Nguyệt thần

Chương 3 : trọng (2)

Chòi má đau quá! Nguyền chú khốn nạn a! Người ta mới vừa nhìn thấy mặt trời hoi á, ngươi bạo phát cái gì? Đau chết ta! Lữ Nguyệt ôm bả vai ngồi thở hổn hển dưới gốc một thân cổ thụ. Ngươi hành đủ chưa hả? Đau chết ta rồi! Nửa canh giờ sau. Cuối cùng cũng dừng lại. Bà mịa ngươi! Dừng lại sớm một chút không được sao? Đợi đến khi lão nương thật sự không chống đỡ nổi nữa, ngã xuống rồi, suýt tí thì đau đến phát ngất luôn ngươi mới chịu dừng lại. Đúng là thứ hàng cấm. Đã cấm rồi mà còn làm. Đúng là biết cách hành xác người ta a. Chết bị hành. Sống lại cũng bị hành. Ta khổ quá mà~~. "Cô nương." Haha, giọng này nghe quen quá. "Hình như nàng ta bị thương." "Bị thương lại có thể chạy xa đến thế sao? Cô nương, đừng giả vờ nữa! Có nghe bọn ta nói không hả?" Tiểu tử nhà ngươi, lão nương đau thật đó, đếch có cần lừa hai tên nhóc các ngươi. Mộc Quyển Phong ngồi xuống bắc mạch cho nàng, nói: "Nàng ta không giả vờ đâu..." Lữ Nguyệt có tật giật mình liền thu tay lại. Vì không biết khả năng tiểu tử Mộc Quyển Phong này thực sự tới đâu, nhỡ nó chuẩn mạch ra được Lữ Nguyệt nàng là do Nguyền chú thuật bạo phát, suy ra ngọn nguồn là từ cấm thuật Hiến xá, lần ra luôn nàng thực chất là Nguyệt Thần Lữ Nguyệt thì khổ rồi~. "Haha. Không sao. Ta không sao." Lữ Nguyệt cười cười, cố gượng dậy. Mộc Quyển Phong im lặng, vẻ mặt hơi căng thẳng. Mạc Thừa Uy tiến tới, nói: "Cô nương, lưỡi của yêu thú kia...." Lữ Nguyệt ngắt lời: "Đến rồi!" Mạc Thừa Uy thắc mắc: "Đến cái gì?" Mộc Quyển Phong kéo cả hai người họ lui về phía sau: "Thừa Uy cẩn thận, kẻ mang tà khí đến rồi!" Tiểu tử này nhanh nhẹn lắm. Đúng là ta không nhìn lầm. Lữ Nguyệt nói: "Lưỡi của yêu thú đúng thật là ta lấy đấy. Nhưng mà tên này không liên quan đến ta." Một đạo hắc y từ đâu "nhẹ nhàng đáp xuống", không phải, là từ trên cao dùng chân đạp mạnh xuống chỗ Lữ Nguyệt và Mạc Thừa Uy đứng lúc nãy. Muốn đè bẹp ta à? Tưởng chân to thì hay lắm sao? Mà cái chân tên này to thiệt. Chiều dài từ gót chân đến đầu ngón chân chắc tầm nửa cánh tay người chứ không nhỏ. Bề rộng thì độ một gang tay. Ngón chân đầy vuốt sắc nhọn. Haha, sao hắn đi được hay vậy? Lữ Nguyệt thầm tán thưởng. Tên này không phải yêu nhân tầm thường đâu. Hắc y nhân quay đầu nhìn ba người họ. Mộc Quyển Phong và Mạc Thừa Uy kiếm đã xuất vỏ. Hắc y nhân từ từ tiến lại gần. Sát khí nồng nặc. Mỗi bước chân nặng tựa ngàn cân. Hắn khẽ ngẩn đầu, mũ đen tuột xuống bên vai. Đôi mắt phát ra ánh sáng màu đỏ. Mạc Thừa Uy nói: "Quyển Phong! Hắn là Sắc Cước, một trong hai bộ hộ pháp của Tả Yêu Xứ." "Ùm. *.....*" Lữ Nguyệt khẽ cười. Hai tên nhóc này thật khiến ta bất ngờ a. Tuổi nhỏ nhưng lâm nguy không loạn. Còn biết Vạn lý truyền âm thuật. Đúng là không đơn giản. Cửu Linh rốt cuộc vẫn là đào tạo chất lượng ngày một tốt a. Tả Yêu Xứ là một trong hai xứ của yêu giới. Năm xưa do Lữ Nguyệt nắm đầu là Hữu Yêu Xứ, yêu nhân xứ này tương đối hiểu chuyện. Còn Tả Yêu Xứ kia, ầy chính là cứng đầu cứng cổ, khát máu tham chiến, đã vậy lại nhỏ mọn, tham lam, độc đoán, lúc trước thường xuyên tiến đánh Hữu xứ, bắt yêu nhân Hữu xứ làm nô lệ cho mình, còn ôm mộng làm chủ ngũ giới mới ghê chứ. Sắc Cước xuất hiện ở nhân giới chính là không phải chuyện tốt lành gì. Mà với tu vi của hai tiểu tử này, quả thật không phải đối thủ của hắn. Truyền âm gọi người đến cứu viện cũng tốt. Nhưng mà với tu vi này....phỏng chừng âm truyền không được xa đâu, chỉ sợ còn không đến được Cửu Linh. Hi vọng tiên môn tu sĩ quanh đây có thể đến giúp. Lữ Nguyệt hiện giờ lại hoàn toàn là một phàm nhân, không hề có chút linh lực nào muốn giúp cũng không giúp được, còn làm vướng tay vướng chân. Ầy. Sa đọa quá rồi. Mạc Thừa Uy nói: "Thứ hắn muốn có lẽ là lưỡi của yêu thú kia, cô nương....." "Gọi ta là Anh Tịch." Mộc Quyển Phong nhắc nhở: "Anh Tịch cô nương, tuyệt đối không được để lưỡi yêu thú rơi vào tay yêu nhân đó!" "Quyển Phong cẩn thận!" Sắc Cước bắt đầu tăng tốc. Mạc Thừa Uy liền lên tiếng nhắc nhở. Mộc Quyển Phong chắn trước nàng, đẩy Lữ Nguyệt ra sau. Hai người bọn họ cầm kiếm lao tới. Một trái một phải. Một công một thủ. Phối hợp vô cùng nhịp nhàng. Sắc Cước đá một chân. Mạc Thừa Uy yếu thế bị đá lùi ra xa. Sắc Cước thừa cơ đạp tới, muốn đạp bẹp y, dùng móng xé rách y. Mộc Quyển Phong cầm bội kiếm ngăn lại. Kiếm khí sáng rực. Sắc Cước tạm thời không di chuyển tiếp, hướng bội kiếm mà tấn công. Móng vuốt sắc ở chân hắn quào trên nền đất, trên thân cây vừa sâu vừa nặng, khẳng định nếu bị hắn quào trúng nhẹ thì thương thế nghiêm trọng, nặng liền thân thể đứt lìa. Mộc Quyển Phong lấy trong tay áo vài tấm kim phù. Khẽ niệm chú. Kim phù rời khỏi tay, lơ lửng trong không trung rồi tỏa thành hình tròn, ở giữa phát lam quang linh chú. Thì ra là Trừu tà trận. Xem ra đã được Lạc thần Trừu Như Họa dạy qua. Sắc Cước bị vây trong trận tà khí suy giảm nhưng càng hung hăng. Cường độ tấn công cũng ngày một nhanh hơn. Mạc Thừa Uy khó khăn lắm mới tìm thấy khoảng hở, chém một nhát xuyên qua lưng hắn. Sắc Cước như không vẫn ung dung tấn công. Chẳng xi nhê gì. Tại sao lại như vậy? Mộc Quyển Phong cũng đã nhận ra điều kì lạ, lạnh cả người quay lại nhìn về phía Lữ Nguyệt bên ngoài trận. Lữ Nguyệt cảnh giác, vừa hay kịp nhích người né sang trước khi bị bàn chân khủng của Sắc Cước đâm vào. Tên yêu nhân này tại sao lại biết sơ hở của Trừu tà trận mà dùng Thuật phân thân qua mắt hai tiểu tử kia? Sắc Cước có lẽ đã mất kiên nhẫn, bắt đầu tấn công Lữ Nguyệt. Lữ Nguyệt lúc này liền nói: "Thảo nào ta lại không cảm nhận được linh khí khác ở gần đây. Thì ra là có kết giới. Chả trách sao tiên môn trấn xứ lại không hề hay biết chuyện này. Tế sống là cách mà đồng bọn của ngươi dùng để mỵ hoặc dân chúng. Ngươi thì chỉ cần mượn nước đẩy thuyền. Mấy chục cái xác trong động, ngươi cũng có phần giết họ! Các ngươi làm nhiều chuyện như vậy mục đích rốt cuộc là gì?" Sắc Cước gầm lên: "Nhiều chuyện. Đi chết!" Hắn liền vung móng vuốt về phía Lữ Nguyệt. Lữ Nguyệt từ nãy đến giờ chỉ có thể né, tránh, chạy, cố làm phân tâm hắn. Lợi dụng cơ hội, Mộc Quyển Phong từ phía sau cầm bội kiếm chém tới. Lần này Sắc Cước quả thật bị bội kiếm làm bị thương. Cơ mà yêu nhân như hắn da dày đến cỡ nào chứ? Vết chém mà Mộc Quyển Phong dốc hết sức đó với hắn chỉ là vết thương nhỏ nhoi hoi. Động tác của hắn có hơi khựng lại. Rồi hắn giơ chân đá Mộc Quyển Phong một cú khiến cậu bị hất trượt xa, cánh tay phải bị thương chảy máu, bội kiếm văng ra ngoài, thổ huyết. "Quyển Phong!" Mạc Thừa Uy hét lên. Lữ Nguyệt nhanh chân đón lấy bội kiếm kia, vừa hay dùng nó đỡ lấy cú đá của Sắc Cước, nhìn tình hình Mộc Quyển Phong có vẻ không nghiêm trọng lắm, liền quay sang nói với Mạc Thừa Uy: "Còn phù triện không? Cho ta xin vài tấm!" Mạc Thừa Uy vừa tránh khỏi Sắc Cước liền lấy trong tay áo ra một mớ kim phù, giơ lên: "Còn!" Lữ Nguyệt nói: "Lưỡi yêu thú, cho ngươi nè!" Lữ Nguyệt mốc lấy mảnh vải gói lưỡi con trăn từ trong ngực áo, ném nó về phía Sắc Cước. Mộc Quyển Phong bên này tái mặt. Mạc Thừa Uy thất sắc: "Ngươi làm gì vậy? Điên rồi sao?" Đợi khi Sắc Cước vừa đón được đồ, Lữ Nguyệt liền vung kiếm lao tới, một nhát cắt đứt cả bàn tay của hắn, rơi xuống đất. Máu xanh lục từ chỗ vết cắt ứa ra làm ướt cả mảnh vải bên trong là cái lưỡi con trăn. Sau đó cả mảnh vải lẫn cái lưỡi đều bị thối rữa. Máu của yêu nhân chứa chất độc có thể ăn mòn một số vật a. Trong đó có huyết nhục. Vì cái lưỡi kia hồi nãy Lữ Nguyệt có từng dùng đá đập dập nhưng không xi nhê, hẳn nó không dễ phá hủy, liền nghĩ đến cách này. Đúng thật công hiệu nha. Sắc Cước đau đớn rú lên. Điên cuồng lao về phía Lữ Nguyệt. Chậc! Ngươi nhây quá vậy? Bội kiếm này cũng nặng quá đi. Bản thân Lữ Nguyệt lại không có linh lực, vừa rồi là cố tình dùng đến Truyền Linh Thuật, chính là tập trung, dùng ánh mắt và tinh hồn kết hợp với kim phù làm vật dẫn, đoạt lấy linh lực của Mạc Thừa Uy chuyển sang cho mình, nên mới có thể miễn cưỡng dùng bội kiếm của Mộc Quyển Phong chém dứt tay Sắc Cước. Còn bây giờ. Aaaaaa~. Ta hết hơi rồi. Thanh kiếm nặng quá, nhấc tay lên không nổi nữa huống chi là chống đỡ. Mệt quá đi a~. Khoảng cách quá gần, Lữ Nguyệt không tài nào né tránh được. Mạc Thừa Uy thì ở xa quá, không kịp giải vây. Lẽ nào Nguyệt Thần Lữ Nguyệt ta lại phải chết dưới tay tên yêu nhân như Sắc Cước nhà ngươi? Sa đọa, thật là sa đọa quá đi mà! Chết rồi còn cõng theo cái Nguyền chú nữa! Ta sợ nằm mơ lắm rồi. Đến lúc nào ta mới hết bi kịch đây a~~?! Một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, chỉ một nhát, chém ngang cổ Sắt Cước. Kết quả thế nào? Hắn chết không kịp ngáp luôn. "Sư tôn!" Mộc Quyển Phong mừng rỡ, gượng dậy kêu lên. Mạc Thừa Uy thì thôi, như trẻ lạc gặp lại mẫu thân oe oe khóc, giọng run rẩy: "Sư! Tôn! Là Chiến Thần sư tôn!" Chiến Thần! Chiến Thần Bạch Vĩnh Hi? Bạch Vĩnh Hi thu kiếm đáp xuống trước mặt Lữ Nguyệt, mắt nhìn nàng chăm chăm. Lữ Nguyệt cảm thấy có mùi thăm dò ở đây. Nguyền chú kia lại giở chứng. Bạo phát? Ngươi bạo phát cái gì? Y là Chiến Thần chứ có phải cái gì Khưu Kỷ La của ngươi đâu mà bạo phát. Đau a! Vừa hay, theo sau hắn là một vài môn sinh khác của Cửu Linh, nam có nữ có cùng hạ kiếm đáp xuống. Ở đây tự nhiên náo nhiệt ghê. Haha. Ta mệt quá. Ta đi chết đây! Các ngươi ở lại chơi dui dẻ nha. Lữ Nguyệt bất giác hai mắt tối sầm. Thật sự mệt quá ròi. Còn bị thứ Nguyền chú thuật quái quỷ đó hành nữa chứ. Không kịp phản ứng cũng không còn nhận thức được xung quanh. Hạ mi, nhắm mắt, theo quáng tính gục toàn thân về phía trước. Bạch Vĩnh Hi nhún người tránh xa. Kết quả Lữ Nguyệt ngã sấp mặt? Không! Lần này cả Niên Thần Chúc Vũ Huyền cũng xuất hiện rồi. Từ đâu chui ra không biết, đỡ lấy Lữ Nguyệt, ôm trọn trong lòng. Lữ Nguyệt vừa kịp cảm nhận một cổ linh lực ấm ấm truyền vào cơ thể, gằng sức ngước đầu nhìn y một cái rồi triệt để hôn mê.