Nhà có ba lang quân
Chương 42 : Cạm bẫy
Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang cùng Cam Đường đợi một đêm, đến ngày thứ hai lại phân chia nhau đi tìm, cứ như thế hai ngày, vẫn không tìm được tung tích Lang lão cha và Tạ Trường Vân, đúng lúc mọi người chuẩn bị báo quan, nhờ nha môn xuất động nha sai đi tìm người, lại có người truyền tin đến đây.
Người đến là vị hán tử hơn 40 tuổi, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang vừa nghe người tới nói có thư của cha, liền đưa người tới mời vào nhà.
"Đây là thư lang quân lão đệ nhờ ta mang tới, nói đưa cho con của hắn, mọi người ai là con của hắn?" Người tới vào nhà, liền lấy thư trong tay áo ra, hỏi.
"Ba chúng ta đều là con, người giao thư cho ta đi." Đại Lang chỉ hai đệ đệ, nói.
Người tới liền đưa thư qua, Đại Lang cầm lấy mở ra, rút thư ra liền đưa cho Cam Đường đang đứng một bên, Cam Đường nhận thư nhìn lên, mặt trên viết bốn chữ to: "Ra ngoài chớ đọc." Nhìn vài lần, Cam Đường rốt cục thở phào nhẹ nhõm, đọc cho người khác nghe, làm cho bọn họ cũng buông tâm ra.
Ba huynh đệ Lang gia cùng hai huynh muội Tạ gia vừa nghe, tất cả đều giống Cam Đường, thở phào nhẹ nhõm, yên tâm xuống.
"Đa tạ đại thúc, không biết đại thúc có biết cha ta đi đâu không?" Đại Lang an tâm xong, lại vội hỏi người truyền tin.
"Ta cũng không biết, ban đầu lang quân lão đệ ở cao viên ngoại gia cùng ta làm việc, sau đó hắn rút lui, cũng rất lâu không thấy, hôm qua lại tới tìm ta, nói có chuyện gấp cần ra ngoài, nhờ ta mang cho các ngươi phong thư, để cho các ngươi yên tâm." Người truyền tin đem sự tình từ đầu đến cuối nói ra.
Tuy rằng không sao biết được Lang lão cha cùng Tạ Trường Vân đi đâu, cũng không biết có việc gì gấp, dù sao cũng đã có tin tức, mọi người cũng không hỏi nữa, nói lời cảm tạ một phen, người tới mới đi khỏi.
"Cha xảy ra chuyện gì, đột nhiên ra ngoài, cũng không lưu lại vài câu, hại mọi người lo lắng." Tiễn bước người tới đi, Tạ Tư Nhã oán giận nói.
Tạ Chí Dận nhìn mắt muội muội, an ủi nói: "Chắc là có việc gấp, không phải đã biết được sao, cuối cùng có thể an tâm rồi."
Lời nói này cũng làm cho Tạ Tư Nhã nguôi giận, bất quá cũng không nói lại gì, mặt băng bó đứng dậy ra ngoài, chắc là đi phòng phía tây.
Cam Đường nhìn bóng dáng Tạ Tư Nhã rời đi, thầm nghĩ đại tiểu thư này cái giá cũng thật không nhỏ, nội tâm tí tách nói vài câu cũng không xen vào nàng nữa, đang định kéo Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang tiếp tục thương lượng đại kế phát tài, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, bất giác "A" một tiếng kêu lên.
"Nương tử, sao vậy?"
"Nương tử, không có việc gì đi?"
"Việc gì a?"
Cam Đường kêu một tiếng, làm cho mọi người đều nhìn hướng nàng, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang vây quanh, đều hỏi.
"Không phải bạc đều ở chỗ cha, vậy trên thân các huynh có hay không?" Cam Đường đột nhiên nghĩ chuyện quan trọng nhất, không có bạc lấy cái gì đi mua đồ gia vị cùng thượng vàng hạ cám khác.
Cam Đường vừa hỏi như vậy, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang mới phản ứng lại, ngươi xem xem ta, ta xem nhìn ngươi, sau tất cả đều lắc đầu, đều tỏ vẻ trên thân không có bạc.
"Ngày đó đi chợ bán được tiền cũng không cất sao?" Cam Đường không buông tay, lại truy vấn một câu.
"Ngày đó ăn xong cơm chiều ta liền đem bạc giao cho cha." Đại Lang nói.
Cam Đường nóng nảy: "Vậy làm sao bây giờ, không có bạc không làm được gì a." Vừa nói chuyện vừa đứng dậy, lo lắng đi tới đi lui, suy nghĩ xem có biện pháp gì không, đột nhiên đứng lại, nhìn về phía ba huynh đệ: "Không biết cha có cất bạc trong phòng hay không? Nhanh, chúng ta đi tìm." Nói xong, liền dẫn đầu chạy tới phòng phía tây. Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang đi theo sau, đi vào phòng liền tìm kiếm, nhưng trong phòng cũng không có một ngụm mộc tương, ngăn tủ, tìm đủ chỗ, cũng không tìm được một chút bạc, trừ bỏ hai nơi này, vừa nhìn trong phòng là hiểu ngay, không có chỗ nào có thể cất nữa, nhất thời, mọi người đều thở dài, ủ rũ ngồi xuống.
"Ta còn có mấy lượng bạc, nếu không ngại cầm dùng trước đi." Thời điểm mọi người nhụt chí, ngoài phòng truyền đến lời nói, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Tạ Chí Dận đang đứng ở cạnh cửa, nghiêng người dựa vào cửa.
Cam Đường bất giác nhíu mày, nói thật nàng không muốn dùng bạc của hắn, hơn nữa, chỉ sợ mấy lượng bạc duy nhất trước mắt này, nếu lấy ra mua đồ dùng, muốn kiếm lại bạc cũng đủ mệt, còn mấy ngày này mọi người lấy cái gì sống qua ngày a, nghĩ đến đó, nàng mở miệng nói: "Không cần, chúng ta nghĩ cách khác xem."
"Tẩu tử không cần khách khí với ta, cứ dùng đi, lúc nào có trả lại ta cũng được." Tạ Chí Dận vẫn là vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, nói.
Ai khách khí với ngươi, nội tâm Cam Đường nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói: "Ta không phải khách khí, chỉ là không biết bao giờ cha mới trở về, bạc đó còn có việc dùng, nếu mua bán hết, còn trông cậy vào số bạc đó để sống."
Tạ Chí Dận vừa nghe, cũng thấy có phần đạo lý, không cưỡng cầu nữa, cười cười rời đi.
"Nương tử, vậy hiện tại phải làm sao bây giờ?" Tạ Chí Dận vừa đi, Nhị Lang mở miệng hỏi.
"Để ta suy nghĩ đã." Cam Đường ngồi xếp bằng trên giường, cúi đầu suy nghĩ, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang cũng không hỏi gì, chỉ vây quanh nàng đợi.
Chỉ chốc lát Cam Đường ngẩng đầu lên, nói: "Nếu không có bạc mua đồ dùng, chúng ta giống như trước đây, bán thịt thú cùng da thú, tích cóp một ít bạc, rồi làm tiếp." Bán thịt chín khẳng định là so với bán thịt tươi kiếm nhiều hơn, hiện tại không có tiền vốn, đành phải kiếm chút tiền vốn đã, mới có thể tiến hành kế hoạch tiếp theo.
"Được, nương tử nói như thế nào, chúng ta liền làm như thế đó." Đại Lang lên tiếng đáp.
"Thừa dịp triều đình nghiêm cấm, chúng ta nhanh chóng kiếm đủ bạc, nếu không liền bỏ qua thời cơ này mất, như vậy đi, ta còn biết chút thảo dược, các huynh săn bắn con mồi đem đi bán, ta hái thảo dược bán, chúng ta cùng nhau làm, bạc rất nhanh có thể kiếm đủ." Vì muốn nhanh chóng đem ý tưởng hoàn thành, Cam Đường không thể không mở một chiêu số, hơn nữa, hái thảo dược bán cũng có thể làm trường kỳ, tuy rằng so với bán thịt kiếm được ít hơn, nhưng ổn định, lại không cần tiền vốn, làm thường xuyên cũng được.
"Hái thảo dược có thể nguy hiểm hay không?" Tam Lang không yên tâm, bất giác hỏi.
Hái thảo dược phải leo núi, khả năng cũng có một chút nguy hiểm, bất quá Cam Đường không muốn bọn họ lo lắng, liền cười nói: "Không phải là nhổ chút cỏ hay sao, có cái gì nguy hiểm."
"Trên núi nhiều dã thú, nếu không có người cùng đi, ta không cho phép nàng đi." Đại Lang nhíu mày, nghĩ đến nếu đụng phải dã thú, nương tử phải làm sao, nội tâm suy nghĩ liền sợ hãi.
"Không phải các huynh lên núi săn thú sao, ta cũng đi theo mà, làm sao không có người chăm sóc." Cam Đường không cho rằng đúng, Đại Lang, Nhị Lang đều là cao thủ săn thú, mặc kệ là ai đi cùng, đều không có nguy hiểm.
Một câu như vậy, ba huynh đệ mới yên tâm một ít, bốn người một đạo đem đối sách quyết định xong.
Ngày thứ hai, sáng sớm mọi người rời giường, chuẩn bị xuất phát, Đại Lang, Nhị Lang cùng Cam Đường một đường lên núi, Tam Lang rất muốn đi theo, nhưng bị hai vị huynh trưởng ngăn lại, để cho hắn ở lại giữ nhà, Cam Đường cũng đồng ý, Tam Lang không biết làm sao, chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại. Đại Lang, Nhị Lang lấy cung tiễn, trên lưng đeo sọt, Cam Đường đeo trên lưng cái sọt ban đầu Lang lão cha dùng, để cất thảo dược, ba người xuất phát, vòng ra phía sau nhà hướng đường mòn núi Đông Lĩnh đi.
Leo núi thân thể phải đủ lực, thân mình Cam Đường nhỏ nhắn, không bao lâu cũng mệt thở phì phò, Đại Lang, Nhị Lang chỉ có thể dừng lại, cùng nàng nghỉ tạm, cứ như vậy đi một chút lại ngừng, thời điểm lên núi, ngày đã muốn nhô lên cao.
Thời tiết thật nóng, đi lâu như vậy, hơn nữa nóng ban ngày như nướng người, Cam Đường mồ hôi ướt đẫm, cái trán mồ hôi lưu động thành một đường tuyến, nhắm thẳng xuống.
Đại Lang, Nhị Lang cũng không tốt hơn, toàn thân mồ hôi ẩm ướt, cho nên thời điểm lên núi, bọn hắn liền chạy thẳng đến đầm nước hay xách nước, đến đầm nước, ba người đều ngồi □ con, hắt nước rửa mặt, Đại Lang còn lấy ống trúc nhỏ ở bên hông, rút nút lọ rồi múc nước, trước đưa cho Cam Đường: "Nương tử, chắc khát nước rồi, uống nước đi."
Cam Đường nhận ống trúc đưa lên miệng uống, nước suối mát lạnh, cửa vào lạnh lẽo, còn mang theo vị ngọt, Cam Đường cô lỗ cô lỗ uống hết, mới tính giải khát, đưa tay xoa xoa nước bên miệng, đem ống trúc trả lại cho Đại Lang, cười nói: "Này, chắc các huynh cũng khát nước, các huynh cũng uống nước đi."
Đại Lang nhận ống trúc lại rầm rầm múc nước, mà một bên Nhị Lang trực tiếp lấy tay múc nước, cứ như vậy uống, Đại Lang múc đầy nước vào ống trúc xong, cũng không uống, mà là đem nút lọ đậy lại, đeo bên hông, sau đó giống như Nhị Lang, lấy tay múc nước uống.
Hai người đều uống một bụng nước, liền đứng dậy, mọi người tiếp tục đi sâu vào cánh rừng. Ba người đến một ngọn núi khác, Cam Đường ngẩng đầu nhìn, núi rất cao còn xoay quanh mình, trên núi xanh um tươi tốt, khẳng định sẽ có thảo dược.
"Ở bên này đi, mặt trên khẳng định có thảo dược." Cam Đường chỉ chỉ trên núi.
Đại Lang, Nhị Lang nhìn lên, trong mắt bọn hắn, trên núi có nhiều cây như vậy, khẳng định có dã thú thường hay lui tới, bọn hắn lo lắng nương tử đi một mình, vì thế vội nói: "Chúng ta đi lên cùng nàng."
Cam Đường liếc bọn hắn một cái, cảm thấy nếu mọi người đều ở một chỗ, con mồi bên này sẽ không được nhiều, không phải tổn thất rất lớn sao, nghĩ nghĩ, vẫn là phân công làm việc có vẻ tốt hơn: "Như vậy đi, Đại Lang huynh đi tới nơi ngày thường hay săn thú, Nhị Lang theo ta đi bên này, nếu có con mồi, huynh ấy cũng có thể săn bắn một ít."
Đại Lang, Nhị Lang nhìn nhau, mặc dù Đại Lang không yên tâm, nhưng có Nhị Lang đi cùng, có lẽ không sao, vì thế liền làm theo như vậy, ba người chia làm hai đường. Nhị Lang cùng Cam Đường leo lên một đường, Cam Đường đi đi ngừng ngừng, nhìn thấy một ít thảo dược quen mắt, liền nhổ xuống quăng vào sọt, đến lúc đi tới đỉnh núi, đỉnh núi có chỗ rừng cây rậm rạp, hai người đi vào rừng cây đó.
Đi một hồi ở trong rừng, Cam Đường phát hiện trong rừng có thật nhiều loại, chủng loại cũng rất nhiều, lại chỉ có hai ba loại nàng có thể phân biệt ra, vì thế dừng lại bước chân ngắt lấy, đương nhiên là ngắt lấy loại nhận được, còn lại nàng không dám lộn xộn, sợ có độc. Cam Đường đang hái, đột nhiên Nhị Lang phía sau quát to: "Nương tử, bên kia có động tĩnh, nàng mau tránh một bên đi." Cam Đường vừa nghe, liền đứng lên chạy sang một bên, miễn cho Nhị Lang muốn giúp nàng, ngược lại lại vướng chân vướng tay.
Nào biết đâu rằng, Cam Đường vừa chạy ra hai ba bước, cả người đột nhiên tuột thẳng xuống, sợ tới mức nàng a một tiếng hét rầm lên, Nhị Lang quay đầu chỉ thấy nương tử rơi xuống, nghĩ cũng không nghĩ liền chạy tới bên này, đáng tiếc vừa bắt lấy tay nàng, cũng không giữ được, ngược lại cũng bị kéo xuống theo.
Phanh một tiếng, hai người rơi xuống, Cam Đường rơi choáng váng, một hồi lâu mới đứng lên, Nhị Lang ngã giữ người, cũng chống đỡ đứng lên, hai người nhìn chung quanh, mới phát hiện bọn họ rơi xuống cạm bẫy, may mắn trong cạm bẫy không có ngọn trúc nhỏ, nếu không bọn họ chịu chết rồi.
"Như thế nào huynh không nhớ rõ đào cạm bẫy ở đâu." Cam Đường nhìn lên trên, cạm bẫy sâu chừng vài mét, căn bản bọn họ không thể leo lên, nội tâm nóng nảy, không khỏi oán giận nói.
"Nơi này không phải bẫy của chúng ta, hẳn là của người khác để lại." Nhị Lang biện giải nói, cũng đứng dậy, rút ra một mũi tên, cầm ở trong tay trở thành đao dùng, muốn cắm trên vách đá của cạm bẫy, làm nơi đặt chân hướng lên trên đi, nhưng là, vách tường cạm bẫy so với hắn tưởng tượng còn cứng hơn, mũi tên chen vào không lọt chút mảy may nào.
Cam Đường nhìn lên, biện pháp này cũng vô dụng, càng thêm nóng nảy, "Phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ không ra được."
Nhị Lang thấy nàng như thế, an ủi nói: "Không cần lo lắng, không phải còn có đại ca sao, huynh ấy không thấy chúng ta, khẳng định sẽ đi tìm."
Cam Đường vừa nghe, nội tâm cũng yên ổn một ít, hiện tại không có biện pháp, chỉ có thể đợi, Cam Đường đặt sọt xuống, nhụt chí ngồi xuống, Nhị Lang cũng buông tha cho khả năng thoát ra, đặt sọt xuống ngồi bên cạnh nàng, đưa tay kéo nàng vào trong ngực, miệng nói: "Nương tử không cần sợ, có ta ở đây."
Cam Đường vươn tay, ôm thắt lưng của hắn, đầu tựa vào trong ngực hắn, an tâm không ít, nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, Nhị Lang cảm thấy tâm nhảy bùm bùm càng lúc càng nhanh, trên thân từng đợt khô nóng dâng lên.
"Nương tử..." Yết hầu Nhị Lang lăn lăn, thì thào một tiếng, Cam Đường ngưỡng mặt nhìn hắn, Nhị Lang cúi đầu, thấy hai mắt nàng tỏa sáng nhìn chính mình, tim bất giác đập bịch bịch, không nhịn được nữa, cúi đầu đem môi che lên.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: oa Kha Kha, rốt cục cơ hội của Nhị Lang đến rồi!
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
9 chương
942 chương
10 chương
47 chương