Mỗ Nữ Mạt Thế Tung Hoành
Chương 1
Chương 1 : Tang Thi Bùng Phát, Mạt Thế Đến !!!
BỐP !!!!
Âm thanh giòn giã vang lên.
- Anh nói gì ? Nó là hài tử của chúng ta, thế mà anh kêu bỏ là sao hả !!!
Cô gái lớn tiếng mắng, thanh âm cực kì tức giận.
Người ngồi đối diện bị cô gái tát rồi mắng cũng bắt đầu tức giận nhưng hắn để ý nơi đây quán cafe rất đông người, có vài đôi mắt đang nhìn chăm chăm vào họ nên hắn nén cơn tức, kéo tay cô gái nhỏ giọng nói
- Em bình tĩnh nghe anh nói đã Cố Tửu, anh biết đấy là hài tử của chúng ta nhưng hiện tại ta không đủ điều kiện nuôi nó, nghe anh, đem đứa bé hảo hảo bỏ đi em.
Nghe hết lời hắn nói làm Cố Tửu từ không tin được chuyển sang chết lặng. Yêu nhau 2 năm, cô tin tưởng giao bản thân cho hắn, thậm chí từng nghĩ đến kết hôn, có đứa nhỏ, ba người hạnh phúc. Thế mà giờ hắn nhẫn tâm bảo cô đem đứa nhỏ hủy đi.
Cô nén nước mắt, rút tay khỏi tay hắn rồi xách túi đeo lên, đưa ánh mắt từ đầy tình yêu dành cho hắn chuyển sang khinh bỉ
- Chia tay đi, coi như lúc đó tôi mù mới yêu anh, Trương Lâm. Đứa nhỏ tự tôi sẽ nuôi.... à, cái xe anh đang đi, đưa tôi chìa khóa.
Cố Tửu lạnh nhạt nói, như nhớ gì đó chìa tay trước mặt Trương Lâm bổ thêm một câu
Trương Lâm ngớ người, hắn chính là không tin được cô gái trước mắt này có liên hệ gì với cô gái hôm qua còn làm nũng với hắn, lúc đó mắt cô chỉ có hình ảnh của hắn, giờ thì trong mắt cô chỉ toàn lạnh nhạt và khinh bỉ. Hắn nắm bàn tay đang chìa ra của cô
- Em nói gì thế Cố Tửu... em vì nó bỏ anh ư??? Nó thậm chí còn chưa thành hình....
Trương Lâm níu kéo cô, quyết không muốn buông mỏ vàng này. Đúng, hắn đến với cô chỉ vì cô có tiền, cô sẽ vì hắn mà mua xe mua nhà nhưng hắn tuyệt không muốn có đứa nhỏ. Đứa nhỏ sẽ trói buộc hắn, lúc đó muốn đi cũng khó. Hắn biết cô rất yêu mình và chắc chắn cô sẽ không vì nó mà bỏ hắn nhưng ai ngờ lại thế này.
Hắn chưa nói hết thì Cố Tửu đã rút tay, mắt thấy cô phục vụ đang bê khoay nước đi đến, cô đưa tay lấy ly nước tạt thẳng mặt Trương Lâm.
- Ly nước này chắc sẽ làm đầu óc của anh Trương thoáng hơn nhỉ, khỏi cảm ơn.
Cố Tửu đặt ly xuống bàn, tiện tay vơ cái chìa khóa cạnh tay Trương Lâm, liếc mắt cũng không cho hắn, đi đến quầy tính tiền trong ánh mắt còn đơ ra của hắn và đầy hoảng hốt của nữ nhân viên.
- CÚT !!!
Trương Lâm lúc hồi phục sau cơn bất ngờ làm gì còn thấy bóng dáng của Cố Tửu, mắt tối sầm lại, nhìn trước mắt còn nữ nhân viên nên giận cá chém thớt liền quát.
Nữ nhân viên nào dám nén lại nữa, vội chạy về quầy.
Mọi người nhìn sự việc xảy ra liền tự suy đoán, sau đó đưa ánh mắt lên án, khinh bỉ nhìn Trương Lâm.
- Nhìn tướng tá bình thường thế mà lại là tiểu bạch kiểm
- Còn tưởng trai đẹp có tiền, ai ngờ bám váy phụ nữ haha...
- Chậc... làm xấu mặt cánh đàn ông chúng ta
Mỗi người góp một câu miệt thị Trương Lâm, nói cũng không nhỏ, còn có người cố ý nói lớn làm trong quán bắt đầu xôn xao. Trương Lâm nào còn mặt mũi ở lại ? Liền tức tối chạy khỏi quán.
--------------------------
Cố Tửu lúc này đã ở trước cửa nhà, lấy chìa khóa mở cửa, cô vào nhà đóng cửa lại, sau đó cởi giày rồi đi thẳng phía giường ngủ mà ngã xuống.
Cô hiện tại cảm giác thật mệt mỏi, cô không nén nước mắt nữa, vùi đầu trong gối mà khóc nức nở.
Cố Tửu từ bé là cô nhi, bản thân không biết ba mẹ là ai, khi còn đi học liền thấy ai cũng có ba hoặc mẹ rước, cô cũng muốn có nhưng không ai nói cô biết, ba mẹ cô là ai.
Sau này lớn lên vẫn không ai nhận cô làm con nuôi, cô liền ở viện giúp các bà chăm sóc những đứa trẻ khác. Lúc này cô đã không hỏi về ba mẹ nữa... cô biết là cô bị bỏ.
Học đến đại học, Cố Tửu rời viện cô nhi để sống tự lập. Vừa học vừa làm nhưng cô không than vãn hay tỏ vẻ yếu đuối để người khác thương hại nên ngoài mặt, mọi người luôn nói cô mạnh mẽ, là nữ doanh nhân thành đạt.
Đến 20 tuổi, cô lần đầu gặp Trương Lâm đã yêu. Cố Tửu lúc đó yêu con người biết quan tâm người khác của Trương Lâm, sau một khoảng thời gian theo đuổi, cuối cùng hắn cũng chấp nhận cô.
Cố Tửu mặt còn đầy nước mắt khẽ cười khinh bản thân. Giờ nghĩ lại, lúc đó hắn chỉ quăng cho mấy đứa nhỏ vài viên kẹo mà cô lại cho rằng hắn tốt, như việc sau khi hắn vừa đồng ý quen cô, đã bảo cô mua xe cho hắn.
Giống như người ta hay nói, yêu vào là ngu muội mà, giờ thoát khỏi rồi lại thấy minh bạch.
Cố Tửu khóc xong, đem nước mắt đó cuốn theo mảng tình cảm hai năm trôi hết. Lê thân vào nhà tắm, đứng trước gương nhìn mặt đầy lấm lem mà bật cười, mở vòi nước rửa mặt rồi cởi đồ, ngâm người vào bồn.
-------------------------------
Cố Tửu lúc này đã tắm xong, tay xoa xoa bụng. Nơi đây đang có một sinh linh chờ được ra đời a~ đây là bảo bảo của cô a
- Mẹ sẽ không bỏ con đâu bé cưng, thật mong chờ con ra đời mà ~
Cô cười, vừa đi vừa xoa bụng đến phòng bếp, mở tủ lạnh lấy thịt cùng củ cải để hầm.
-------------------------------
5 tháng sau
- Tiểu Tửu, cháu lại đi siêu thị đó hả ?
Một bà cô trung niên thấy Cố Tửu đang xoa cái bụng đã lớn đi trên đường, liền đi lại chào hỏi
- Chào bà Văn
Cố Tửu cười gật đầu nhìn bà cô trước mắt, đây là Văn Hồng, bà cô sống cạnh nhà cô. Từ lúc biết cô có thai, giúp đỡ rất nhiều.
- Ừ, đã mang thai thì cẩn thận chút, cứ đi hoài thế kia à ?
Bà Văn bắt đầu bài ca càm ràm, Cố Tửu chỉ biết cười trừ. Nhìn là khó thế nhưng bà Văn là người duy nhất không vì thấy Cố Tửu chưa chồng đã có chửa mà khinh nhờn. Nhiều lúc còn vì cô mà cãi với mấy nhà khác.
- Con biết rồi ạ, bà muốn mua gì không? Con tiện đường liền mua cho bà
Cố Tửu nghe bà nói xong liền gật đầu, tay xoa bụng nhìn bà.
- Thôi, bà đi hồi sáng rồi. Con đi nhanh kẻo tối, đường đi lại nhiều đá vụn.
Bà Văn xua tay, nhìn Cố Tửu như con cháu trong nhà rồi đi tám chuyện với mấy bà cô khác.
Cố Tửu lại đi tiếp đến siêu thị. Hiện tại bé cưng nhà cô đã được 7 tháng rồi, đi cũng có chút chật vật nhưng cô rất vui a, còn 2 tháng 10 ngày nữa bảo bảo sẽ ra đời rồi. Cô có đọc sách thấy bác sĩ ghi nếu đi lại nhiều sẽ tốt cho bé, vì vậy thay vì đi xe, cô đi bộ nhiều hơn.
Đến cửa lớn siêu thị lại gặp người quen, là cô gái cùng chung khu với Cố Tửu, tên Lạc Viên. Ngày thường cũng là người mỉa mai cô nhiều nhất nên cô bơ đẹp, đi thẳng vào siêu thị.
Lạc Viên thấy cô lơ mình liền tức giận, liền lầm bầm nói cô lẳng lơ, chưa chồng đã chửa, đồ mất nết,....
Cố Tửu đã nghe quen, liền đi đến quầy thịt cá. Cô vì bảo bảo nên thay vì toàn ăn tiệm, cô đã tự học nấu. Cũng học nấu các món dễ có sữa cho bé. Không biết có phải do có bé cưng nên cô ăn rất nhiều nha, ngày trước chỉ ăn hai buổi đã no, giờ thì cách 3-4 tiếng thì cô lại ăn một lần.
Tay xách một bịch rau, một bịch thịt về nhà, còn có trái cây mà vừa nãy bà Văn cho. Cố Tửu để thịt và rau vào tủ lạnh, đem dao cùng trái cây ra phòng khách.
Cố Tửu vừa gọt trái cây, vừa thủ thỉ với bảo bảo trong bụng. Cảm nhận bé cưng đang xoay người đạp đạp như đáp lời cô, Cố Tửu vui vẻ cười. Bé cưng sắp ra đời rồi, cô nên nghĩ cho bé một cái tên thôi ~
-----------------------------
Ngày 20 tháng 12 ---- Bệnh Viện
Aaaaahhhh !!!!!
Tiếng hét vang khắp phòng, bên cạnh là tiếng bác sĩ cùng y tá đang không ngừng bảo cô gái vừa hét hít vào thở ra.
- Giờ em cứ từ từ, hít vào một hơi rồi rặn xuống nhé
Cô điều dưỡng đứng cạnh nắm tay cô gái, không ngừng động viên cô.
Cô gái này không ai khác là Cố Tửu, lúc này cô nghe theo điều dưỡng, hít sâu rồi rặn. Sau vài lần, rốt cuộc đứa nhỏ cũng trượt ra trong tiếng vui mừng của bác sĩ và cất tiếng khóc đầu lòng. Cố Tửu chỉ thoáng nghe tiếng bảo bảo đã ngất xỉu.
-----------------------------
Cố Tửu mở mắt thức dậy, mơ màng nhớ lại mình vì sao ở đây liền nhìn qua phía tay trái cô. Có một đứa nhỏ quấn khăn nằm cạnh đang hiu hiu ngủ, chút chút lại chu môi mút mút rất đáng yêu.
Cô ngồi dựa vào thành giường, vì động vào vết sinh mà mặt cô thoáng trắng bệch, nhịn không la lên, cô cẩn thận bế bảo bảo lên.
Đứa nhỏ như cảm nhận được đây là mẹ nó nên chỉ hừ hừ nhẹ rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Cố Tửu ôm đứa nhỏ vào lòng rồi ngắm nhìn. Ây nha, mắt hai mí giống cô nè, cả sống mũi và môi nữa, hết 8 phần là giống cô rồi a ~ thật đáng yêu như cô mà - Cố Tửu tự luyến nhẹ.
Lúc này cô mới an tâm đưa mắt khỏi đứa nhỏ mà nhìn ra cửa sổ. Trời đã tối sầm, chắc tầm 8h rồi.
Cạch...
Cố Tửu nghe cửa mở liền nhìn qua, là cô y tá ban chiều. Y tá thấy cô đã tỉnh cũng bất ngờ, sau đó đem bình sữa ấm đặt lên kệ tủ rồi nhìn cô
- Chiều này sinh xong em liền ngất, chị lo bé bị đói nên đi pha chút sữa. Giờ em tỉnh rồi vậy chăm bé đi nhé
Cô nghe y tá nói rồi gật đầu đáp lại nhìn y tá ra khỏi phòng rồi mới đưa mắt ra lại cửa sổ. Trời đang mưa, vì trời tối nên cô cũng không biết mưa này có màu đỏ.
Cô ngẩn người ngắm mưa cho đến khi tiếng khóc của đứa nhỏ làm Cố Tửu định thần lại, cô vỗ vỗ mông đứa bé rồi vén áo cho bé bú sữa.
- Mẹ nghĩ ra tên cho con rồi, liền gọi là Cố An đi a, an trong an bình. À mà phải có nhũ danh nữa nhỉ ? Để mẹ nghĩ xem.... gọi con là Tiểu Bảo đi
Cô vừa cho Tiểu Bảo bú, vừa luyên huyên không ngừng về tên đứa bé. Cố Tửu nào biết qua đêm nay, sẽ là tận thế khó sống.
Sáng hôm sau cô thức dậy, mở điện thoại xem. Đêm qua thức trông Tiểu Bảo đến gần sáng, vừa chộp mắt thế mà đã 10h rồi.
Nhìn qua Tiểu Bảo, đứa nhỏ vẫn đang mê ngủ. Có điều làn da nhợt nhạt hơn hôm qua rất nhiều. Cố Tửu lo lắng liền bấm nút trên đầu giường. 1 lần lại 1 lần, không ai đến phòng cô cả.
Nhìn Tiểu Bảo càng ngày càng xanh xao, cô quên cả vết sinh mà đi xuống giường. Lê chậm từng bước đến cửa phòng, cô ngừng lại thở rồi mở cửa đi ra ngoài.
Ngoài hành lang, mọi người vẫn đi đi lại lại. Cô vì lo cho Tiểu Bảo mà không để ý, trong mắt mọi người toàn đờ đẫn và mờ mịt.
Cố Tửu đi đến phòng bác sĩ đã muốn bủn rủn đôi chân, cô cắn môi nén mệt đưa tay gõ cửa.
Cốc... cốc....
Từng đợt âm thanh gõ cửa vang lên nhưng không ai mở cả, chẳng lẽ bác sĩ hôm nay không đến ?
Cố Tửu thật muốn chửi tục a. Mắt thấy có y tá đi ngang, cô liền kêu nhưng người kia như chẳng nghe thấy mà cứ đi tiếp.
- TM... nay bệnh viện này bị gì à, thế mà lại bơ cả bệnh nhân!
Cố Tửu lầm bầm chửi, Tiểu Bảo nhà cô đang bệnh a.
Cô lại kêu y tá khác nhưng như cũ, không ai để ý cô cả. Lúc này cô mới để ý, mắt họ toàn mờ mịt không phương hướng, da cũng xanh xao như Tiểu Bảo của cô, trên trán còn bắt đầu nổi lên gân xanh nhìn gợn người.
Cố Tửu không kêu nữa, cô cảm giác có gì đó không đúng, lại không biết sai chỗ nào. Cô quay người đi về phòng, lúc này đi ngang phòng một sản phụ khác, cô nghe có âm thanh như xé thịt, rất giống mấy phim kinh dị cô hay xem nên cô liền tò mò ghé mắt nhìn.
Bên trong phòng là hình ảnh một nữ y tá đang không ngừng há mồm đầy máu cắn xuống cơ thể sản phụ trên giường. Cắn - nhai - nuốt rồi lại cắn, lặp lại không ngừng, mà sản phụ thì đã không biết chết từ lúc nào.
Cố Tửu thấy liền quay hướng khác nôn ọe, lại vì chưa ăn gì nên không khác ốm nghén.
Gì thế này, có người cư nhiên ăn thịt người a !!! Nhìn quanh lại không ai để ý đến cả. Ọe....
Nôn ọe một lúc, cô sợ hãi đi nhanh về phòng mình, cô đâu để ý đến vết cắt khi sinh đã liền lại.
Cố Tửu mở cửa đi vào rồi đóng rầm lại, ngồi xụp xuống sợ hãi khi nhớ lại cảnh tượng ban nãy. Cô thừa nhận bản thân thích xem phim kinh dị, nhưng cô cũng không nói thích cảnh máu me a!
Oa...oa.... lúc này vì âm thanh đóng cửa mà làm Tiểu Bảo thức, đứa nhỏ một phần đói một phần sợ khóc ngất lên.
Nghe tiếng con khóc, Cố Tửu đi nhanh lại giường, bế Tiểu Bảo lên vỗ về rồi cho đứa nhỏ bú. Tay ôm Tiểu Bảo còn rất run.
- Tiểu Bảo ngoan, mẹ đây mẹ đây
Cô nén sợ vỗ vỗ Tiểu Bảo. Dù thế nào thì cô cũng phải rời khỏi bệnh viện này, cô cảm giác nguy hiểm a.
Cố Tửu vì chuyện xảy ra nãy giờ mà bỏ xót bản thân, không cảm giác bản thân đang xuất hiện biến hóa như mọi người.
Tiểu Bảo bú no liền ngủ, Cố Tửu nhanh chóng đặt đứa nhỏ lên giường, tay mở kệ tủ lấy ra con dao gọt trái cây. Cô một tay ôm Tiểu Bảo, một tay cầm dao tiến ra khỏi phòng.
Lần này trước mắt cô là cảnh người la hét, tiếng vang kêu cứu không ngừng. Những người mờ mịt ban nãy đã mất đi con ngươi, răng mọc dài dữ tợn đang chen nhau cắn người sống. Giống hệt cảnh cô hay thấy trong phim, gọi là gì ấy nhỉ... à, xác sống hoặc tang thi.
Mắt thấy có một tang thi nhào lại phía mình, Cố Tửu sợ nhắm chặt mắt lại, cuộn người che chắn cho Tiểu Bảo.
Cô chờ một lúc vẫn không cảm thấy đau đớn gì, mở mắt nhìn thấy con tang thi kia đang rượt người khác, Cố Tửu ngớ người.
- Gì thế nhỉ.... mà thôi kệ đi
Dù thấy khó hiểu nhưng trong tay còn ôm đứa nhỏ, cô bỏ vấn đề đó ra khỏi đầu mà đi hướng đến thang máy.
Nhiều lần thấy tang thi xông đến phía bản thân nhưng lại bơ đẹp cô, tuy kì lạ nhưng Cố Tửu không quan tâm, cô tập chung ra khỏi bệnh viện.
Bảo bọc Tiểu Bảo trong lòng, vừa đi Cố Tửu vừa ngó quanh. Xung quanh hiện tại rất nhiều tang thi, chúng chụm đầu cắn xé con người. Tiếng hét đã ít dần đi, cô một đường đi xuống, hiện tại đã đến khoa nhi.
Khoa nhi có ít tang thi hơn các khoa khác, có lẽ vì trời vừa sáng nên người nhà chưa vào đi. Không biết vì sao, khi thấy mấy tiểu tang thi đang nhồm nhoàm ăn thịt bác sĩ, thế mà cô lại không thấy tởm như ban đầu, Cố Tửu có cảm giác hình như bản thân cô bị mất gì đó... nhưng cô không rõ.
Ôm Tiểu Bảo đi ngang một phòng khoa nhi, cô nghe có tiếng động bên trong, là tiếng khóc thì phải. Cố Tửu đưa tay tính mở cửa nhưng cửa khóa trong.
- Này, nhóc còn sống không đấy ?
Cố Tửu gõ gõ lên cửa, nói đủ để bên trong nghe tiếng cô.
Cô đứng đợi một lúc vẫn không thấy cửa mở, vừa nâng chân chuẩn bị đi tiếp thì một âm thanh sợ hãi đứng sát cửa vang lên.
- C... chị là người h.. hả ? Hic....
Cố Tửu đảo mắt lại phía cánh cửa, cũng ngẫm lại câu nói của cậu nhóc. Hình như cô là người nhưng cũng không hẳn là người, tang thi đâu tấn công cô đâu.
- Hm.... không, chị đây là quái vật
Cô không nhanh không chậm nói. Lòng lại nghĩ nhóc có thấy tang thi nào biết nói không ?
Cạch...
Cánh cửa mở ra, sau cửa là một cậu nhóc tầm 7-8 tuổi, tay đang nắm chặt góc áo, mắt đầy lệ nhìn cô.
- Chị... chị cho em theo với ạ hic... em sẽ ngoan...
Cậu nhóc mặt tèm lem nhìn Cố Tửu, đầu đang cố tìm cách để xin theo cô. Cậu nhóc nào biết có chuyện gì, vừa tính ra ngoài đã thấy mấy cô cậu nhóc khác đang ăn thịt người, tiếng kêu thảm thiết có khắp nơi nên vừa rồi cậu mới do dự không muốn mở cửa.
- Muốn chết thì cứ khóc đi
Cố Tửu liếc nhìn cậu nhóc rồi mở miệng nói, lời nói tuy nghe lạnh nhạt nhưng đúng như cô nói, tiếng khóc của cậu nhóc đã thu hút đám tang thi kia nhìn qua nhưng thấy cô thì quay đi tiếp tục ăn thịt. Lúc này cậu nhóc thút thít nhỏ, mắt nhìn cô đầy chữ : Cho em theo với.
- Hm.... Tên gì ? Ta tên Cố Tửu
Qua nửa ngày, cậu nhóc cứ ngỡ cô sẽ bỏ mình lại nhưng khi nghe cô hỏi, cậu bé rất vui vẻ.
- Tửu... Tửu tỷ, em tên Linh Phong ạ!
- Đi theo ta đừng mít ướt, không liền ném ngươi cho bọn chúng!
Cố Tửu nói xong nhấc chân đi tiếp xuống dưới. Linh Phong nghe cô nói thì vội kiếm khăn lau nước mắt, đi sát theo cô rồi lúc sau gan hơn, đưa tay nắm vạt áo của cô.
Cố Tửu nào để ý đến nữa, cô muốn biết hiện tại thế giới này ra sao.
-----------------------------------------
Tình tiết từ hướng nữ chính nên đừng hỏi mấy lĩnh vực khác nhé.
[ Diễn biến câu chuyện đã mở ]
[ Nhặt được Linh Phong ]
[ Có thuộc tính tang thi cấp 2 ]
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
18 chương
124 chương
227 chương
60 chương
101 chương