phục hồi trạng thái như ban đầu, uy thế không giảm, thậm chí còn tăng, cái miệng nhọn hoắt đang há ra gào thét, đôi mắt u lục càng thêm ma quái, nhìn lão lom lom như gặp đại địch. Nhưng Mộc Long lại không tiến thêm nữa, chỉ ở đó gào thét mà thôi.