Nhà có ba lang quân
Chương 43 : đêm kích tình
Nhị Lang che môi lên, hai gò má Cam Đường đỏ ửng, ngượng ngùng quay đầu lánh đi, nhỏ giọng nói: "Ta một thân mồ hôi, thối muốn chết."
Lời này làm cho Nhị Lang 囧, lại không muốn buông tha nàng như vậy, mặt hướng bên gáy nàng đặt xuống, rồi tiến đến trên gương mặt nàng, bẹp bẹp hôn nàng mấy cái, nói: "Có quan hệ gì, ta không biết nương tử làm sao thối a."
Tuy rằng nội tâm Cam Đường đã chấp nhận ba bọn hắn, cũng thật muốn nụ hôn nóng bỏng, nhưng cảm thấy có chút không được tự nhiên, mặt lại lánh sang một bên tránh ra, đưa tay đẩy hắn ra, sẵng giọng: "Đã như thế này, còn muốn cái đó, huynh thành thật đợi cho ta."
"Nương tử..." Nhị Lang không cam lòng, lại hô một tiếng, Cam Đường trừng mắt liếc hắn một cái, nhíu mày nói: "Huynh lại không nghe ta nói."
Tuy rằng Nhị Lang trăm ngàn lần không muốn, nhưng sợ nương tử tức giận, chỉ có thể phẫn nộ cúi đầu, trên tay lại lặng lẽ bỏ thêm mấy phần lực, càng ôm chặt nương tử.
Cam Đường cảm giác được hắn ôm thật chặt, không thoải mái, liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn có chút ủ rũ, nghĩ sợ hắn bấn loạn, liền ôm lấy hắn, cũng không nói gì, đầu tựa vào trong ngực hắn, nghe tiếng tim đập thùng thùng của hắn, cảm giác thật an tâm.
Nhị Lang không lộn xộn nữa, một lát sau, hắn quay đầu nhìn nàng, miệng ngập ngừng một hồi, mới hỏi một câu: "Nương tử, ta muốn hỏi nàng chuyện này."
"Chuyện gì?" Cam Đường ngưỡng mặt nhìn hắn.
Nhị Lang nhìn nàng, do dự một hồi, mới thấp giọng nói: "Một hôm đại ca nói với ta, huynh ấy cùng nàng... Thời điểm động phòng, nương tử rất đau." Cam Đường nghe xong lời này, mặt lập tức đỏ bừng, trước mặt của nàng hỏi cái này, cũng quá xấu hổ đi, cúi đầu, không nhìn hắn, nhưng Nhị Lang lại đem mặt nhích lại gần, nhẹ giọng hỏi: "Nương tử bây giờ nàng còn đau không?"
"Sao huynh cứ hỏi cái đó, đừng hỏi nữa." Cam Đường vội vàng sẵng giọng.
Nàng càng không đáp, Nhị Lang càng muốn biết, gấp đến độ cái gì cũng không nghĩ, âm thanh nặng lề nói: "Nương tử, ta rất muốn biết, nàng nói cho ta đi, nàng nói cho ta đi."
Cam Đường bị hắn thúc giục khó chịu, trả lời rõ ràng: "Huynh muốn biết như vậy, vậy ta nói cho huynh biết, rất đau."
Nhị Lang nghe xong sửng sốt, không một âm thanh, sau một lúc lâu mới than thở nói: "Nàng, nàng là gạt ta."
Cam Đường nhìn vẻ mặt thất vọng của hắn, vừa bực mình lại vừa buồn cười, không khỏi đưa tay chọc cái trán của hắn một chút, sẵng giọng: "Mặc kệ ta nói là thật hay giả, tóm lại không cho phép nói chuyện đó nữa, không nghe lời, ta sẽ tức giận."
Nhị Lang đang định nói nữa, mặt trên cạm bẫy lại truyền đến âm thanh, Nhị Lang ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy ở trên cạm bẫy rắc cỏ dại, ẩn ẩn có bóng đen chớp lên, thấy không đúng, thấy phía sau truyền đến tiếng hô, làm cho Nhị Lang phân biệt được, đây là tiếng dã thú, phía trên cạm bẫy, đang có dã thú nhìn xuống phía dưới.
Nghe được tiếng hô, Cam Đường cũng phát hiện, toàn thân lập tức căng thẳng, Nhị Lang cảm giác nàng cứng ngắc, đưa tay ôm lấy đầu nàng, cho cả người nàng làm tổ trong ngực hắn, cúi đầu bên tai nàng, nhẹ giọng nói: "Không phải sợ, có ta ở đây."
Cam Đường gật gật đầu, đôi tay ôm chặt thắt lưng hắn, đem mặt vùi vào trong ngực hắn, ổn định hô hấp, dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh phía trên, Lang Nhị lặng lẽ đem tên khoát lên cung, đem mũi tên nhắm ngay phía trên, không có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ yên tĩnh quan sát.
Dột dột dột âm thanh không dứt bên tai, có lẽ dã thú phía trên cạm bẫy đã ngửi được hơi thở bọn họ, cho nên liên tục gầm nhẹ, dùng móng vuốt không ngừng bấu cỏ dại, luôn bồi hồi bên cạm bẫy, nhưng trời sinh tính dã thú cảnh giác làm cho nó không dám rời Lôi Trì một bước, hiển nhiên nó nhận thấy được nếu bước ra một bước, khả năng sẽ có nguy hiểm, bởi vậy vẫn không ngừng xao động, cũng không dám xuống dưới.
Tình huống như thế, làm cho hai người bên dưới thoáng trấn định một ít, cạm bẫy nhìn cao chừng bốn năm mét, nếu dã thú xuống dưới, quả thật bọn họ chỉ còn đường chết, dã thú cũng như bọn họ không thoát ra được, có thể bị đói chết, cho nên nó mới không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Có ý tưởng này, Cam Đường mới cảm thấy mạng nhỏ của mình cuối cùng kiểm về được một nửa, một nửa khác, phải xem tính nết dã thú, nếu dã thú xúc động, đại gia đây liền quy thiên đi, nếu như dã thú bình tĩnh, như vậy bọn họ có thể tránh được một kiếp.
Cứ như vậy, toàn thân hai người bọn họ buộc chặt chờ đợi, trong lúc đó dã thú không biết giằng co bao lâu, rốt cục dã thú mất đi hưng trí, buông tha rồi bỏ đi.
Phía trên cạm bẫy im lặng rất lâu, không nghe thấy động tĩnh dã thú nữa, Nhị Lang cùng Cam Đường mới xác định, nó thật sự đã bỏ đi, hai người thở ra một hơi lớn, toàn thân xụi lơ xuống dưới.
"Hình như đi rồi." Nhị Lang lau mồ hôi trên mặt, nhẹ giọng nói.
"Hình như không có âm thanh nữa, hu, rốt cục đi rồi." Cam Đường cũng không tốt hơn, lơi lỏng xuống, cảm thấy toàn thân bủn rủn, cơ bắp ẩn ẩn đau, cả người mồ hôi lạnh, thật sự rất chật vật.
"Không có việc gì, không có việc gì, chúng ta tránh được một kiếp." Bàn tay Nhị Lang vỗ về lưng của nàng, an ủi nàng.
"Huynh nói nó có thể đi tìm đồng bạn đến vây đánh chúng ta hay không?" Cam Đường có chút lo lắng, dù sao nơi này là địa bàn của dã thú, làm sao nàng có thể không lo lắng.
"Sẽ không, vì có nguy hiểm, nó mới không dám xuống dưới, tìm đồng bạn khác đến, vẫn có nguy hiểm, lại nói, dã thú cũng không thông minh như vậy, biết đi tìm giúp đỡ." Nhị Lang đã nhiều năm đi săn bắn, chưa bao giờ gặp dã thú giống vậy, bình thường chỉ biết công kích, không công kích thì bỏ chạy, sẽ không quay lại nữa.
"Vậy là được, dọa chết người mà, nếu tiếp tục, chỉ sợ trái tim của ta không giữ được." Lúc này tâm Cam Đường đã hoàn toàn buông ra, chỉ cảm thấy cả người vô lực, trực tiếp tê liệt tựa vào trong ngực Nhị Lang.
"Gì chứ?" Nhị Lang nghe không hiểu lời của nàng, cúi đầu nhìn về phía nàng, không hiểu nói.
"Nga, không có gì, nói đúng ra là sẽ hù chết ta." Cam Đường lười giải thích cùng hắn, hàm hồ cho qua.
Nhị Lang cười cười nói: "Yên tâm, ta sẽ không để nàng gặp chuyện không may."
Hai người nói một hồi, cảm thấy trong cạm bẫy càng ngày càng u ám, ngửa đầu nhìn lại, xuyên thấu qua cỏ dại khoảng cách có thể nhìn ra sắc trời bên ngoài, coi như đã muốn đen ngòm, chắc cũng không còn sớm.
"Đại ca huynh như thế nào còn không đến, huynh ấy có thể tìm thấy chúng ta hay không?" Cam Đường nhìn bầu trời càng ngày càng u ám, mắt thấy trời càng đen, nếu không tìm thấy, như vậy bọn họ phải qua đêm trên núi, qua đêm trên núi rất nguy hiểm, nàng từng nếm thử qua, vẫn còn nhớ, nghĩ mà sợ, không phải Đại Lang tìm thấy nàng, không biết sẽ gặp chuyện gì.
Nhị Lang không muốn làm cho nương tử quá mức lo lắng, liền làm bộ như không thèm để ý nói: "Sẽ không, khẳng định đại ca sẽ tìm đến, nương tử nàng chỉ cần yên tâm là được."
"Ta là nói vạn nhất, vạn nhất đêm nay huynh ấy không tìm thấy chúng ta, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Cam Đường lo sợ bất an nói.
"Vậy qua một đêm ở đây, dù sao dã thú cũng rời đi rồi, chúng ta cũng không cần sợ." Nhị Lang cười cười nói, nói thật, có thể cùng nương tử qua một đêm một mình, hắn không cảm thấy có gì không tốt.
Cam Đường liếc hắn một cái, sẵng giọng: "Huynh nói thật thoải mái, huynh không sợ có dã thú khác tập kích sao, hơn nữa, không đồ ăn, không nước uống, chúng ta cũng không duy trì được bao lâu a."
"Nàng phải tin tưởng đại ca, chúng ta đều trưởng thành từ nhỏ trên núi, cho dù huynh ấy nhất thời không tìm thấy, nhưng nhất định sẽ không trì hoãn lâu lắm, huống hồ còn có người khác, đại ca, tam đệ, hơn nữa còn có họ Tạ , ba người hợp lực tìm kiếm, sẽ có người tìm thấy chúng ta." Nhị Lang thật sự không lo lắng điểm ấy, lúc đó hắn cùng nương tử đi ngọn núi này, là có mục tiêu, nếu ba người cùng nhau tìm, nhiều nhất là nửa ngày, khẳng định có thể tìm tới nơi này.
Cam Đường thấy cũng đúng, không miên man suy nghĩ nữa, người trầm tĩnh lại, thả lỏng thật tốt, lại cảm thấy đói bụng, giờ này ngày thường, cũng là lúc ăn cơm chiều, nhưng đi săn như thế nào.
Cam Đường khổ sở chịu đựng đói khát, đột nhiên nghĩ đến cái gì, giãy dụa ngồi dậy, đem sọt bên người kéo qua, không phải vừa hái chút cỏ sao, không biết có thể ăn được hay không, mặc kệ, dù sao cũng phải thử xem xem, nếu có thể ăn, nàng hái được không ít, cũng đủ nót chút dạ dầy đi.
Nhị Lang thấy nàng ngồi xuống, cúi đầu tìm kiếm trong sọt, bất giác ngó qua, hỏi: "Nương tử, sao vậy? Nàng làm gì vậy?"
"Huynh không đói bụng sao, ta tìm đồ ăn." Cam Đường cũng không ngẩng đầu lên đáp một câu.
"Không phải toàn là thảo dược sao, chẳng lẽ nàng muốn ăn thảo dược?" Nhị Lang ngạc nhiên nói.
Nhất thời Cam Đường cũng không biết nói như thế nào với hắn, liền ngậm miệng, nhanh chóng tìm trong sọt, thảo dược hỗn độn một nhúm lại một nhúm bay ra, thời điểm đầy hai tay, liền đưa cho Nhị Lang, cho hắn cầm lấy, rồi tiếp tục tìm, cầm được một đống lớn, mới đặt sọt sang bên cạnh, chỉ vào một loại Nhị Lang đang cầm nói: "Cái đó có thể ăn, huynh thử xem."
Đang nói chuyện, Cam Đường cầm một nhúm, do dự một hồi bên miệng, nhưng vẫn há miệng nhỏ cắn một ngụm, ăn vài cái, cảm giác không có hương vị gì, có một điểm ngây ngô, thật giống như cắn cỏ xanh.
"Cái này, cái này có thể ăn." Nhị Lang thấy nàng thật sự ăn, bất giác cứng lưỡi, loại này hắn thường xuyên nhìn thấy, trong núi rất nhiều nơi đều có, với hắn mà nói, cỏ trên núi đều giống nhau, cho tới bây giờ không nghĩ rằng cái này còn có thể ăn.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Nhị Lang, bất giác nở nụ cười, cầm lấy một nhúm đưa lên miệng hắn: "Ăn đi."
Nhị Lang thấy nương tử ăn xong một nhúm, cũng không do dự nữa, há miệng đem nhúm cỏ ngậm vào miệng, ăn một mồm to.
Nhị Lang thấy nương tử không kháng cự, không khỏi hưng phấn, tim đập kịch liệt cùng với từng trận khô nóng, hắn □ tỉnh lại, nhanh chóng đứng thẳng, môi che môi của nàng, tay chậm rãi cởi bỏ cúc áo của nàng, một viên, hai viên, ba viên, rốt cục ngực tuyết trắng đi ra, hai vú đứng ở trong gió, hắn khẩn cấp trùm lên, cầm lấy chỗ mềm mại.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
9 chương
942 chương
10 chương
47 chương