Nhân sinh thiên hạ do ngươi nắm giữ
Chương 44
“ Phi nhi, ngươi chính là đang ghen có biết không?”
“ Ghen… ghen sao?” Linh Phi mặt đỏ lự xấu hổ không thôi, thế nhưng y bất chợt nhìn thấy ý cười nơi khóe môi Kỳ Nguyên. Linh Phi nhận ra từ khi bắt đầu đã bị hắn phát hiện rồi, y lớn tiếng: “ Hoàng thượng cố ý quan tâm đến đại tỷ, người là muốn trêu chọc Phi nhi có đúng không?.”
Kỳ Nguyên mỉm cười, hắn cúi đầu xuống tựa trán mình vào trán của y mới nói: “ Bị ngươi phát hiện rồi.”
“ Hoàng thượng?” Không nghĩ đến Kỳ Nguyên sẽ có hành động và lời nói kỳ lạ như vậy, Linh Phi không dám cử động, cứ như vậy dùng đôi mắt xinh đẹp của mình ngắm nhìn mi mắt đang nhắm lại của hắn ở thật gần.
“ Phi nhi.” Kỳ Nguyên hiếm khi mới như lúc này, nói chuyện không mang theo khí lạnh áp bức kẻ khác. Cảm giác hắn trở nên nghiêm túc hơn, cũng chân thành hơn: “ Ngươi có biết sáng nay trên đại điện, ta có bao nhiêu tức giận?”
“ Ta…” Phi nhi phần nào đoán ra được, y ngập ngừng nói: “ Có thể đoán được một chút, thế nhưng hoàng thượng cũng không cần phải làm đến như vậy.”
“ Ta lúc đó chỉ muốn xé xác chúng ra làm trăm ngàn mảnh, muốn ngay lập tức giết chết tức cả bọn chúng.” Đôi mắt đang nhắm của hắn đột nhiên mở ra, Kỳ Nguyên cả giọng nói cũng trở nên đáng sợ hơn: “ Ngoại trừ ta, tất cả những kẻ dám có loại ý nghĩ đó với ngươi đều không thể sống. Ta sẽ không để bọn chúng được sống sót, ta sẽ khiến bọn chúng biết Nguyệt Linh Phi ngươi là của ai.”
“ Hoàng thượng…”
Kỳ Nguyên lạnh giọng: “ Ngươi thế nhưng lại muốn thay bọn chúng cầu xin, ta chính là muốn ngươi cũng hiểu được cảm giác như vậy, hiểu được cảm giác của ta lúc đó như thế nào.”
“ Vậy…” Linh Phi ngạc nhiên không nói thành lời, hóa ra lý do hoàng đế cố ý làm y khó chịu khi chú ý đến Nguyệt Tử Liên là vì như vậy sao?
Nhận ra tính chiếm hữu độc đoán của hoàng đế, và cả lòng ghen tuông đố kỵ của bản thân. Linh Phi vẫn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình lại vì một nam nhân mà trở nên như vậy, không thể trách y từ nhỏ đã bị Kỳ Nguyên nuôi dưỡng thành một bộ dạng bây giờ, y xác nhận bản thân từ lâu đã không thể thoát khỏi rồi.
“ Hoàng thượng, Phi nhi khó chịu lắm.” Linh Phi giọng nói trở nên thật nhỏ, y nắm lấy bàn tay hắn đặt lên trên ngực mình nơi trái tim vẫn còn loạn nhịp: “ Chính là nơi này cảm thấy đau, không muốn nhìn thấy người sẽ quan tâm ai khác ngoài ta. Người đừng bỏ mặt Phi nhi, có được hay không?”
Hoàng đế mặt lạnh nhìn vật nhỏ bên dưới thân mình một hồi, hắn lại lên tiếng: “ Phi nhi, ngươi như vậy có phải muốn ta có ý nghĩ không tốt hay không? Nếu thật sự xảy ra chuyện, ngươi cũng không thể oán trách được ta.”
“ Ý nghĩ không tốt?” Nguyệt Linh Phi tròn mắt hỏi lại: “ Là chuyện gì?”
Kỳ Nguyên nhìn xem dáng vẻ ngây thơ, không hiểu được bản thân đang ở trong tình huống nào của Linh Phi, y như vậy chẳng khác nào muốn khiêu khích hắn. Kỳ Nguyên nhếch khóe môi cười nói: “ Chính là chuyện như thế này.”
“ Chuyện…” Linh Phi bất ngờ bị đôi môi của hắn hạ xuống ngăn lại lời muốn nói khỏi miệng, cơ thể đều bị đè chặt đến không thể cử động. Nụ hôn của hắn khác hơn so với thường ngày, mang theo cảm giác ham muốn chiếm đoạt đến rõ ràng.
“ Ư.. ừm…” Linh Phi khẽ rên lên vài tiếng, đôi môi bị Kỳ Nguyên cắn mút đến sưng tấy, phát đau vẫn không được hắn buông tha. Khớp hàm lại bị đầu lưỡi của Kỳ Nguyên cạy mở xâm nhập vào bên trong, khoang miệng bị hắn điên cuồng quét ngang tàn phá mọi ngóc ngách. Nụ hôn này lâu hơn mọi khi rất nhiều, cứ như vậy kéo dài không dứt.
Kỳ Nguyên không hề cảm thấy bản thân đã được thỏa mãn, hắn vừa rời đi bờ môi Linh Phi đã lập tức di chuyển xuống chiếc cổ thon nhỏ của y, ở làn da non mịn trắng như bông tuyết pha một chút ửng hồng phủ môi xuống.
“ ah…” Linh Phi bị đầu lưỡi ẩm ướt trượt dài trên cổ rồi mút nhẹ lấy trên da thịt, y khẽ phát ra tiếng đến chính mình cũng cảm thấy xấu hổ, cảm giác như vậy không biết nên giải thích thế nào. Vừa ngứa ngáy nhột nhạt, lại khiến cho y không muốn bị dứt ra.
Đột nhiên cảm thấy bàn tay Kỳ Nguyên luồn vào trong y phục của mình, cảm giác nóng rực trượt qua da, Linh Phi lúc này mới giật mình tỉnh táo.
“ Chờ… chuyện này.” Y hiện giờ cũng đã hiểu rõ ý vừa rồi Kỳ Nguyên muốn nói là gì, Linh Phi cũng không đến mức không biết đến chuyện đó, chỉ là y nhất thời giữa hai nam nhân cũng nghĩ không ra. Vội vàng bắt lấy bàn tay nóng ran trong y phục mình, Linh Phi có chút hoảng sợ lớn tiếng: “ Hoàng thượng, đừng!”
Dường như phản ứng này của vật nhỏ đã nằm trong dự tính của hắn, Kỳ Nguyên sau đó liền không có hành động gì quá trớn nữa. Hắn ngã sang một bên, vòng tay ôm lấy Linh Phi tựa như chẳng có gì xảy ra.
Linh Phi vẫn còn ngây ngốc không hiểu gì, y khẽ gọi: “ Hoàng thượng?”
“ An tâm đi.” Kỳ Nguyên đưa tay béo lên một bên má của Linh Phi, hắn giọng vẫn còn lưu lại dục vọng chưa tan hết của mình nói: “ Ta sẽ không làm gì nữa, nên không cần phải lo lắng.”
Linh Phi nghe vậy thì nằm im trong lòng Kỳ Nguyên không dám cử động một chút, y là lần đầu tiên trải qua loại tình huống này, thế nên quả thật là có cảm giác sợ hãi.
Suy nghĩ một hồi lại sợ Kỳ Nguyên sẽ khó chịu khi bị mình cự tuyệt rõ ràng như vậy, Linh Phi lo lắng hắn không vui mới xoay người một chút, vòng tay qua người ôm đáp trả lại hắn: “ Hoàng thượng, người sẽ không tức giận Phi nhi chứ?”
“ Vì sao phải tức giận với ngươi?” Kỳ Nguyên một tay vuốt trên tóc Linh Phi, hắn dịu dàng nói: “ Chỉ là muốn dọa ngươi một chút, không cần phải suy nghĩ nhiều quá.”
“ Người nói thật sao?”
“ Cho dù thật sự muốn làm, cũng sẽ chờ đến khi người mười tám tuổi.” Kỳ Nguyên lại giọng giễu cợt nói: “ Lúc đó cho dù ngươi muốn chạy, chạy không thoát.”
“ Chuyện này…” Linh Phi ngượng đỏ mặt, thế nhưng với tư thế bây giờ của hai người, Kỳ Nguyên cũng không thể thấy mặt y. Linh Phi giữ bình tĩnh nói: “ Mấy loại chuyện như vậy, người sao lại có thể tự nhiên nói ra như không có gì được?”
“ Ta là hoàng đế, lại có chuyện gì mà không dám nói sao?”
“ Người…” Linh Phi lời ra đến miệng lại nuốt trôi vào, y rõ ràng nếu muốn cùng hắn nói lý thì tuyệt đối không có cơ hội thắng. Linh Phi như vậy muốn làm ra vẻ giận dỗi đẩy người ra, thế nhưng vòng tay của hoàng đế ôm trên eo mình một chút cũng không chút xê xích: “ Người buông ra đi, ta muốn đi."
“ Đi đâu?” Kỳ Nguyên ngắn gọn hỏi.
Linh Phi xem như tìm được cơ hội trả giá với hắn, y nói: “ Chính hoàng thượng là người ra lệnh, bảo ta dọn vào ở Hiên Thừa cung trong hậu cung của người không phải sao?”
“ À.” Kỳ Nguyên tùy tiện à một tiếng như đã nhớ ra, hắn thế nhưng cũng chẳng buông vật nhỏ trong lòng. Kỳ Nguyên cứ như vậy nhắm lại mắt như muốn ngủ nói: “ Ngoài Thái Dương điện của ta, ngươi còn có thể ở nơi nào khác sao?”
“…”
“ Mau ngủ đi.”
“ Hoàng thượng… người…”
“ Phi nhi, đừng làm ồn nữa.” Kỳ Nguyên thật sự đã muốn ngủ, hắn hôn xuống trên tóc Linh Phi rồi lại lạnh giọng: “ Nếu còn không nằm yên thì đừng trách ta.”
“ Không ồn, Phi nhi tuyệt đối không làm ồn nữa.” Linh Phi cứng người như khúc gỗ, y cứ như vậy thật sự ngoan ngoãn nằm im không động đậy.
Một lúc lâu sau đó không còn nghe thấy động tĩnh gì, cảm nhận lòng ngực phập phồng lên xuống đều đặn của Kỳ Nguyên, Linh Phi xác nhận hắn đã ngủ mới tinh nghịch chồm người dậy.
Y nhìn gương mặt đang ngủ của hắn mới mỉm cười khẽ giọng nói: “ Khi ngủ gương mặt cũng có thể lạnh như vậy, thật là uổng phí dáng vẻ anh tuấn của người mà.”
Hứng thú ngắm nhìn hoàng đế một lúc, y chờ thêm chút ít thời gian mới nhẹ nhàng xuống giường không khiến hắn tỉnh. Linh Phi chỉnh lại y phục bị Kỳ Nguyên lôi kéo làm cho xộc xệch, đến chỉnh tề rồi mới trở ra ngoài.
Bên ngoài Thái Dương cung thế nhưng lúc này lại rất náo nhiệt, vừa bước ra đã nhìn thấy một mấy thị vệ đang tranh cãi gì đó. Không ngờ nhất người đến náo loạn kia lại chẳng ai xa lạ, chính là lục hoàng tử đánh mãi không chết, cũng chẳng biết sợ chết là gì.
Mấy người bên này cũng vừa hay nhìn thấy Linh Phi đi ra từ tẩm phòng của hoàng đế, vài tên thị vệ lúc Linh Phi bị khiên vào đều đã nhìn thấy, thế nên bọn họ không có bao nhiêu cảm thấy kỳ lạ.
Trái lại Đường Vân Tịnh vừa thấy người đi ra đã ngạc nhiên không thôi, y ngây ra há miệng đến độ cằm sắp đụng đến đất rồi. Vân Tịnh chỉ chỉ tay vào Linh Phi nói không ra hơi: “ Ngươi… ngươi sao lại…”
“ Lục hoàng tử?”
Truyện khác cùng thể loại
298 chương
67 chương
10 chương
155 chương
369 chương
151 chương
4 chương