Thuần dương võ thần

Chương 1 : Dưới chân núi võ đang tới xe tù

Thiên triều Đại Hán, chân núi Võ Đang. Lúc này đang là lập đông nên sương trắng như băng, lạnh lẽo thấu xương. Trong chiếc đình bên cạnh Giải Kiếm Thạch, hai gã đạo sĩ trẻ tuổi đang xoa tay, ngắm nhìn một hàng băng lăng có hình dạng như đao như kiếm, thô to bằng cánh tay. Một người trong đó không nhịn được nên không khỏi phàn nàn: - Thời tiết chết tiệt, mùa đông năm nay quả thật là quá lạnh rồi, cũng không biết là có yêu thú hay không nữa. Đáng lẽ ra nên để cho đám tử tù trong Tiêu Dao cốc thủ sơn môn, dù có bị chết cóng cũng xứng đáng. Một gã đạo sĩ khác liếc nhìn người này một cái, chế nhạo nói: - Xem lá gan của ngươi kìa. Ở dưới núi Võ Đang chúng ta, đừng nói là yêu thú, cho dù là Yêu tộc thì chỉ cần vừa xuất hiện ngay lập tức sẽ bị Chân Vũ Thất Tiệt Trận xoắn giết đến hồn phi phách tán. Còn nữa, ngươi cũng đừng tự coi thường mình, dù sao ngươi cũng là đệ tử ngoại viện chính thức bái lạy qua Chân Vũ Đại Đế, vô duyên vô cớ đi so bì với đám tử tù của Tiêu Dao cốc làm chi cho mất thân phận. Gã đạo sĩ vừa mới phàn nàn kia nghe vậy gương mặt lập tức trở nên đỏ bừng, nhưng rất nhanh lại không nhịn được cảm khái: - Xem tên Lý Thanh Hà của Tiêu Dao cốc kìa, chưa đầy hai mươi tuổi đã mang Quy Xà Công công pháp trúc cơ của Võ Đang ta tu luyện đến tầng thứ bảy, đã có thể thử khai mở đan điền, dựng sinh nội gia chân khí, thoát khỏi tội tịch rồi. Nhưng nghe nói người này lòng dạ rất cao, ngày hôm qua đã tiếp nhận Trảm Yêu Lệnh của Tiêu Dao cốc, nhất định phải chém giết một con yêu thú mang về mới tiến vào ngoại viện, sớm ngày nhận được khẩu quyết tâm pháp tầng thứ tám đến tầng thứ mười Quy Xà Công. - Đúng vậy, những tử tù chân chính tội ác tày trời đã bị trảm lập quyết từ sớm rồi, có thể tới được Võ Đang ta phần lớn đều là đứa nhỏ và thiếu niên bị liên lụy. Cách vài năm đều sẽ xuất hiện thiếu niên thiên tư bất phàm, trước lúc bị xét xử luyện ra nội gia chân khí do đó thoát ly tội tịch, một lần nữa làm lại cuộc đời. Đều nhờ thánh thượng nhân từ... Ồ, chiếc xe tù đầu tiên sau lập đông tới rồi! Hai gã đạo sĩ lập tức nâng cao tinh thần, chỉnh sửa lại đạo bào, vuốt phẳng nếp nhăn, chỉ trong vài cái sải bước đã đi tới trước Giải Kiếm Thạch, ngưng mắt ngắm nhìn về phương xa. Trong sương trắng mông lung có tiếng bánh xe chuyển động, vì đường núi gập ghềnh nên xe không ngừng xóc nảy, phát ra từng tiếng lạch cạch. Tô Khất Niên mở ra cặp mắt mệt mỏi, chỉ cảm thấy toàn thân đều đau nhức. Hắn ngắm nhìn về phương xa, nơi đó có núi cao ẩn trong sương mù, đặc biệt có một ngọn núi hùng vĩ giống như trụ trời, khí thế nguy nga, nhập thẳng lên chín tầng trời. Đây chính là Thiên Trụ phong, rốt cuộc đã tới núi Võ Đang rồi ư? - Tô nhị công tử, lão nô chỉ có thể đưa cậu tới đây? Chợt có một giọng nói vang lên, Tô Khất Niên quay đầu lại, giãy dụa thân thể đứng lên, nhìn về phía lão nhân ánh mắt ôn hòa, thân hình thon gầy có chùm râu dê đang đứng bên cạnh chiếc xe. - Mời lão tiên sinh trở về, đa tạ ngài đã hộ tống Tô Khất Niên tới đây, ân nghĩa này xin ghi sâu trong lòng. Tô Khất Niên ôm quyền, đối với xích sắt bị hai tay mình kéo căng làm như không thấy, cho dù những vòng xích bằng sắt tinh đã ăn sâu vào trong da thịt, vạch ra từng vết máu hẹp dài. Nhìn thiếu niên mười lăm tuổi trong xe tù trước mắt dù bị xích sắt trói buộc nhưng vẫn muốn quật cường hành lễ, trong lòng lão nhân không khỏi thở dài một hơi, lần nữa lên tiếng: - Tô nhị công tử không cần đa lễ, dù sao còn có năm năm. Núi Võ Đang chính là đại phái nổi tiếng cả thiên triều, Thái Cực Quyền Kiếm danh chấn thiên hạ, Tam Phong đạo nhân thế hệ này càng là Thiên Mệnh Tông Sư. Chỉ cần Tô nhị công tử dụng tâm học võ thì chưa hẳn không thể đạt được chân truyền, chứng đạo Nguyên Thần, vài năm nữa cứu vãn tình thế. Nói không chừng thánh thượng sẽ thu hồi lại thánh mệnh. Tô Khất Niên trầm mặc, lão nhân dắt ngựa xoay ngược lại, ngừng một chút, chợt hỏi: - Nhị công tử có lời gì cần lão nô chuyển cho quận chúa không? Ánh mắt khẽ động, Tô Khất Niên cảm ứng khí cơ quen thuộc trong trái tim. Đó là một phần ba Thời Gian Chi Tâm của riêng mỗi người đang đập, đang hô ứng lẫn nhau, dù cho đã cách nhau khoảng cách rất xa. Mấy tức sau, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười khổ, sau đó trịnh trọng nói: - Đa tạ! Lão nhân nhìn hắn thật kỹ một hồi mới buông ra dây cương để ngựa chạy đi, không bao lâu thì vang lên tiếng vó ngựa đã đi xa. Nửa nén nhang sau, trước Giải Kiếm Thạch, hai gã đạo sĩ trẻ tuổi nhận lấy công văn Hình bộ rồi cẩn thận xem xét. Chờ đến khi hơn mười tên sai dịch Hình bộ rời đi, lúc này bọn họ mới liếc nhìn Tô Khất Niên từ trên xuống dưới một cái, một người trong đó lạnh lùng nói: - Tô Vọng Sinh, một kẻ thất phẩm vũ khố biên tu cũng dám cấu kết với nhân vật đứng đầu trong Ma môn, trộm lấy ba môn võ đạo chân truyền của Ma đạo được hoàng thất cất chứa. Vẫn là nhờ có trưởng tử thuộc thư viện hoàng gia tan hết công danh cử nhân, tự nguyện sung quân đến biên cảnh Bắc Hải chống cự Yêu tộc biển sâu mới có thể trì hoãn xét xử năm năm. Nhị công tử Tô gia xem ra đúng là ngươi rồi. Chậc chậc, không ngờ ngươi lại có thể được Hán Dương quận chúa mở miệng bảo đảm, lại là dựa vào nữ nhân? Nữ nhi duy nhất của nhất phẩm Trấn Yêu vương lại quen biết với một tiểu nhân vật như ngươi? - Nhanh chóng đuổi theo vào Tiêu Dao cốc! Không hề có ý chờ Tô Khất Niên giải thích, hai gã đạo sĩ trực tiếp xoay người lướt qua Giải Kiếm Thạch, sau đó men theo một con đường núi nhanh chóng bước đi. Tô Khất Niên liếc nhìn trên người vẫn còn khóa khóa sắt nặng hơn hai mươi cân liền biết rõ là hai tên đạo sĩ cố ý làm khó hắn. Phật Đạo Nho tam môn và Ma Môn từ trước đến nay vốn không hòa thuận, ở cảnh nội thiên triều, tuy hoàng thất đối xử với Ma môn cũng không có căm thù tới tận xương tủy như khi đối với đại địch của Nhân tộc là Yêu tộc, nhưng cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Cho nên việc cấu kết Ma Môn, ở cảnh nội thiên triều cũng là cấm kị, là trọng tội. Trên thực tế, cũng chỉ có Võ Đang Thái Cực hòa hợp mới có khí độ như vậy. Mà trước đây, Hình bộ sớm phát công văn tới Ngũ Nhạc Kiếm Phái, Thiếu Lâm, Linh Thứu Cung, Nga Mi, Toàn Chân Giáo các đại tông trấn quốc, nhưng đều bị nhã nhặn từ chối. Leng keng! Leng keng! Tô Khất Niên cử động hai chân gian nan đuổi theo hai gã đạo sĩ trẻ tuổi. Hả? Ngay lúc Tô Khất Niên vừa bước qua Giải Kiếm Thạch thì tròng mắt của hắn lập tức ngưng lại, hắn rõ ràng thấy được phía sau Giải Kiếm Thạch có một thanh trường đao bị cắm nghiêng xuống đất. Thanh trường đao không có đốc kiếm này hiện đầy rỉ sét, lướt qua chuôi đao là một thân hình Huyền Vũ với rùa rắn quấn vào nhau kéo dài thân đao dài chừng bốn thước. Thanh trường đao này trông rất u tối, thậm chí hơn một nửa thân đao đã mọc đầy rêu xanh, cứ như vậy đưa lưng về phía Giải Kiếm Thạch, sừng sững ở trong bóng mờ. Thẳng đến ngã rẽ của đường núi Tô Khất Niên quay đầu liếc mắt nhìn thanh trường đao lần cuối, gió núi lạnh lẽo khiến cho dưới Giải Kiếm Thạch dường như có được vô tận tiêu điều. ..... Tiêu Dao cốc. Nơi đây là một hẻm núi lớn nằm sâu trong núi Võ Đang, ở đây có đá vụn lởm chởm, cũng có khe suối và thác nước, đặc biệt nhất là một cái hồ nước xanh thẳm như có thể thôn phệ nhật nguyệt, bên hồ là tầm trăm ngôi nhà tranh được xây tán loạn khắp nơi. - Tĩnh Đốc sư thúc, đây là công văn Hình bộ, trọng phạm Tô Khất Niên đã được đưa tới. Hai gã đạo sĩ dẫn Tô Khất Niên tới trước một ngôi nhà trúc duy nhất cạnh bờ, bên trong có một người đạo sĩ trung niên đã đứng đấy từ trước. Người này có chòm râu quai nón lưa thưa và gương mặt ngăm đen, đặc biệt là đôi mắt hổ của ông ta, phảng phất như của một con hổ chân chính bên trong rừng sâu, bên trong tràn đầy sát khí và uy nghiêm. Không giống hai gã đạo sĩ trẻ tuổi mặc đạo bào màu xám, người đạo sĩ trung niên này đang mặc đạo bào màu xanh, chất liệu vải cũng tốt hơn không ít, dưới ánh mặt trời có thể thấy rõ những sợi tơ tằm được may lẫn vào trong. Tiêu Dao cốc, nơi thu nhận tử tù của Võ Đang, mà đạo sĩ trung niên tên Tĩnh Đốc kia chính là chấp sự ngoại viện phụ trách trông giữ toàn bộ tử tù ở Tiêu Dao cốc của Võ Đang. Người mang nội gia chân khí đã xuyên suốt toàn bộ thập nhị chính kinh, chân khí như ngạ hổ khiêu giản, nhanh không thể đỡ, là cường giả trong hàng ngũ cao thủ tam lưu. Chỉ cần lại quán thông kỳ kinh bát mạch thì chân khí sẽ như long nhập đại giang, khi đó long hổ giao hối, nếu là cơ duyên tạo hóa liền có thể ngưng tụ Trường Sinh Đạo Chủng, có hi vọng dòm ngó đại đạo. Mặc dù vị Tĩnh Đốc chấp sự này chỉ là nhân vật tam lưu, nhưng hai gã đạo sĩ trẻ tuổi lại không dám chậm trễ và khinh thị chút nào. Vì phóng tầm mắt tại toàn bộ ngàn tỷ nhân khẩu của thiên triều Đại Hán, dù có hơn ngàn vạn nhân sĩ võ lâm cùng với không biết bao nhiêu võ giả đang khổ luyện công pháp trúc cơ, nhưng mà trung bình trong trăm người chỉ cần có một người có thể thành công trúc cơ, mở ra đan điền, luyện được nội gia chân khí cũng đã rất đáng quý. Dù chỉ là cảnh giới tam lưu, nhưng lấy đại tông trấn quốc như Võ Đang bọn hắn, nếu lựa chọn kỹ càng thì trong số gần ngàn đệ tử ngoại viện cũng chỉ có chừng trăm người có được tu vi tạo nghệ như thế. Có thể nói thế này, dù chỉ là cao thủ tam lưu vừa luyện được nội gia chân khí đặt ở mười tám đạo, một trăm lẻ tám châu và chín trăm huyện thành của thiên triều Đại Hán cũng có thể trở thành nhân vật có uy tín danh dự trong một huyện. Nếu lại lấy vợ sinh con, chờ trăm năm sau cũng có thể miễn cưỡng xưng là võ lâm thế gia. Ánh mắt tùy ý liếc qua công văn Hình bộ, lại liếc nhìn Tô Khất Niên một cái, không hề lộ ra một chút cảm xúc. Sau đó lại nhìn hai gã đạo sĩ trẻ tuổi,, cau mày nói: - Hai ngươi trở về đi. Quy Xà Công chú ý chập kình, Quy Xà Quyền trọng ở súc thế, đây là giảng phải biết hải nạp bách xuyên, nhân thế lợi đạo, mà không phải thuần túy ẩn nhẫn và lùi bước. Nếu không làm ra cải biến, hai người các ngươi rất khó trúc cơ thành công trước lúc ba mươi tuổi, mà không luyện ra nội gia chân khí bước vào cảnh giới tam lưu, vậy hai ngươi chuẩn bị tiến vào phòng tạp dịch đi. - Vâng, Tĩnh Đốc sư thúc! Hai gã đạo sĩ trẻ tuổi mới đầu hơi sững sờ, sau đó cả gương mặt lập tức trở nên đỏ bừng, không nghĩ tới vị sự thúc trước giờ luôn luôn nghiêm khắc lại nói những lời này với họ. Hai người vô cùng kích động xoay người cáo lui, thậm chí bước chân đều có chút hỗn loạn. Có lẽ Tô Khất Niên sẽ cảm thấy rất khó hiểu, nhưng hai người bọn họ lại rất rõ ràng. Công việc canh gác sơn môn này mỗi tháng sẽ thay ca một lần, bình thường đều là hướng dẫn xe tù, nhưng trong nửa năm qua, đây đã là lần thứ năm bọn họ bước chân vào Tiêu Dao cốc.... ... Cạnh bờ hồ, trong ngôi nhà tranh có vẻ ngoài vô cùng cũ nát nằm sâu trong một góc. Khóa sắt được tháo ra thân thể đập vào đất vang lên một tiếng loảng xoảng, Tô Khất Niên lại không nhịn được hít vào một hơi. Bởi vì nương theo lấy từng cái khóa sắt ăn sâu vào trong cơ thể bị tróc ra, nó cũng xé mở ra từng lớp da thịt làm cho máu tươi chảy đầm đìa. Đạo sĩ trung niên tên Tĩnh Đốc làm như chẳng nhìn thấy, chỉ thản nhiên ném qua hai quyển sách. Một quyển trên bìa viết Quy Xà Công, quyển còn lại là Yêu Kinh, mà lại chú thích là quyển thứ tám trong bốn mươi chín quyển Yêu Kinh - Dược Thạch Thiên. - Vào giờ Thìn mỗi ngày ta sẽ diễn luyện quyền thế từ tầng thứ nhất đến tầng thứ bảy của Quy Xà Công, nhiệm vụ nhất định phải làm hằng ngày của các ngươi là thuộc lòng các loại thảo dược có trong Dược Thạch Thiên của Yêu Kinh, sau đó lên núi tìm kiếm thảo dược tương ứng, người nào hái được thảo ít nhất mỗi tháng sẽ bị trừng phạt. Nhỡ kỹ, bắt đầu từ ngày mai ngươi chỉ có thời gian ba ngày để tĩnh dưỡng và nhập môn Quy Xà Công, cùng với quen thuộc thảo dược trong Yêu Kinh, sau đó phải bắt đầu lên núi hái thảo dược. Âm thanh của Tĩnh Đốc rất bình thản, nói xong liền quay người rời đi ngay, không chút dài dòng. Trong lúc nhất thời, bên trong nhà tranh chỉ còn lại những tiếng thở hồn hển của Tô Khất Niên. - Ta không thể ngã xuống, đại ca tan hết công danh, sung quân Bắc Hải mới có thể đổi lấy trì hoãn năm năm xét xử. Trầm oan phải rửa sạch, hết thảy những người đem Tô gia ta thành con cờ đều sẽ phải trả giá thật lớn! Nếu ta đã có thể kéo dài hơi tàn tới được Võ Đang, chính là chứng minh mạng ta vẫn chưa tới đường cùng, Quy Xà Công chính là công pháp trúc cơ mười tầng nổi danh khắp thiên hạ của Võ Đang. Ít nhất cũng cần phải trở nên mạnh mẽ lên trước đã, xóa bỏ tội tịch chính là bước đầu tiên. Tô Khất Niên cắn răng xé xuống một đoạn ống tay áo, băng bó lại miệng vết thương lộ ra bên ngoài. - Vinh hoa phú quý là tích lũy, mài dũa trong sinh tử cũng là tích lũy, là kỳ ngộ, là căn cơ hiếm có trong đời. Tô Khất Niên ta trải qua kiếp trước kiếp này, là người của hai thế giới, tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhận thua.