Nhà có ba lang quân
Chương 44 : Dã hợp
Không biết là vì gió lạnh, hay là do bàn tay cực nóng ôm gọn hai đồi núi nhỏ, toàn thân Cam Đường bất giác run rẩy, miệng hơi hơi trầm ngâm lên tiếng, cho nên miệng khẽ nhếch lên, đầu lưỡi Nhị Lang lập tức xông vào, gắt gao bắt lấy cái lưỡi mềm nhẵn đinh hương của nàng.
Cam Đường cảm thấy nội tâm liều mạng bang bang nhảy, gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, đôi tay vô lực đặt lên sau gáy của hắn, cả người chìm đắm trong nụ hôn sâu kịch liệt của hắn, thân mình không khỏi nhũn ra.
Bàn tay Nhị Lang có chút thô bạo chà đạp đồi núi của nàng, hai quả hồng nhỏ bị nhu có chút đau, thân mình nàng thoáng vặn vẹo, muốn tránh đi, yết hầu lại không nhịn được phát ra âm thanh trầm ngâm, trong đầu muốn kháng cự thô bạo của hắn, lại vừa theo bản năng muốn đón ý nói hùa, rốt cuộc chính mình lại không biết muốn như thế nào.
Nhị Lang thấy nàng giãy dụa, đôi môi chậm rãi buông ra, vừa thở gấp vừa liếm mật ngọt nơi khóe miệng nàng, miệng lẩm bẩm nói: "Nương tử... Ta muốn nàng, rất muốn nàng."
Cam Đường thở gấp, ‘tình dục’ của nàng đã sớm bị châm lên, hơn nữa nội tâm đã có hắn, làm sao còn có thể cự tuyệt, đầu óc một mảnh hỗn loạn, không tự giác gật gật đầu, miệng ân 1 tiếng.
Tuy rằng có thể, nhưng Nhị Lang muốn nương tử cho phép, bất giác kích động không thôi, đôi tay vội vàng cởi quần áo của nàng, miệng cũng không rảnh, cúi đầu ngậm một quả hồng nhỏ, cắn cắn lôi kéo đứng lên.
So với Đại Lang, Nhị Lang quả thật lỗ mãng rất nhiều, làm cho nàng rất đau, muốn kháng cự, đưa tay đánh lưng của hắn, nhưng mềm nhũn không có lực, ngược lại làm cho huyết mạch Nhị Lang càng sôi sục, đem quần áo của nàng kéo ra sau, bàn tay cầm lấy nhũ đỏ, hung hăng xoa nắn.
Ngực bị đau làm cho Cam Đường muốn giãy dụa, nhưng ‘tình dục’ như cơn sóng vọt tới, đem nàng bao phủ, cho tới bây giờ nàng cũng chưa trải qua kiểu tình Triều mãnh liệt này, so với Đại Lang lưu luyến triền miên, Nhị Lang kích tình cuồng dã ngược lại làm cho ‘tình dục’ của nàng đi lên nhanh hơn, liên tục trầm ngâm, thậm chí nàng cảm thấy, chính mình có khuynh hướng □ , rõ ràng đau đớn, nhưng thân mình lại khát vọng càng mãnh liệt.
Cam Đường càng run giọng trầm ngâm, Nhị Lang càng hưng phấn kịch liệt, đem nàng buông ra, một bàn tay cởi quần áo của mình rất nhanh, đặt ở phía sau nàng, rồi đem cả người nàng đặt ở dưới thân.
Tuy rằng biểu tình khuôn mặt Nhị Lang im lặng, nhưng độ ấm trên thân hắn lại cực nóng đã nói cho nàng biết, cả người hắn đã muốn bốc cháy, nhất là chỗ □ , rõ ràng cảm giác được cứng rắn cực nóng của hắn để ở trước, tựa như thanh sắt nóng bỏng.
Điều này làm cho Cam Đường đang trong cơn mê loạn có một tia run run, không biết là sợ hãi hay là rung động, miệng bất giác trầm ngâm nói: "Nhẹ chút..."
Nhị Lang nhẹ động tác, tay buông lỏng vật đẫy đà ra, uốn lượn xuống, rất nhanh lại bao trùm chốn đào nguyên của nàng, nơi này đã chảy róc rách nước, làm ướt bàn tay hắn.
Tuy rằng Nhị Lang không có kinh nghiệm, không ăn thịt heo, thì cũng nhìn heo chạy, dù sao cũng đã nghe Đại Lang miêu tả, đại khái là biết tiến hành như thế nào, bởi vậy, hắn so với Đại Lang may mắn hơn, bàn tay liên tục tiến công, Cam Đường đã nức nở rên rỉ, khóc không thành tiếng, dưới tình huống như thế, hắn sao còn có thể nhịn xuống, xách súng tới gần, hắn cúi người ở bên tai nàng lẩm bẩm: "Nương tử... Nếu đau nói cho ta biết, ta... Ta liền dừng lại."
Đối với Nhị Lang mà nói, quả thực là dày vò, nhưng hắn rất sợ làm thương tổn nương tử, cho nên hắn vẫn phải hỏi.
Lúc này Cam Đường làm sao còn để ý tới cái gì, cả người đã muốn sa vào ngứa ngáy tê dại bên trong, rất muốn hắn tiến vào thỏa mãn nàng, cho nên nàng cuồng loạn lắc đầu, nức nở: "Không... Không cần... Đừng có ngừng."
Toàn thân Nhị Lang run lên, không cố kỵ nữa, mãnh lực đi vào, hung hăng thảo phạt chinh chiến, phụ giúp Cam Đường đi lên đỉnh núi, cả người mồ hôi ra như mưa, yết hầu nức nở đến khàn khàn, hắn mới phóng thích như nước, xụi lơ nghiêng ngã bên người nàng, tay còn gắt gao đem nàng kéo vào trong ngực, ở trên thân nàng, trên mặt nàng, hôn, hôn, thẳng đến khi hai người không còn khí lực nữa.
Hai người đều mệt mỏi, quần áo hỗn loạn đứng lên, Nhị Lang không quên đem quần áo bao lấy cơ thể xích loã của nương tử, gắt gao ôm nàng, Cam Đường theo bản năng chui vào trong ngực hắn, cả người làm tổ trong ngực, không thấy lạnh nữa, mới nhắm mắt lại, mơ hồ ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, Nhị Lang bị âm thanh truyền đến gọi bừng tỉnh, hắn lập tức mở mắt ra, dựng thẳng lỗ tai nghe, trong âm thanh gió thổi lá cây, quả thật có tiếng người gọi truyền đến, rất nhẹ rất xa, nhưng vẫn mơ hồ có thể nghe ra, là gọi bọn họ.
"Nương tử, mau tỉnh lại, có người tìm đến đây." Tinh thần Nhị Lang lập tức phấn chấn, lắc lắc nương tử trong ngực, lấy tay nhẹ nhàng chụp hai má của nàng.
Cam Đường đang ngủ say xa xăm tỉnh lại, đầu óc còn mơ hồ, miệng không tự giác thì thào: "Để cho ta ngủ tiếp đi, còn chưa tới thời gian đi học mà."
Nhị Lang một bên căn bản không biết nương tử nhắc tới cái gì, cho rằng nàng nói mớ, thấy cả người nàng ở trong ngực xoay xoay, mặt vùi càng sâu, không khỏi khóe miệng câu lên, đem mặt của nàng từ trong ngực đào ra, cúi đầu ngay tại trên môi của nàng cắn cắn, biến thành nàng không ngủ được nữa, hai tay đẩy mặt hắn ra, miệng sẵng giọng: "Đừng náo loạn."
Nhị Lang hắc hắc cười, nàng cuối cùng cũng tỉnh, bất quá, còn chưa hết, liếm liếm môi, nói: "Nương tử, nàng nghe xem, có người tìm đến đây."
Nội tâm Cam Đường vui mừng, từ trong ngực hắn ngẩng mặt lên, dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe, chỉ chốc lát thật sự nghe thấy có người gọi bọn họ, hơn nữa âm thanh dần dần hướng bên này tới đây.
Lần này, Cam Đường hoàn toàn tỉnh, không một chút buồn ngủ, đôi tay vỗ Nhị Lang, miệng kêu lên: "Nhanh lên, nhanh lên, huynh còn thất thần làm gì, nhanh gọi bọn họ lại đây a." Lời này vừa thốt ra, nàng liền dắt cổ họng hô to: "Chúng ta ở đây, nhanh tới cứu chúng ta, chúng ta ở đây."
Kêu to ba bốn lần, yết hầu Cam Đường vốn có chút khàn khàn liền kêu đau, không nghe thấy âm thanh Nhị Lang, chỉ cảm thấy tay hắn ở trên thân nàng sờ tới sờ lui, bất giác có chút căm tức, liền đưa tay hung hăng đánh hắn một cái, sẵng giọng: "Đến lúc nào rồi, không hỗ trợ gọi, còn ở nơi đây động tay động chân, ngươi là sắc quỷ."
Cũng không biết Cam Đường đánh hắn thế nào, hiển nhiên có chút ăn đau, Nhị Lang hô 1 tiếng, kêu oan nói: "Nương tử, chẳng lẽ nàng đã quên, trên thân nàng không mặc gì, ta muốn mặc quần áo cho nàng thôi."
"A!" Cam Đường kêu 1 tiếng, vừa mới nghe có người tìm đến bọn họ, thật sự rất hưng phấn, cư nhiên quên chuyện này, thật sự là 囧 , còn oan uổng Nhị Lang, bất giác cảm thấy có lỗi, miệng ngượng ngùng muốn xin lỗi, nhưng lại mạnh miệng nói một câu: "Vậy huynh nói với ta một tiếng a, hại ta nghĩ huynh muốn sờ loạn."
Nhị Lang có chút không biết làm sao liền tiếp tục giúp nàng mặc quần áo, miệng nói: "Ta rất muốn sờ loạn, nếu đại ca hoặc tam đệ đến đây, ta không ngại, nhưng nếu tới đây là họ Tạ, vậy nương tử không công để cho hắn nhìn, ta cũng không muốn."
Lời này làm cho Cam Đường dở khóc dở cười, vừa cho rằng hắn ổn trọng một hồi, nguyên lai trong mắt chỉ nghĩ đến chuyện đó, thật không biết nói gì với hắn, chỉ có thể thúc giục nói: "Nhanh chút, mặc quần áo, ngoài miệng cũng không cần trì hoãn a, nhanh chóng gọi bọn họ tới đây cứu chúng ta." Không phải nàng nhàn hạ, thật sự là cả người nàng vô lực, tay chân giơ lên đều nhẹ nhàng phát run, lúc này thật là rất kịch liệt, chỉ trách hắn không tốt, cho nên phải giúp nàng mặc quần áo, mới là phải đạo.
Nội tâm Nhị Lang không nghĩ chuyện này chỉ cong lưng buộc buộc, giúp nương tử mặc quần áo, một chút hắn cũng không cảm thấy như thế nào, cũng không nghĩ cái gì, chỉ động thủ mặc vào, Cam Đường tiếp tục cao giọng kêu cứu, thi thoảng Nhị Lang cũng gọi vài tiếng.
Người đi tìm bọn họ tựa hồ nghe thấy kêu cứu, âm thanh càng ngày càng tới gần lại đây, Cam Đường vui vẻ, đột nhiên miệng lại: "A". Một tiếng kêu lên, nàng bị Nhị Lang tập kích ngực.
Nàng kêu lên một tiếng này, Nhị Lang cũng không dừng tay, nắm một bên nhũ đỏ của nàng xoa nắn, có thể nói là thành nghiện tay.
Phách phách phách bàn tay Cam Đường phát một trận, miệng hô lên: "Họ huynh thật không sai, mười đủ mười sắc lang, lúc này còn không quên, huynh còn dám xằng bậy, có tin hay không ta, ta, tin hay không ta cắn huynh." Cam Đường suy nghĩ nên uy hiếp hắn như thế nào, lắp bắp vài cái, phun ra một câu này.
"Cắn ta? Tốt, nương tử cắn bên này." Rõ ràng Nhị Lang như lưu manh đùa giỡn, lập tức đem mặt qua, chu miệng lên tiến đến bờ môi nàng, một bộ tư thái chờ nàng cắn.
"Huynh, huynh là sắc lang." Cam Đường nhất thời mắng hắn, chỉ có thể xoay mặt đi, giãy dụa quay lưng, miệng nói: "Ta không cần huynh giúp nữa, ta tự mình làm được." Nói xong liền bắt tay mặc quần áo vào, váy đã mặc, chỉ cần đem quần áo mặc vào, liền xong xuôi, cho dù không có khí lực, cũng chỉ có thể miễn cưỡng mặc, đỡ phải lại bị hắn đùa giỡn.
Thấy nương tử giống như tức giận, Nhị Lang không dám lộn xộn nữa, từ phía sau nhẹ nhàng ôm nàng, nhỏ giọng nói: "Nương tử, ta sai rồi, để ta giúp đi, ta không dám lộn xộn, nàng tin ta một lần đi."
Trên chân Cam Đường không có khí lực, bị hắn bế lên, chỉ có thể dựa vào trong ngực hắn đứng lên, thấy hắn nhỏ giọng nhận tội, nội tâm nguôi giận một ít, hơn nữa tiếng gọi phía trên cạm bẫy càng ngày càng gần, hẳn là rất nhanh có thể đến đây, nếu không mặc nhanh, thật muốn phơi ra, không còn cách nào khác, chỉ có thể nói: "Ta tin huynh một lần, huynh không cần xấu như vậy nữa."
"Dạ, nương tử." Nhị Lang vui vẻ đáp một tiếng, gấp gáp giúp nàng mặc lên, xoay phía trước giữ lại, đem cảnh xuân của nàng toàn bộ che trở.
"Nương tử, nhị đệ, hai người ở đâu?" Âm thanh phía trên cạm bẫy đã rõ ràng nghe thấy, Cam Đường, Nhị Lang rất nhanh phân biệt ra, tìm tới nơi là Đại Lang.
"Đại Lang, chúng ta ở đây, bên này có cạm bẫy, huynh cẩn thận chút, đừng đến rơi xuống." Cam Đường cao giọng hô lên, chỉ sợ Đại Lang cũng trúng chiêu, vậy là thêm một người, thật không xong.
"Đại ca, chúng ta ở đây." Nhị Lang cũng cao giọng hô lên.
Hiển nhiên Đại Lang nghe thấy, lại kêu: "Hai người không việc gì chứ?."
"Không có việc gì, chỉ là cạm bẫy quá sâu, không ra được." Nhị Lang cao giọng đáp lại.
Rất nhanh, phía trên cạm bẫy âm thanh tất tất tốt tốt đạp cỏ truyền đến, Cam Đường, Nhị Lang ngưỡng mặt lên phía trước xem, khe hở cỏ dại ẩn ẩn ánh lửa đi ra, Cam Đường lập tức hưng phấn nói: "Đại Lang, chúng ta ở dưới mặt đất, huynh cẩn thận, đem cỏ đẩy ra, có thể nhìn thấy cạm bẫy."
"Ừm, nương tử, biết rồi." Đại Lang đáp lại, thật cẩn thận tới gần, ở trên mặt đất không ngừng chọc loạn, rốt cục chọc không một chỗ, Đại Lang dừng lại bước chân, ngồi □ đến, một tay giơ cây đuốc, một tay hướng về lỗ chọc không kéo cỏ dại ra.
Qua một hồi công phu, cỏ dại bị kéo ra, trên mặt đất lộ ra một cái lỗ thủng, Đại Lang giơ cây đuốc hướng phía trong chiếu xuống, chỉ thấy cạm bẫy quả thật rất sâu, cây đuốc cũng không thể chiếu sáng phía dưới, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai thân ảnh.
"Đại Lang, nhanh chóng cứu chúng ta đi ra." Cam Đường rốt cục thấy phía trên liệt liệt ánh lửa, còn có bóng dáng mơ hồ của Đại Lang thăm dò xuống dưới, cảm thấy buồn vui chảy ra, có một loại cảm giác như thấy ánh mặt trời.
"Nhị đệ, nương tử, hai người đợi đã, ta đi kết cây mây, mới có thể kéo hai người lên đây." Đại Lang cao giọng hô, Nhị Lang đáp ứng một tiếng: "Đại ca, chúng ta hiểu được."
Thế này Đại Lang mới giơ cây đuốc ly khai cạm bẫy, đi tìm cây mây rắn chắc, kéo xuống một đoạn kết lại, thấy đủ lớn, liền kéo trở lại cạm bẫy, đem nó thả xuống cạm bẫy.
"Nhị đệ, nương tử, một người một bám đi lên, bắt lấy cây mây, ta kéo hai người lên." Đại Lang kêu.
"Dạ." Nhị Lang đáp ứng một tiếng, liền bắt được cây mây, giật giật, cảm thấy rắn chắc, thế này mới đem cây mây quấn trên lưng nàng, kết rắn chắc: "Nương tử, nàng bắt lấy cây mây, ta cho đại ca kéo nàng lên trước."
Cam Đường theo lời nắm chặt cây mây, Nhị Lang hô 1 tiếng, đã đem nàng đẩy lên, chậm rãi đem nàng đưa lên cao, phía trên Đại Lang cũng phát ra lực, cây mây căng thẳng đem nàng hướng lên trên kéo, rất nhanh Cam Đường đã lên khỏi cạm bẫy.
"Nương tử, nàng không sao chứ, làm ta lo lắng muốn chết." Cam Đường vừa dừng bước, Đại Lang liền duỗi đôi tay ra, đem nàng ôm chặt lấy, thời điểm phát hiện không thấy bọn họ, hắn thật sự rất sợ hãi, một đường tìm đến đây, tâm vẫn xách ở cuống họng, rốt cục gặp được nương tử, kích động tới muốn rơi nước mắt, tay ôm nàng cũng run run.
"Không phải ta không có việc gì sao, tốt lắm, Nhị Lang còn ở phía dưới." Cam Đường cũng rất muốn cứ như vậy ôm hắn, nhưng không thể, trước phải đem Nhị Lang cứu ra đã.
Thế này Đại Lang mới ngăn chặn nội tâm kích động, đem nàng buông ra, Cam Đường thoát ly ôm ấp của Đại Lang, liền mềm nhũn, hai chân không có khí lực, Đại Lang cả kinh, vội hỏi: "Nương tử, làm sao vậy?"
"Không có việc gì, chỉ là không có khí lực, không cần quan tâm ta, mau kéo Nhị Lang đi lên đi." Cam Đường giải thích nói, miễn cho hắn lo lắng.
Đại Lang yên tâm xuống, tiếp tục đem cây mây thả xuống cạm bẫy, kéo Nhị Lang lên, nhìn thấy Nhị Lang thoát ly cạm bẫy, Đại Lang cũng kích động ôm hắn một hồi, ba người nói chuyện một hồi, Đại Lang mới nói: "Chúng ta vẫn là xuống núi nhanh chút đi, buổi tối muộn, bên này rất nguy hiểm."
Nhị Lang, Cam Đường đều gật đầu, Nhị Lang xoay người, quỳ một gối xuống trước người Cam Đường, một tay ôm nàng bế ngang lên, nói: "Nương tử không có khí lực, ta ôm nàng trở về, đại ca, huynh đi phía trước soi đường."
Đại Lang đáp ứng một tiếng, giơ cây đuốc mở đường, Nhị Lang vững vàng ôm nương tử đi theo, ba người tìm đường đi xuống núi.
Cam Đường trải qua một ngày này, vừa khát vừa đói lại vừa mệt, nay rốt cục được cứu, ở trong ngực Nhị Lang, cả người nàng đều lơi lỏng xuống dưới, bất giác mệt mỏi vọt tới, người dần dần lâm vào mê man.
Thời điểm tỉnh lại, toàn thân ‘xích loã’ tựa vào trong ngực rắn chắc cũng đồng dạng ‘xích loã’, Cam Đường cả kinh.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
9 chương
942 chương
10 chương
47 chương