Nhà có ba lang quân
Chương 41 : Mất tích
Cam Đường cùng Đại Lang đi theo hướng người qua đường chỉ, một đường tìm đến nha môn trấn trên, chỉ thấy cái nơi gọi là nha môn, cũng chỉ là một tòa nhà tầm thường, cửa gỗ sơn son cổ xưa rộng mở, ngoài cửa sư tử bằng đá cũng không có, trừ bỏ trên cửa lộ vẻ nguyên vẹn, mặt trên viết hai chữ "Nha môn", còn lại đều không có một chút nào giống trong phim truyền hình, không hề uy nghiêm, một chút cũng không khí phái.
"Đây là nha môn sao?" Lần đầu tiên Cam Đường chân thật nhìn thấy nha môn cổ đại, nội tâm có chút thất vọng, suy nghĩ, bên này chỉ là một cái trấn nhỏ thâm sơn cùng cốc, cơ hồ nha môn không có công vụ trọng đại gì, chỉ quản một ít việc vụn vặt của dân chúng, không khí phái cũng rất bình thường.
Đại Lang nghe nàng hỏi như vậy, đưa tay gãi gãi đầu, nói: "Cho tới bây giờ ta cũng chưa tới qua, vừa nãy người nọ chỉ con đường này, chắc sẽ không sai đâu."
Aizz, thật không nên hỏi Đại Lang, ba người bọn hắn đều trưởng thành trong núi, phỏng chừng còn không biết bằng nàng, tối thiểu nàng còn nhận được chữ đề trên biển, hai chữ này chắc hắn cũng không biết, càng thêm không thể nào phân biệt.
"Đúng vậy, đúng vậy, nơi này là nha môn, chỉ là sao không thấy nha sai, nên tìm ai để hỏi đây?" Cam Đường cũng muốn biết thêm, bình thường trong phim truyền hình đều có hai gã nha sai đứng ở trước cổng, nhưng trong ngoài đều không có, càng không thấy nha sai, nàng không biết nên đi hỏi ai.
Đương nhiên vấn đề này Cam Đường cũng chính mình nói thầm, hỏi Đại Lang hắn càng không hiểu, nếu bên ngoài không có nha sai, liền đi vào thôi, Cam Đường đối Đại Lang vẫy tay, ý bảo hắn đuổi theo, hai người liền hướng tới cánh cửa rộng mở đi vào.
Đến trước cửa, Cam Đường thò đầu vào bên trong ngó ngó, thấy bên trong là một từ đường, có án có biển, còn lại không có vật gì, nha sai cũng không thấy.
"Chúng ta đi vào tìm xem." Cam Đường đối Đại Lang nhỏ giọng nói, nói xong liền hướng bên trong đi vào, Đại Lang đi theo sát. Đi vào nhìn nhìn chung quanh, bên trong vẫn trống rỗng, không nhìn thấy có người khác, chỉ có thể đi tới phía sau từ đường. đường sau là một sân nhỏ, Cam Đường và Đại Lang đi vào trong sân nhỏ, chỉ thấy một gã nha sai ngồi dưới mái hiên, dựa vào cây cột ở hành lang ngủ gật. Cam Đường thấy khó khăn, không biết gọi nha sai tỉnh dậy, có thể chọc giận hắn hay không.
Đại Lang cũng không có ý tưởng khác, nghĩ trực tiếp đi lên lay tỉnh nha sai, lại bị Cam Đường kéo lại, đối hắn lắc lắc đầu, rồi nhẹ chân nhẹ tay đi đến trước mặt nha, thanh thanh cổ họng ho khan vài tiếng.
Vài tiếng khụ khụ làm cho nha sai có chút tỉnh lại, hé mắt cào cào đầu, mới ngưỡng mặt nhìn, đứng trước mặt là một tiểu cô nương, vì thế chậm rãi đứng lên, nói: "Nha môn có thể tùy tiện đi vào sao, đi ra, đi ra." Khẩu khí lộ vẻ không kiên nhẫn.
"Nha sai đại ca, chúng ta có chuyện này muốn hỏi nha sai đại ca một chút, hỏi xong liền đi ra, tuyệt không quấy rầy nha sai đại ca." Cam Đường biết người ăn công lương khẳng định cái giá lớn một chút, vì thế cười theo mặt khách khí nói.
Nha sai cũng không vì khuôn mặt tươi cười của Cam Đường mà thay đổi, không kiên nhẫn như cũ nói: "Ngươi nghe không hiểu sao, kêu ngươi đi ra có nghe không, lăn cho lão tử."
Cam Đường nghe xong bất giác cũng muốn tăng khẩu khí, nhưng biết không nên phát tác, dù sao cũng ở địa bàn người ta, người ta lại là quan sai, nếu gây lên xung đột, chịu thiệt khẳng định là bọn họ, đành phải nhịn xuống.
Cam Đường có thể chịu, Đại Lang lại không thể, thấy người kia vô lễ với nương tử như thế, hắn không nhẫn nại được, mặt kéo xuống một chút, muốn xông lên động thủ, Cam Đường tay mắt lanh lẹ, lập tức ôm lấy cánh tay hắn, miệng hô lên: "Đại Lang, đừng xúc động, chúng ta đi, đi thôi."
Đại Lang còn muốn xông lên phía trước, nhưng bị Cam Đường chặt chẽ bám trụ, hắn không muốn dùng sức nhỡ làm nương tử bị thương, chỉ có thể đứng im thân hình, quay đầu nhìn nàng, thấy nàng hướng hắn lắc đầu, không biết làm sao chỉ có thể nhẫn nhịn, kéo tay nương tử, chuẩn bị rời khỏi.
Thời điểm bọn họ náo loạn, phía sau lại có người đi vào, một bước vừa tiến vào sân nhỏ, chợt nghe thấy âm thanh Cam Đường, người nọ lập tức dừng bước, nhìn sang bọn họ bên này, miệng lẩm bẩm một câu: "Họ Lang..." người này đang suy nghĩ, Đại Lang kéo Cam Đường xoay người lại, mấy ánh mắt liền đánh vào nhau, người nọ cười cười tiến lại đây, nói: "Vị tiểu huynh đệ này, còn có vị cô nương này, không biết đến nha môn có chuyện gì?." Sau khi nói xong, liền nhìn thẳng tắp về phía Đại Lang, cẩn thận đánh giá hắn.
Cam Đường nhìn lại, người trước mặt ước chừng trên dưới ba mươi, một thân áo dài cẩm bào, sơ kế mang quán, diện mạo tính khí chính phái, giống như là người quan gia, vì thế cười nói: "Không biết vị này là gì trong phủ nha môn?"
Người mặc cẩm bào cười cười, nói: "Coi như là người nha môn, không biết cô nương có chuyện gì?"
Cam Đường thấy thái độ hắn ta cũng tốt, thế này mới yên tâm hỏi: "Là như vậy, ta nghe bên ngoài đều nói, triều đình nghiêm lệnh giết gia cầm, là ta muốn hỏi một chút, con mồi trên núi, có tính giống gia cầm không? Có thể bắn chết nấu ăn không? Còn có, có thể bán lấy tiền hay không?" Người mặc cẩm bào không ngờ nàng hỏi cái này, trong nháy mắt trố mắt, lập tức liền cười nói: "Cô nương thật là thông minh, triều đình mệnh lệnh rõ ràng là gia cầm, tự nhiên cũng chỉ là gia cầm, con mồi khác cũng không sao, cô nương cứ yên tâm."
"Thật ngại quá, ta không phải không tin ngươi, là do ta muốn hỏi một chút, ngươi nói có thể giữ lời không?" Cam Đường vẫn không yên tâm, tuy rằng vừa nhìn là biết hắn ta không phải người bình thường, chỉ sợ lại tùy tiện xảy ra việc gì, bởi vậy xác nhận một chút.
"Giữ lời, ngươi chỉ cần để ý lời của ta." Người mặc cẩm bào không chút do dự, có thể thấy được là người có thể làm chủ, thế này Cam Đường mới hoàn toàn yên tâm.
"Hô, vậy là được, ta chỉ sợ bị phạm pháp, cho nên không thể không hỏi cẩn thận, có gì không phải, mong rằng thứ lỗi." Cam Đường đối với vẻ nho nhã của hắn một phen, chính mình nghe cũng cảm thấy không được tự nhiên.
"Làm sao, cô nương không cần nghiêm trọng." Người mặc cẩm bào cười nói.
Dù sao cũng là quan lớn, chính là có tố chất, thái độ cùng nha sai khác xa, nội tâm Cam Đường không khỏi nói khen, thế này mới kéo Đại Lang nói cáo từ, hai người rời khỏi nha môn.
Hai người rời khỏi nha môn cũng không trì hoãn, liền quay lại quán trà, dọc đường đi Cam Đường luôn luôn muốn nghĩ kế bán thịt, suy nghĩ có lẽ có thể kiếm một món lớn, nội tâm vui vẻ, thật cao hứng. Đến quán trà, hội hợp Nhị Lang, Tam Lang, Tạ Chí Dận và Trịnh Liên xong, mọi người liền đi trở về. Một đường trở về, nội tâm cao hứng, hơn nữa không nghĩ làm cho Tạ Chí Dận tới gần Trịnh Liên, Cam Đường vẫn kéo Trịnh Liên, hai người một đường nói một đường cười, đi được nhiều giờ, trước khi mặt trời nghiêng về phía tây đã về đến thôn Trịnh.
Đến trước cửa nhà Trịnh quả phụ, Trịnh Liên cười nói: "Tiểu Đường tỷ, tới nơi rồi, ta đi vào trước."
Cam Đường còn chưa mở miệng, Tạ Chí Dận lại cướp nói chuyện trước: "Liên Tử cô nương cùng với tạ mỗ là láng giềng, tạ mỗ cảm thấy vinh hạnh vạn phần, Liên Tử cô nương ngày thường nếu rảnh rỗi, có thể cùng tạ mỗ đi lên núi." Tạ Chí Dận vừa nói xong, mặt Trịnh Liên liền hồng rực, mây đỏ bay vào hai gò má, càng phát ra vẻ thẹn thùng đáng yêu, khóe miệng Tạ Chí Dận bất giác câu lên, hai mắt nhìn chằm chằm nhìn nàng ta, ánh mắt hai người đối chiếu, Trịnh Liên liền xấu hổ cúi đầu xuống, trong lòng như nai con nhảy loạn.
Cam Đường đứng một bên nhìn làm sao nhịn được, không đợi Trịnh Liên đáp lời, đã mở miệng: "Công việc của Trịnh Liên, thật sự không rảnh cùng ngươi học văn vẻ, ngươi cũng đừng có ý niệm này trong đầu." Cam Đường nói chuyện, một đường muốn giúp Trịnh Liên, muốn nàng ta nhanh chóng về nhà đi.
Trịnh Liên không kháng cự được, Cam Đường đẩy nàng ta vào cửa chính, gần tiến vào trong sân nhỏ, còn quay đầu nhìn mắt Tạ Chí Dận, nhìn thoáng qua, liền đỏ mặt chạy đi vào.
"Ta nói cho ngươi biết, ngươi sử dụng chiêu này đến trên thân thiên kim tiểu thư hoặc cô nương thanh lâu đi, đừng ở chỗ này trêu chọc muội tử nông thôn, ngươi cẩn thận đến lúc đó người ta sống chết muốn đi theo ngươi, ngươi muốn bỏ mặc cũng bỏ không xong, đến lúc đó ngươi biết hối hận viết như thế nào." Cam Đường đi đến trước mặt Tạ Chí Dận cảnh cáo một phen, hoa hoa công tử chỉ sợ triền nữ, nàng không dọa hắn một trận, chỉ sợ hắn sẽ không dừng tay.
"Tẩu tử, ta đắc tội ngươi sao? Vì sao nhiều lần nói xấu về ta, ta trong mắt ngươi, khó coi như vậy sao?" Tạ Chí Dận thật sự thập phần tò mò, không biết là giẫm đau chân nàng như thế nào, sao hay châm chích hắn, quấy nhiễu hắn.
"Hừ, ngươi là cái dạng người gì, nội tâm chính ngươi biết, là ta khuyên ngươi, không cần nhất thời tham luyến, mà tự tìm phiền não." Cam Đường nói xong, liền xoay người hướng sân nhỏ nhà mình đi đến, không quan tâm hắn nữa.
Mặc dù Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang muốn im lặng, nhưng thấy nương tử đi rồi, đều đi theo lên, chỉ chừa vẻ mặt buồn bực của Tạ Chí Dận, dừng lại một hồi, cũng đi theo.
Một đám người đều vào trong sân nhỏ, lại không biết, phía sau cách đó không xa, có bóng người một đường xuyết ở phía sau bọn họ, chính mắt nhìn thấy bọn họ vào trong sân nhỏ, mới xoay người rời đi, bước đi bay nhanh, trong giây lát liền không thấy thân ảnh.
Cam Đường và bọn họ cũng không biết việc này, đi vào trong sân nhỏ, Đại Lang, Nhị Lang đi vào phòng bếp cất sọt, Cam Đường chuyên tâm suy nghĩ muốn đem chuyện này nói với bọn hắn, thấy bọn hắn ra phòng bếp, liền kéo ba huynh tới phòng phía tây, còn chưa tiến vào, ở ngoài cửa liền gặp Tạ Tư Nhã. Cảm thấy không ổn, đại kế phát tài còn không muốn cho người ngoài biết, lại kéo ba bọn hắn đi phòng phía đông, thừa dịp Tạ Chí Dận đi phòng chính tìm Tạ Trường Vân, đem chuyện khép kín này thương lượng thật tốt.
Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang thấy nương tử thần thần bí bí, bất giác tò mò, đóng cửa lại xong, bốn người ngồi xếp bằng trên giường, Nhị Lang gấp gáp nhất, hỏi: "Nương tử, có việc gì?"
"Hôm nay các huynh cũng nghe thấy, triều đình nghiêm lệnh giết gia cầm, bên ngoài không có người bán thịt, ta cùng Đại Lang đi nha môn hỏi, con mồi trên núi không xem như gia cầm, có thể bán, đây chính là cơ hội tốt chúng ta phát tài." Cam Đường đem ý nghĩ của chính mình nhất ngũ nhất thập nói ra.
"Phát tài, như thế nào phát tài?" Tam Lang hỏi.
"Chúng ta săn nhiều con mồi một chút, các huynh cũng hưởng qua trù nghệ của ta, ta muốn đem thịt thú đó, mang lên trấn trên bán, khẳng định là được hoan nghênh lớn, không phải chúng ta có thể kiếm một món lớn." Cam Đường càng giảng càng hưng phấn, trên mặt không khỏi đầy tươi cười.
"Nếu nương tử nói như vậy, vậy chúng ta liền làm theo đi, ta tin trù nghệ nương tử." Đại Lang thấy nàng cao hứng phấn chấn, tự nhiên đều theo nàng, lại nói, trù nghệ của nàng quả thật rất tốt, điểm ấy là không giả.
Đại Lang nói một câu như thế, Nhị Lang, Tam Lang tất cả đều nghe theo, đều gật đầu, Cam Đường thấy mọi người đồng ý, liền đem việc này quyết định xuống, bốn người lại thương lượng cụ thể hạng mục công việc một chút, cho đến khi Tạ Chí Dận đẩy cửa tiến vào, mới xong, Cam Đường ra khỏi phòng.
Một nhà người ăn cơm chiều, Cam Đường cũng không giữ chặt ba huynh đệ, tự đi ngủ, nàng nằm ở trên giường, suy nghĩ việc này vẫn hưng phấn không thôi, phiên đến phiên đi thật lâu mới ngủ, tới sáng sớm, thời điểm nắng vừa sáng, Cam Đường liền tỉnh lại, lăn lông lốc liền đi lên, rửa mặt, rồi tìm ba huynh đệ bọn hắn đi.
Ba huynh đệ đi ra, bốn người đi phòng chính tìm Lang lão cha, toàn gia tiền bạc đều nắm ở tay ông, vậy xin một ít đi mua đồ gia vị cùng đồ làm bếp.
Bốn người hưng phấn gõ cửa phòng chính, cũng nửa ngày không có người mở cửa, cũng không có người trả lời, ba huynh đệ cùng Cam Đường cũng không thấy kỳ quái, Đại Lang đi vòng ra phía sau cửa sổ, thấy cửa sổ lớn mở ra, bên trong không có một người, Tạ Trường Vân cùng Lang lão cha tất cả đều không ở trong phòng.
Đại Lang cùng Cam Đường một câu, nội tâm nàng cảm thấy không đúng, vô duyên vô cớ Lang lão cha cùng Tạ Chí Dận vì sao có cửa không đi, mà muốn nhảy cửa sổ, mà mới sáng sớm, bọn hắn đi đâu?
Loạn lên cũng vô dụng, vì thế Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang cùng Cam Đường phân chia nhau đi tìm các nơi, nơi nơi đều tìm khắp qua, cũng không thấy thân ảnh bọn họ, sau đó còn gọi Tạ Chí Dận cùng Tạ Tư Nhã, một đám người đi lên núi tìm, cũng đồng dạng không tìm được.
Thật sự không có chỗ có thể tìm ra, những người có mặt chỉ có thể ở nhà đợi, suy nghĩ xem bọn họ có thể đi trấn trên hoặc đi nơi nào đó hay không, khẳng định tới muộn mới trở về, nhưng đợi cho đến khi trời tối, Lang lão cha cùng Tạ Chí Dận cũng chưa xuất hiện.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
9 chương
942 chương
10 chương
47 chương