Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)
Chương 7 : Nhiệm Vụ Đầu Tiên
"Báo cáo!"
"Vào đi!"
Mười Một đẩy cánh cửa phòng làm việc ra và bước vào, lúc này bên trong chỉ có ba người, giáo quan đang làm trước bàn làm việc và hai nam tử trung niên mặc tây phục phẳng phiu đang ngồi trên sofa.
Mười Một hướng về giáo quan khom người nói: "Giáo quan, nhiệm vụ hoàn thành, đến đây báo cáo!"
Giáo quan điểm điểm đầu, tiếp đó nhìn sang hai nam tử trung niên hỏi: "Các vị có chắc chắn không?"
Một trong hai người đứng dậy nói: "Yêu cầu từ tổ chức!"
"Tốt! Mười Một, ngươi lại đây!"
Mười Một đi về phía trước mấy bước rồi dừng lại.
Giáo quan đi đến bên cạnh hắn rồi chỉ về nam tử trung niên có chút hơi mập và giới thiệu: "Vị này là Wright trưởng quan." Tiếp đó lại chỉ về nam tử trung niên có chút hơi gầy nói: "Vị này là Vân Hải trưởng quan."
Mười Một nhìn hai người đó rồi khom người hành lễ một cái.
Giáo quan lại tiếp tục nói: "Hai vị trưởng quan này là do tổ chức phái tới đón ngươi!"
Mười Một sửng sờ một chút, nhưng sau đó vẫn không nói gì.
Giáo quan trở lại vị trí của mình, châm một điếu thuốc rồi nói tiếp: "Gần đây trong tổ chức có một nhiệm vụ, bên trên có viết là muốn ngươi đi tham gia. Bây giờ đừng hỏi gì cả, trên đường đi hai vị trưởng quan sẽ giải thích cho ngươi. Ngươi cũng không cần trở về thu dọn nữa, cần cái gì bọn họ sẽ giúp ngươi chuẩn bị, bây giờ ngươi đi cùng hai vị trưởng quan đi."
"Vâng!" Trên mặt Mười Một vẫn chẳng lộ ra biểu tình gì khác lạ.
Wright và Vân Hải đứng dậy, khom người chào giáo quan, sau đó chẳng nói thêm câu nào mà xoay người rời đi, Mười Một cũng lặng lẽ bước đi theo bọn họ.
Khi thân ảnh của Mười Một cùng hai người kia tiêu thất khỏi hành làng giáo quan mới hít sâu một hơi thuốc và lẩm bẩm: "Sao tổ chức lại muốn dùng đến một học viên còn chưa tốt nghiệp nhỉ?"
"Vù vù vù!" Trong sân bây chuyên dụng, một chiếc máy bay trực thăng đang gào rít mà bay lên.
Bên trong chiếc trực thăng, Wright đưa một túi hành lí đến trước mặt Mười Một và lạnh lùng nói: "Đây là trang bị của cậu!"
Mười Một mở túi ra, bên trong là hai bộ tây phục đơn giản, một khẩu súng lục đã qua cải tạo và một thanh chủy thủ. So với vũ khí nóng thì Mười Một vẫn thích vũ khí lạnh hơn, sự lạnh lẽo của nó, sự sắc bén của nó đem đến cho hắn một cảm giác kích động khó tả. Mười Một rút thanh chủy thủ ra và nắm chắc trong tay, tuy chỉ là một con dao chuyên dụng rất bình thường nhưng so với thanh chủy thủ mà trại huấn luyện phân phối cho thì nó vẫn cao cấp hơn nhiều.
Mười Một múa may thanh chủy thủ một láy rồi đặt trở lại trong túi, hắn hỏi: "Trưởng quan, nhiệm vụ của tôi là gì?"
Vân Hải đưa cho hắn một tập tài liệu, Mười Một nhận lấy rồi mở ra xem, bên trong tấm ảnh là một nam nhân bệ vệ tuổi chừng năm sáu mươi, bên dưới là những tư liệu có liên quan. Mười Một mau chóng xem qua một lượt, hắn đã biết rằng người này tên làMardy, người Anh quốc, trong số năm trăm người giàu nhất thế giới hắn xếp thứ bảy mươi sáu, tài sản mấy tỷ đô, bên cạnh còn có rất nhiều tư liệu liên quan đến những sự tích trong đời hắn.
Thấy Mười Một khép tập tư liệu lại, Wright liền nói: "Nhiệm vụ của cậu chính là bảo hộ người này cho tốt!"
"Bảo vệ ông ta?"
Vân Hải châm một điếu thuốc, tiếp đó rít mạnh mộ hơi rồi ung dung phun ra một vòng khói, tiếp đó hắn nói: "Nửa tháng trước, Mardy đã bị một số người lai lịch bất minh tấn công, những vệ sĩ bên cạnh ông ta bảy chết hai bị thương, sau đó ông ta liền xin tổ chức chúng ta giúp đỡ, đồng thời bỏ tiền ra thuê bốn vệ sĩ đỉnh cấp trong tổ chức." Vân Hải lại phun ra một vòng khói nữa và tiếp tục nói: "Tổ chức nghĩ đến quan hệ mật thiết giữa Mardy và chúng ta, quyết định miễn phí thêm cho ông ta một vệ sĩ nữa, cho nên chúng ta được phái tới đón cậu đi, thuận tiện cũng cho cậu học hỏi chút kinh nghiệm luôn."
"Tại sao lại chọn tôi?"
Wright cười lạnh nói: "Đây là quyết định của tổ chức, cậu không cần biết nhiều quá đâu!"
"Vâng, trưởng quan, tôi có cần lập tức thay y phục không?"
Vân Hải điểm đầu nói: "Cậu thay luôn ở đây đi, đợi đến nơi cần đến sẽ có người ra đón cậu."
"Ồ!" Mười Một vẫn ngồi nguyên chỗ cũ mà cởi bộ quần áo học viên vẫn đang mặc trên người xuống, tiếp đó lấy ra một bộ sơ mi trắng vét xanh mặc lên người. Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, câu nói này quả không sai chút nào. Mười Một thường xuyên phải sống bên bờ vực sinh tử ở huấn luyện doanh, trên người hắn luôn tả ra một khí chất lãnh khốc, kết hợp với bộ tây phục được căn may gọn gàng, thêm vào cơ bắp do nhiều năm khổ luyện, trông hắn chẳng khác gì một thanh niên thành thục và ổn định, hoàn toàn chẳng thể nhìn ra nổi đây là một thiếu niên mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi.
Bay trên mặt biển được chừng gần một giờ, cuối cùng lục địa cũng đã ở phía trước. Mười Một ngồi trên trực thăng mà hiếu kì nhìn xuống những thành thị phía dưới, từ nhỏ hắn đã bị huấn luyện trong sự cách biệt với thế giới bên ngoài, ngoài trừ hòn cô đảo đó ra, hắn căn bản chẳng có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Tuy trong giáo trình cũng đã từng có hình ảnh của những thành thị, bất quá dù sao đó cũng chỉ là hình ảnh mà thôi, so với cảm giác được nhìn thấy tận mắt thì hoàn toàn khác nhau.
Chiếc trực thăng từ từ hạ xuống đỉnh một tòa cao ốc. Wright mở cửa khoang ra và nhảy xuống, Vân Hải thì vỗ vỗ vai Mười Một, ra hiệu cầm lấy trang bị rồi cùng xuống máy bay.
Ba người đứng trong thang máy một mạch xuống tới tầng mười tám, cửa thang máy mở ra, cũng chẳng ai nói câu nào, cả ba cứ lặng lẽ đi về phía trước.
Đi tới bên ngoài một cánh cửa, Wright bước lên đẩy cửa phòng ra và đi vào trong. Vân Hải dẫn theo Mười Một bước theo ngay phía sau.
Bên trong là một gian phòng làm việc rộng rãi, trước mặt có một nam tử trung niên toàn thân nung núc thịt đang ngồi, Mười Một nhận ra ông ta chính là Mardy trong tư liệu. Sau lưng Mardy có ba nam một nữ đang đứng, niên kỉ đều chừng từ hai mươi tới ba mươi. Bốn người đứng hai bên Mardy, tạo thành hình vòng cung bảo vệ hắn bên trong. Mười Một nhanh chóng phát hiện, ban am một nữ này đều là cao thủ, trên người bọn họ ẩn ước tỏa ra những sát khí, đây là sát khí mà chỉ những người phải lăn lộn nhiều năm trong sinh tử mới có được.
Wright và Vân Hải dẫn theo Mười Một đi đến trước mặt Mardy. Mardy đang hút xì gà bèn lập tức đứng dậy, khuôn mặt nung núc thịt rung lên, hắn đưa tay ra cười nói: "Wright trưởng quan, Vân Hải trưởng quan, hai người tới rồi. Nếu hai người tới chậm thêm chút nữa, ta thật sự đã chẳng đợi tiếp được rồi."
Wright và Vân Hải bắt tay với hắn một cái, Wright mỉm cười giới thiệu: "Mardy tiên sinh, đây chính là người mà chúng tôi tặng miễn phí cho ngài. Tên cậu ta là Mười Một."
Mardy chỉ vào Mười Một mà sững sờ nói: "Cậu ta..."
Vân Hải lập tức bước lên một bước nói: "Mardy tiên sinh yên tâm, Mười Một là học viên ưu tú nhất trong học kì này. Tuy cậu ta tuổi chưa lớn nhưng kinh nghiệm rất phong phú, trong những thời khắc quan trọng nhất định sẽ có tác dụng."
Mardy lập tức cười trừ nói: "Tôi đâu có ý đó, sao tôi lại không tin các vị chứ. Mười Một à, vậy sau này phải nhờ cậu nhiều đó."
Mười Một hơi gật đầu một cái.
Vân hải giới thiệu bốn người kia cho Mười Một, nam nhân gầy nhất đứng bên trái bên là Đao Thương, người thứ hai đứng bên trái tên là Tả Thủ. Người dáng vẻ như đang đằng đằng sát khí đứng bên phải tên là Sa Tướng, nữ tử duy nhất còn lại tên là Tri Chu.
Sau khi giới thiệu xong bốn người, Vân Hải lại chỉ vào Mười Một nói: "Cậu ta là Mười Một, học viên còn chưa tốt nghiệp."
Bốn người vẫn yên lặng mà liếc mắt nhìn qua Mười Một mà chẳng nói câu nào, sau đó lại trở về tư thế cũ, phảng phất giống như cho dù người đến là ai thì cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ vậy.
Phàm là các học viên trong Ma Quỷ, khi huấn luyện đều lấy số hiệu thay tên, nhưng sau khi tốt nghiệp thì mỗi người được phân cho một cái tên mới. Cái tên này là căn cứ vào năng lực bản thân mà được đặt, bất kì học viên nào cũng không có quyền tự chọn lấy cái tên mình thích.
Tỷ như, Tri Chu...ánh mắt của Mười Một thầm liếc về phía Tri Chu, trong lòng thầm nghĩ, sao lại có người chọn cái tên là Tri Chu vậy nhỉ? Là bởi vì nàng ta thiện ám sát? Hay là bởi vì nàng ta xuất thủ lang độc? Hay là... Trong đầu Mười Một hiện ra ba chữ: Hắc Quả Phụ. Đúng trong các loài nhện thì độc nhất chính là Hắc Quả Phụ, không hề cú chút nhân tính nào, đến cả người thân nhất của mình cũng không tha. (Lưu ý một chút, Tri Chu có nghĩa là con nhện.) Trong lòng Mười Một đã thầm đề phòng Tri Chu, Tri Chu tựa hồ như cũng cảm giác được điều này, ánh mắt nàng ta khẽ liếc về phía hắn, sau đó lại lập tức quay đi, trên mặt vẫn chẳng lộ ra biểu tình gì.
Mục quang của Mười Một lại tiếp tục quét qua ba người còn lại, bốn người này ai cũng có nét đặc sắc riêng, Sa Tướng thì toàn thân tràn đầy sát khó, khiến người ta khó mà đến gần. Tả Thủ thì tên đúng như người, bởi vì hắn chỉ có một cánh tay trái (tả thủ nghĩa là tay trái). Có thể bằng một cánh tay mà vẫn được liệt vào hàng tinh anh, có thể thấy thực lực của con người này không hề tầm thường. Đao Thương thì bên ngoài trong vó vẻ gầu yếu vô hại, nhưng Mười Một lại phát hiện, trong hai lòng bàn tay của Đao Thương là những vết chai rất dày, chỉ những người cầm binh khí lạnh nhiều năm mới có được những vết chai đó, bởi vì vị trí những vết chai của người sử dụng binh khí nóng và binh khí lạnh hoàn toàn khác nhau. Tri Chu thì có bộ dạng cực kì lạnh lùng, nếu không phải nhìn thấy vùng ngực của nàng ta qua mộ quãng thời gian lại hơi phập phồng thì Mười Một gần như đã cho rằng nàng là một bức tượng sáp rồi.
Trong lúc Mười Một quan sát bốn người thì Wright cũng đã nói chuyện xong với Mardy.
Mardy đưa tay ra bắt chặt tay Wright, trên miệng nở một nụ cười nói: "Wright trưởng qian, đa tạ các ngài. Hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."
Trên mặt Wright vẫn chẳng lộ ra biểu tình gì, hắn nói: "Hợp tác vui vẻ!"
Mục quang của Vân Hải liếc nhìn Mười Một đầy thâm ý, tiếp đó hắn chẳng nói thêm câu nào mà cùng với Wright chuyển thân bước ra.
Mardy đi đến trước mặt năm người, mục quang lần lượt quét qua mặt từng người một, cuối cùng dừng lại trên mặt Mười Một.
"Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là vệ sĩ riêng của ta."
"Bộp!" Cả năm nhất tề dậm châm xuống đất và khom người hành lễ.
Mardy xua tay nói: "Sau này không cần cứng nhắc quá, nếu không người khác lại cho rằng ta thuê quân đội đến bảo vệ đó."
Năm người đồng thời trở lại tư thế cũ, tiếp đó lại hơi khom người xuống nói: "Vâng, ông chủ!"
Mardy tựa hồ thập phần hài lòng với bọn họ, hắn điểm đầu nói: "Ừm, không tồi!" Tiếp đó hắn đưa tay trái lên xem đồng hồ và nói: "Bây giờ ta đang có chuyện gấp. Các ngươi hãy trở về trước! Sau khi về nhà, ta sẽ phân công công việc cho các ngươi!"
"Vâng, ông chủ!"
Mardy mỉm cười rồi quay người bước ra ngoài.
Bốn người bọn Đao Thương lập tức bước lên phía trước một bước, tạo thành hình chữ điền (ç°) mà vây quanh Mardy. Duy có Mười Một nhún vai xách bao hành lí bước đi theo sau.
Cùng lúc đó, trong chiếc trực thăng đã bay lên lưng trời.
Vân hải rít một hơi thuốc rồi nói: "Wright, ngươi nói xem tại sao tổ chức lại phá lệ mà sử dụng một học viên còn chưa tốt nghiệp nhỉ?"
Wright liếc nhìn hắn, trên mặt chẳng lộ ra chút biểu tình nào mà lạnh lùng nói: "Ta không biết. Quyết định của tổ chức, chúng ta cũng chẳng thể hỏi nhiều!"
Vân Hải điểm điểm đầu, sau đó không nói gì nữa. Tiếp đó hắn cứ ngồi đó mà vừa phun khói thuốc vừa nhìn tòa cao ốc đang xa dần qua tấm kính pha lê.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
366 chương
53 chương
8 chương
206 chương
9 chương
42 chương
35 chương