Thú Tính Đại Phát
Chương 1
Hỏa diễm thiêu đốt, cuồn cuộn nổi lên trong gió lớn, tất cả các căn phòng dưới sự thiêu đốt của hỏa diễm đồng loạt bị đổ sập xuống không còn hình dạng, hồng quang thấu tận trời xanh sáng rực cả bầu trời, cuồng phong thổi bay tro bụi nóng rực.
Ngọn lửa điên cuồng vẫn cháy rừng rực, dưới sự trợ giúp của gió mạnh, đại hỏa như muốn ăn thịt người mà ngoác to cái miệng rộng, thẳng tiến vào nơi sâu nhất của sơn trang.
Không một người nào trong trận hỏa hoạn này kinh hoảng thất thố mà chạy trốn, ngay cả tiếng kêu gào cũng không hề vọng lên trong không khí, trừ ngọn lửa đang không ngừng vươn lưỡi liếm láp thì nơi này chỉ toàn sự im lặng.
Hơn nữa tất cả chỉ là một mảnh tĩnh mịch.
Mặt đất khắp nơi nhuộm đỏ đã nói rõ tình trạng nơi này, thi thể nằm ngổn ngang, có cái nằm nghiêng, có cái úp sấp, vừa nhìn thì liền biết tất cả bọn họ đều là người chết.
Tất cả thi thể đều hiện lên vẻ mặt kinh hoàng, tử trạng đều vô cùng bi thảm, hung thủ như là người có thâm cừu đại hận với người trong trang.
Hoàng hôn như máu nhuốm đỏ mây trời, hàn phong tiêu điều như đang rống lên bi thiết trước bi kịch nhân gian, ánh lửa sau lưng làm cho bạch y thiếu niên đang đứng thẳng trước đại hỏa giống như là Tu La được sinh ra trong hồng huyết tanh nồng.
Thiếu niên tuổi còn rất trẻ, chỉ khoảng chừng 17, 18 tuổi, da thịt hắn rất trắng, lộ ra thần sắc tái nhợt như có bệnh, dùng một lời không thể nào miêu tả được hết vẻ đẹp yêu dị.
Hắn rất đẹp, rất xinh đẹp, nhưng cũng rất tà.
Hắn chống thẳng kiếm, trên thân kiếm nhiễm đầy huyết đỏ tươi, ngay cả quần áo trên người cũng dính đầy vết máu dọa người, hắn yêu mị quỉ dị giống như là mới bò ra từ trong Huyết trì.
“Đây… đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Người nói chuyện có một gương mặt chữ điền, bởi vì sợ hãi quá độ mà khuôn mặt anh tuấn đông cứng lại. Y phụng mệnh ra ngoài, sau khi biết chuyện liền chạy về trang, liền nhìn thấy thảm kịch bi thảm này.
Cuồng phong thổi mái tóc Nguyệt Ảnh bay tán loạn, đem vài lọn tóc vờn trên khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào, hắn chậm rãi cong khóe môi phấn hồng.
Một mạt cười nhạt, vành môi chỉ hơi cong, đôi môi đỏ như son, ánh mắt đen như nhung, lại thêm khuôn mặt tái nhợt bày ra một cỗ tà khí yêu mị chẳng thể dùng lời mô tả cho đầy đủ.
“Tiểu sư đệ, là ai tàn nhẫn như vậy, lại có thể diệt trang? Ngươi không sao chứ…”
Nhan Tu Độc toàn thân đổ mồ hôi lạnh, toàn bộ nhà cửa trong sơn trang bị cháy trụi, vô số thi thể trong liệt hỏa khóc thảm không thanh âm, chính mắt nhìn thấy cảnh như địa ngục trần gian này, làm cho sắc mặt luôn hồng hào của y cũng không khỏi trở nên tái nhợt.
Y cùng với tiểu sư đệ Nguyệt Ảnh cảm tình không thể nói là thân thiết, cũng không tới mức xa lạ, dù sao hai người đồng môn, hắn là tiểu đệ tử mà sư phụ sủng ái nhất.
Mà sự nuông chiều của sư phụ đối với hắn người nào cũng biết, cũng khiến cho không ít đồng môn sư huynh đệ vì vậy mà ganh tị, gây ra không biết bao nhiêu là chuyện.
Nhưng mà dù cho có gây ra bao nhiêu phong ba, địa vị của tiểu sư đệ trong trang cũng chưa từng bị dao động, có thể thấy được nuông chiều của sư phụ đối với hắn không phải là chuyện đùa; càng huống chi sư phụ gặp ai cũng nói thiên tư của hắn thông minh tuyệt đỉnh, trên đời không thể có kẻ thứ hai, quả thực là kì tài tuyệt thế.
Sư phụ đối với người khác ngôn ngữ kiệm lời lại lạnh lùng, cho dù y là đại đệ tử, cho dù làm mọi chuyện đều hết sức tận tâm, cũng chỉ có khen lấy lệ; cho nên, từ vài câu khen ngợi đó mà suy ra, liền biết được sư phụ từ khi nhận tiểu sư đệ làm đệ tử thì chưa từng hối hận vì việc đó.
Cũng bởi vì lời thề không thu nạp đệ tử của sư phụ, liền đem hắn trở thành đệ tử bế quan, cũng là người duy nhất có khả năng kế thừa sơn trang này.
“Đại sư huynh, đã lâu không gặp, ngươi đã trở về!”
Ngữ khí chào hỏi của Nguyệt Ảnh nhẹ nhàng hời hợt, dường như là căn bản không nhìn thấy đại hỏa đang thiêu đốt vô số thi thể ở phía sau, hắn cứ thế mà cười, nhân tiện như thế hắn chẳng hề biết bản thân đang đứng trước vô số thi thể, cái kiểu người này thật làm cho người khác không rét mà run.
Tựa như… Ác quỉ cùng hung cực ác tới từ địa ngục.
Nhan Tu Độc tuy cao ngất mà chẳng khỏi run rẩy, toàn thân da gà không tự chủ được mà nổi khắp mình mẩy chân tay, một cổ ác hàn nảy lên trong lòng.
Y không nhịn được lùi ra sau hai bước, tựa như nhìn thấy ác quỉ ăn thịt người đang đi tới.
Nguyệt Ảnh thấy thế, cười to thành tiếng, sắc mặt trắng toát càng thêm rét lạnh.
Tiếng cười quỉ mị như Tu La của hắn vang khắp sơn trang, lại thêm đại hỏa cùng thi thể phía sau phụ trở, một cảnh như vậy làm Nhan Tu Độc có cảm giác đang sa chân vào Tu La địa ngục.
“Đại sư huynh, là hắn, là hắn giết người đốt trang, mau giết hắn! Sư phụ, sư nương cùng tất cả đều đã chết, tất cả người trong trang đều đã chết sạch…”
Kéo lê thân thể tràn đầy máu tươi, Lương Thanh Nghĩa chỉ vào Nguyệt Ảnh phẫn hận rống lên.
“Nhị sư đệ…”
Lương Thanh Nghĩa từ trong sơn trang bị phá hủy lao ra, trên người hắn đầy máu là máu, lại thêm mấy chỗ bị lửa thiêu, tràn ngập oán hận với hung thủ đã giết người hủy trang đang đứng ở đây.
Nhan Tu Độc choáng váng, y nhìn ngọn tóc đen không ngừng tán loạn trong gió của Nguyệt Ảnh, trên người hắn một luồng đắc ý sắc nhọn tỏa ra tứ phía, bức người ta không dám nhìn kĩ; chính là bởi vì hắn rất đẹp, rất xinh đẹp, giống như không phải là người sống, cho nên trong trang kể ra cũng có rất nhiều người chán ghét hắn.
“Tại sao? Thật là ngươi động thủ sao? Tiểu sư đệ…”
Nhan Tu Độc chỉ cảm thấy yếu hầu khô khốc co rút thật nhanh, trong nhất thời lại cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Không có lí nào, tất cả mọi thứ trong sơn trang này, sư phụ đã sớm nói rõ là đều là của hắn, hắn không có lí nào lại đi hủy diệt những thứ thuộc về hắn như vậy.
Sau khi lí trí tự hỏi, một bụng nghi vấn liền nảy sinh trong lòng, song câu hỏi thì cứ nghẹn lại nơi cổ họng, y nhất thời không thốt ra được.
Giống như còn nhớ rất rõ lúc sư phụ đem Nguyệt Ảnh mới được hai hay ba tuổi gì đó về sơn trang, nói với y hắn cũng là một cô nhi; bản thân mình vì thân thế mà đồng bệnh tương liên với hắn, cho nên không nhịn được mà ra sức quan tâm hắn.
Nguyệt Ảnh khi còn bé chung qui rất thích quấn y, nắm lấy cánh tay nhỏ bé mũm mĩm của Nguyệt Ảnh làm cho y có ảo tưởng mình cũng có cảm giác thân thiết khi có thêm một người thân; nhưng khi y dần dần lớn lên, ý thức về việc được sư phụ thu dưỡng thì hẳn là cần phải nỗ lực làm việc cho sơn trang, mới tình nguyện đi ra ngoài làm những việc mà các sư đệ không muốn làm để trả ơn nuôi dưỡng.
Từ đó về sau cơ hội hai người gặp mặt cũng theo đó mà ít đi, bởi vậy càng lúc càng xa; đến cuối cùng, cho dù là cùng ở trong trang, y cùng Nguyệt Ảnh dù đi ngang qua nhau, Nguyệt Ảnh cũng làm như là không quen biết y.
Trong lòng y mặc dù tiếc hận, rồi cũng lại tự nói với mình tâm tình sao lại như thế, càng huống chi y tin tưởng cho dù y không có ở đây, cho dù trong trang có người nào chán ghét Nguyệt Ảnh, cũng không có cách nào chiếm được tiện nghi trên người hắn, phải biết rằng sư phụ phi thường cưng chiều hắn, không ai dám động tới một cọng lông chân của hắn, chọc giận tới sư phụ.
Sư phụ lúc tức giận có biết bao nhiêu là đáng sợ, bọn họ thuở nhỏ đi theo sư phụ đều biết, sư phụ vốn rất lạnh lùng kiệm lời, nhưng mà lúc người phát hỏa, cho dù ngươi có là ai thì cũng chẳng thể ngăn cản được.
“Tiểu sư đệ, ngươi nói đi, là thật sao? Thật sự mọi chuyện là do ngươi làm ra cả sao?”
Y cuối cùng cũng mở miệng, nhưng mà câu hỏi của y suy yếu vô lực, ấp úng không giống như là thanh âm của y.
Nguyệt Ảnh đình chỉ tiếng cười, nhìn thẳng Nhan Tu Độc, hai con mắt sâu không thấy đáy của hắn lộ ra vài tia cao ngạo kèm điên cuồng, ngữ khí của hắn tựa như kẻ cả đời này chỉ toàn tắm trong máu tanh, cũng chỉ có điên cuồng tắm máu như vậy mới có thể đẩy hắn vào dục vọng thị huyết.
“Muốn giết ta cứ tới, không cần nói nhảm!” Hắn xoay người muốn bỏ đi.
Nghe vậy, Nhan Tu Độc giật mình sững sờ tại chỗ không có cách nào nhúc nhích, tiểu nhân nhi ngày xưa giơ tay đòi y ôm vào lòng, qua hơn mười năm nay lại trở thành ma đầu giết người không gớm tay, hơn nữa xem ra hắn hoàn toàn không hề có một tia hối hận.
“Ngươi là đồ súc sinh, ta sẽ giết ngươi báo thù cho sư phụ…” Lương Thanh Nghĩa vung kiếm lao lên, không để ý đến những vết thương chồng chất trên người.
Thân hình Nguyệt Ảnh hơi lướt qua, một kiếm liền đâm trúng vào bắp đùi Lương Thanh Nghĩa, sau đó khinh thường giơ chân đá bay Lương Thanh Nghĩa.
“Hừ! Muốn thể hiện uy phong, trước luyện cho tốt mấy chiêu kiếm thuật rẻ tiền của ngươi đi, đúng là phế vật,”
“Ngươi là đồ súc sinh, ngươi sẽ không được chết tử tế! Ngươi là đại ma đầu, ở thế gian này sẽ có người diệt được ngươi, ngươi là súc sinh không bằng heo chó…” Lương Thanh Nghĩa rủa x
194394
Thú Tính Đại Phát
ả hắn giống như là đang tiến hành nghi thức nguyền rủa.
Con ngươi Nguyệt Ảnh lại trở nên cuồng ngạo, trên mặt chỉ còn hàn khí làm cho người ta sợ hãi, giống như hết thảy trong thế gian này chẳng có gì giữ chân được hắn, mà hắn cũng chẳng hề luyến tiếc bất kì một cái gì.
“Người thế gian này, nếu không để ta vào mắt, ta liền giết sạch người ở cõi đời này.”
Gió lạnh, đại hỏa dưới cuồng phong đem những lời này vang đi thật xa, hồi tưởng lại, chỉ nghe thấy hàn băng cuồng ngạo, âm thanh vọng lại thật thê lương, liên miên không dứt…
…
Bốn năm sau…
Có một căn nhà gỗ cô độc nơi ngoại ô, cách thành vài dặm, ngày xuân nơi này mặt đất tràn đầy cỏ non mơn mởn, nhưng khi thu sang đông tới, nơi này chỉ toàn là lãnh tịch hàn khốc.
Trang viên bị hủy vốn đã là chuyện của bốn năm trước, nhưng Nhan Tu Độc lại cảm giác như mình đã phải gian nan vật lộn suốt mười năm.
Sau cái ngày hôm đó, y mang theo nhị sư đệ Lương Thanh Nghĩa đến khắp nơi cầu y, bởi vì một kiếm cuối cùng của Nguyệt Ảnh đâm vào ngập xương nhị sư đệ, đem tất cả gân mạch của hắn cắt đứt; cho dù có cầu được danh y, chăm sóc thỏa đáng, cuối cùng nhị sư đệ cũng chẳng thể phục hồi, mà một thân công phu của hắn cũng bị phế đi.
Nhị sư đệ bị đã kích, từ đó về sau buồn bực không vui, thậm chí tính tình trở nên gắt gỏng không chịu nổi, nhưng y không trách hắn.
Một người võ học đầy người bây giờ toàn bộ đều bị phế đi, cũng giống như một phế nhân, y nhìn thấy sự thống khổ khôn cùng trong lòng nhị sư đệ, lần nữa lại cầu y, nhưng vẫn không có cách nào phục hồi đôi chân cho hắn, cũng làm cho y tràn ngập trăn trở.
Đến cuối cùng, bọn họ dừng lại trước một gian nhà trúc tĩnh lặng, nhị sư đệ lần nữa yêu cầu y rửa hận huyết hải thâm thù này cho sư môn, nhưng y tự biết võ công không bằng Nguyệt Ảnh; càng huống chi Nguyệt Ảnh từ khi ra giang hồ, lập tức thay danh đổi tánh, họ Nguyễn tên Cầu Hận, hai chữ “Cầu Hận”, càng có thể nhìn thấy rõ ràng tâm tính cực đoan của hắn.
Tên hắn là Cầu Hận, một cái tên thật tương xứng.
Hắn trong giang hồ không ngừng kết thù, hắn chẳng những cuồng vọng giết sạch người trong bạch đạo, ngay cả ma đầu hắc đạo cũng chết dưới mũi kiếm của hắn, hoặc thậm chí trở thành nô lệ.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên giang hồ phong ba không ngừng nổi lên, mặc dù nhân sĩ chính đạo không ngừng cử ra đội ngũ đi thảo phạt hắn, nhưng cũng chỉ là tìm tới cái chết vô nghĩa mà thôi.
Hắn chẳng những học được kiếm nghệ tinh diệu của sư phụ, thậm chí còn học được từ Túc lão còn gọi là Kì Hoàng tính tình cổ quái về thiết kế cơ quan cạm bẫy, cái vị Túc lão tướng kia sau khi đem toàn bộ tuyện học truyền lại cho hắn thì qua đời; từ nay về sau hắn ngoài kiếm thuật tuyệt diệu, dụng độc dùng dược không chỗ nào không tinh, thậm chính tại trước lầu cầu hận còn bày ra cạm bẫy chẳng khác gì thiên la địa võng, kẻ nào xông vào đều chết oan uổng.
Mà rất nhiều căn bệnh nan y tuyệt chứng tới cầu y, nếu hắn nguyện ý chữa, cho dù Diêm La Vương có đứng trước mặt thì hắn vẫn có thể đoạt mạng người đó trở về; nếu là hắn không muốn chữa, cho dù có thần tiên hạ phạm đi nữa cũng chẳng thể cứu được.
Người trong giang hồ đối với hắn vừa hận vừa ngưỡng mộ, bởi vì người trong giang hồ, chung qui ai chẳng có cừu gia, lúc nào sẽ bị địch nhân ám toán mà chết, không ai biết trước được.
Nhưng y thuật của hắn tinh diệu, bởi vì vậy rất nhiều người nghĩ muốn tự lưu lại cho mình một con đường sống, hi vọng cho dù sau này trọng thương, vẫn có thể cầu hắn chữa trị; bởi vậy hắn mặc dù được xưng là ma đầu, nhưng đa số mọi người cũng không ai muốn đắc tội với hắn.
Y từng nói với nhị sư đệ, có muốn cầu Nguyệt Ảnh chữa trị hay không, chữa chân cho hắn, nhưng mà nhị sư đệ nghe vậy liền nổi trận lôi đình, chỉ quăng lại một câu: “Muốn ta cầu hắn, trừ khi ta chết!”
Bởi vậy chân của nhị sư đệ bị thương cũng chỉ có thể chịu đựng, mà y cũng chẳng kiên nhẫn nhìn hắn càng ngày càng gầy gò, oán hận, căm ghét thế gian này, nhưng lại không có thuốc nào cứu được.
“Cha, cha đang nghĩ gì vậy?” Một cánh tay nhỏ bé nắm chặt lấy ống tay áo của Nhan Tu Độc.
Nhan Tu Độc khom người xuống, đem Nhan Duyên quí báu của mình ôm lại, nhưng mà đứa con lại không chịu để y ôm, không ngừng ngọ ngoạy, y không thể làm gì khác hơn là buông đứa trẻ ra.
Những năm gần đây, y thành thân, chỉ tiếc mẹ của đứa trẻ thân thể yếu đuối, sinh con xong thì liền qua đời, chỉ còn lưu lại duy nhất đứa con bầu bạn với y.
“Bảo bối, cha không nghĩ gì cả.”
Bảo bối nhi mặc dù mới ba tuổi, nhưng lại nói đầy vẻ không tin: “Cha đang nhớ mẹ sao? Cha mỗi lần như vậy đều lộ ra ánh mắt kì quái nhìn chăm chăm về phía trước…”
“Chuyện người lớn con không biết đâu.”
“Thúc thúc con đâu?”
“Con cũng đang tìm thúc thúc!”
Bảo bối nhi phi thường thích nhị sư đệ Lương Thanh Nghĩa, nhưng mà chắc cũng chỉ có bảo bối nhi đơn phương thích Lương Thanh Nghĩa thôi, Trương Thanh Nghĩa lần nào nhìn thấy bảo bối nhi thì tay chân liền trở nên luống cuống, lần nào cũng muốn né ra, nhưng mà bảo bối nhi thì vẫn nhảy bổ vào lòng hắn; Lương Thanh Nghĩa mặc dù chân rất đau đớn, nhưng mà vì tự tôn của nam nhân một tiếng cũng chẳng hừ ra, thế là bảo bối nhi cứ nắm khư khư lấy y phục của hắn rồi ngủ quên trên đùi hắn. Đứa bé này đối với Lương Thanh Nghĩa còn muốn quấn quít hơn cả với cha mình.
“Cha, thúc thúc xấu xa…”
Bảo bối nhi tức giận đá đá viên đá dưới chân, trong lòng giận dỗi oán hận.
Nhan Tu Độc cảm thấy không hiểu gì cả, y không hiểu tại sao con lại có lời như thế, liền giáo huấn: “Sau lại có thể vô lễ với người lớn như vậy? Bảo bối nhi, con phải lễ phép một chút, tại sao có thể nói như vậy sau lưng thúc thúc chứ?”
“Bởi vì thúc thúc thật sự là xấu xa mà, hắn ban ngày cũng không ở đây, buổi tối lại còn mang theo phụ nữ hư hỏng trở về, vừa ầm ĩ lại còn nháo nữa…”
Nơi bọn họ cư trú tịch mịch, gần đây Lương Thanh Nghĩa tính khí nóng nảy càng thêm trầm trọng, thường thường mang theo cô nương ở hoa lâu về phòng mỗi tối, tiếng kiều nháo dâm đãng không dứt bên tai, y cũng muốn nói hắn mấy câu, rồi lại không đành lòng, y biết trong lòng hắn thống khổ, mới buông thả bản thân như vậy.
“Không được nói nữa.” Nhan Tu Độc nghiêm mặt, khẽ quát hết sức nghiêm khắc.
Bảo bối nhi mếu miệng căm tức liếc y một cái.
“Bảo bối nhi, ánh mắt của con như vậy là sao, ngay cả lời của cha mà cũng không chịu nghe sao?” Nhan Tu Độc trong lòng rùng mình, đứa trẻ này đã hơn ba tuổi, cá tính liền bướng bĩnh như vậy, nếu như nó lớn hơn chút nữa, chẳng phải chẳng thể dạy dỗ được sao?
“Cha, người căn bản là không biết, thúc thúc thật sự rất xấu xa…”
“Câm miệng, còn nói nữa cha liền phạt quì!”
Bảo bối nhi tức giận đến dậm chân, tiếp theo phẫn nộ chạy như điên ra ngoài.
Nhan Tu Độc bất động nhìn theo nó, không khỏi vừa tức vừa bất đắc dĩ.
Tuổi bảo bối nhi còn nhỏ, cũng không biết phân biệt nặng nhẹ, y lo lắng những lời này nếu để Lương Thanh Nghĩa nghe thấy, lại thêm sự tự ti trong lòng của hắn lúc này, không biết chừng lại muốn bỏ đi đến nơi nào đó, có thể còn tưởng rằng y sợ hắn giận mà níu kéo! Bởi vậy y mới đối xử với bảo bối nhi cực kì nghiêm khắc, không cho nó ăn nói lung tung.
Mà bảo bối nhi sau khi chạy khỏi đây cũng chẳng thấy người đâu nữa, mãi cho tới tối mịt cũng chưa trở về, trong lòng Nhan Tu Độc càng trở nên cấp bách, tìm hết phòng trong phòng ngoài lẫn khu vực xung quanh vẫn không thấy người đâu.
Nửa đêm, Lương Thanh Nghĩa người đầy hơi rượu mang theo đàn bà trở về, y lo lắng đến mặt mũi trắng bệch, nói với Lương Thanh Nghĩa chuyện không tìm được bảo bối nhi.
Nghe thấy tin xấu này, Lương Thanh Nghĩa tựa như tỉnh rượu hơn phân nửa, liền cùng y ra ngoài tìm kiếm; mãi cho tới tận sáng hôm sau, bọn họ mới tìm được bảo bối nhi trong hốc núi xa lắc lơ.
Bảo bối nhi mặt mũi trắng bệch, môi xanh ngắt, hồ nước trong hang núi cá chết ngửa bụng trắng cả mặt hồ, xem ra nước này đã bị người ta hạ độc.
Nhan Tu Độc ôm lấy cơ thể vẫn còn hơi ấm của con mà toàn thân run rẩy, không thể tin được trời cao lại đối đãi với y tàn khốc như vậy.
Y chưa từng kết oán với bất kì ai, càng không làm ra chuyện đáng hổ thẹn với bất luận kẻ nào, luôn luôn lấy nhân từ mà đối đãi với người ngoài, tại sao đứa con duy nhất của mình lại có thể gặp nạn chứ!
Y ôm bảo bối nhi trong lòng khẩn cấp cầu danh y, nhưng lại không tra ra được là độc gì, càng không biết làm như thế nào để giải độc.
Y bi phẫn muốn bất tỉnh tới nơi, bởi vì y vốn là cô nhi, bởi vậy rất hi vọng sẽ có một gia đình, thật không ngờ trước là vợ hiền ra đi, bây giờ ngay cả đứa con độc nhất có lẽ cũng không giữ được.
Lúc này Lương Thanh Nghĩa mở miệng, nhưng mà khẩu khí run rẩy cực chẳng đã: “Chúng ta đi cầu hắn đi!”
Nhan Tu Độc không cách nào tin được mà nhìn Lương Thanh Nghĩa chằm chằm, trên mặt Lương Thanh Nghĩa biểu hiện khuất nhục quẫn bách phi thường rõ ràng, dường như phải cầu tới người này là chuyện thất bại nhất cuộc đời này của hắn.
“Đại sư huynh, đây là biện pháp duy nhất. Nghe nói không có bệnh gì hắn chữa không được, nếu như là hắn muốn chữa,”
Nhan Tu Độc cũng không biết mình phải làm ra vẻ mặt như thế nào nữa, chỉ nghe Lương Thanh Nghĩa rắn giọng: “Cho dù hắn muốn mạng của ta, dù sao đại sư huynh cũng chiếu cố ta lâu như vậy rồi, bây giờ ta cũng nên báo đáp.”
Nhan Tu Độc cảm động đến rơi nước mắt, y siết chặt tay Lương Thanh Nghĩa, trước kia tại sơn trang, y tín nhiệm nhất chính là người sư đệ này, hắn là hán tử nhiệt huyết, nếu không phải chân hắn đã bị tàn phế, y tin tưởng hắn nhất định sẽ vì thiên hạ mà loại trừ hết những bất công, cũng bởi vậy mà y đối với việc chân hắn bị tàn phế luôn rất đau lòng.
“Chúng ta cùng đi.”
Hai người bôn ba phong trần, mang theo bảo bối nhi đi tới “Cầu Hận lâu”.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
100 chương
142 chương
10 chương
16 chương
4 chương
75 chương
309 chương