Nguyện ước của những vì sao

Chương 8 : Trúc phong...

Chương 8: Trúc Phong.... Sau cái hôm gặp Trúc Phong trên đường tay cầm gói đồ ăn KFC mặt hớt ha hớt hải thì An Nhi - cái con người đuổi theo không thành đây ...Mặt mũi lúc nào cũng rầu rĩ, thất thần .... Mẹ cô lo lắng liên tục gặng hỏi thì cô liên tiếp câu trả lời chỉ độc 1 câu "Không có gì ạ..." Cho đến ngày thứ 2 cô vẫn mang khuôn mặt đó, một số người cứ nhìn cô mà chỉ chỉ trỏ trỏ tự hỏi với mình liệu cô có phải xác sống không? Tình trạng này vẫn kéo dài tới tận khi cô vào lớp . Đập vào mắt cô là hình ảnh Thiên Lam sáng rực rỡ như ánh mặt trời đang gục đầu ngủ... Cảnh đẹp như thiên thần. Nhưng không ở trong trạng thái này lâu, An Nhi lập tức trở về thực tại. Nhìn thấy cậu lập tức An Nhi hết buồn luôn lân la định đến hỏi chuyện cậu nhưng.... Ngó trái ngó phải đâu đâu cũng thấy ánh mắt hầm hè như ăn tươi nuốt sống cô.... Cô mà ra chỗ Trúc Phong hỏi chuyện cậu thì thì... Không dám liên tưởng....Đã Thiên Lam giờ lại tới Trúc Phong không mơ nổi.Trúc Phong đẹp trai nên cũng được các bạn nữ thích...Nhưng còn các bạn NAM thì rất chi là ghét cậu, ai bảo cậu vừa đẹp trai lại giỏi chứ đã vậy lại còn là một người bực là đánh, ai chả sợ... Thiên Lam thì đã quá nổi tiếng tới mức động nhẹ thôi cũng đã đủ cho bọn con gái nổi điên.... Vậy nên nếu như đến gần cả hai cậu sẽ khiến cho Fanclub >-< nổi khùng, một sự nổi giận mà có thể khiến cho cả cái lớp này bị đốt cháy *Rực lửa* "À... Thôi vậy" Nghĩ vậy An Nhi bèn thở dài đi đến chỗ mình đặt cặp xuống rồi tựa lưng vô ghế...huýt sáo .... Nghe thấy tiếng huýt sáo Trúc Phong ngẩng đầu nhìn..thấy cô cậu nở một nụ cười nhẹ rồi vui vẻ chào cô: - Chào cậu...lâu rồi không gặp nhỉ?? Ngạc nhiên An Nhi lúng túng chân cứ khươ chân loạn xạ...Cô sợ bọn con gái sẽ thù cô vụ này...Mà quả cũng đúng...Bọn nó đang nhìn cô với ánh mắt rực lửa...Tuy nhiên Trúc Phong đã nhìn thấy và quắc mắt lên khiến cho bọn con gái sợ vậy là đành tránh xa...Lúc này thì An Nhi lại càng loạn xì ngầu và rung chân khỏe hơn. Không hiểu cô đang làm gì mà nửa dưới cứ rung Trúc Phong hỏi ngay với một giọng rất ngây thơ: -Ơ cậu làm sao mà cứ rung chân vậy?? An Nhi ngớ người...Cô không ngờ cậu lại thật thà và ngốc vậy....Nghe đâu là đầu gấu cơ mà... Thế là cô chỉ nở được một nụ cười rất méo mà méo xẹo luôn ý -Haha.... cậu đùa vui thật... Trúc Phong nghe mặt méo xệch....An Nhi giật mình..Tự hỏi với lòng là cậu ta không thích được khen sao??? Cô Còn chưa kịp cất tiếng nói thêm lời nào thì cậu ta đã lên tiếng: - Haizz !! Tôi nhầm....Nhầm tai hại rồi...hóa ra cậu không rung chân...mà là... -Mà là Gì??? -Mà là cậu khươ giầy... An Nhi sốc nặng...Quái dị....Quả thật quái dị rung chân hay khươ giầy mà cậu ta cũng chấp rồi còn xị mặt ra như vừa nói sai cái gì ấy Chỉ vì nói nhầm...Bó tay... Nhưng cô vẫn nở một nụ cười thật tươi..Bởi vì cô biết cho dù cậu có quái dị thế nào cậu vẫn là người tốt... ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ___Lúc trên đường về nhà An Nhi sau khi bị bọn du côn chặn đường (Chương 3)_____ Đang cõng An Nhi trên đường về nhà thì Trúc Phong quay lại định hỏi An Nhi vì sao về muộn vậy thì ánh đèn đường chiếu vào....Một vết thương nhỏ ở chân cô hiện lên trong mắt Trúc Phong "Hả!!! Chân cậu bị thương rồi" Trúc Phong lo lắng nhìn chỗ chân rơm rớm máu của An Nhi An Nhi bèn nhìn xuống chân mình..Thấy đúng là chân mình bị thương thật, nhưng cũng không quá nặng chỉ là một vết thương nhỏ nên cô xua tay nói - Chỉ là một vết thương nhỏ cậu đừng bận tâm làm gì!! Nhưng Trúc Phong không chịu cứ nằng nặc đòi đi mua bông băng rồi bắt cô ngồi ở ghế đá chỗ gần hiệu thuốc đợi cậu Gần 5 phút cậu quay lại, trên tay cậu cầm nào băng nào băng, thuốc sát trùng.... Nhìn cậu và đống lỉnh kỉnh trên tay cậu cô chợt phì cười - Cậu nghiêm trọng hóa vấn đề thế...Vết thương nhỏ vầy thì chỉ cần dùng một miếng băng urgo dán vào là xong....Việc gì phải bông băng, thuốc sát trùng đầy đủ thế kia Trúc Phong vênh mặt tỏ vẻ hiểu biết lắm - Cậu không biết chớ vết thương nhỏ vầy thôi...Chứ cũng gây ra nhiều tai họa lắm đấy An Nhi cũng hơi sợ hỏi: - Tai họa gì??? - Thì đi đường bụi bặn bị nhiễm khuẩn rồi sưng lên Blo Bla... An Nhi dù biết cậu hơi nghiêm trọng hóa quá bởi vết thương mới chỉ dài bằng 1 đốt ngón tay út nhưng cô vẫn giả vờ sợ hãi giục Trúc Phong - Vậy cậu mau băng cho tôi đi kẻo nhiễm trùng... Cậu nở một nụ cười rạng rỡ khi nghe cô nói vậy rồi băng vết thương cho cô Nhưng sau khi cậu băng xong cho cô thì ôi giời ơi.... Nghe cậu tán dóc thế cô tưởng là cậu phải hiểu biết lắm cơ nào ngờ khi băng xong thì chân cô đầy những băng là băng...Xấu tệ Nhìn chân mình rồi cô lại nhìn Trúc Phong mặt mày đầy hớn hở vì thành quả của mình, cô thầm nghĩ "Đúng là....Cái đồ trẻ con" Sau đó cậu lại tiếp tục cõng cô về nhà..Trên đường đi cô và cậu nói không biết bao nhiêu chuyện....Nhiều chuyện đến mức như quen biết nhau từ lâu Quãng đường từ nhà cô về là khá xa nhưng đối với cô quãng đường ấy thật là ngắn..Ngắn đến nỗi chỉ cần đi 1 bước là về nhà rôì ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Kết thúc dòng hồi tưởng An Nhi và Trúc Phong nói được kha khá chuyện rồi thì đúng lúc này Nguyệt Mai đến Nhìn thấy cô và Phong nói chuyện vui vẻ Nguyệt Mai chẹp chẹp mấy tiếng rồi định hùa vào góp vui Đúng lúc này Thiên Lam đến Trúc Phong và Thiên Lam nhìn thấy nhau ngay lập tức.... Thiên Lam chỉ loáng thoáng ẩn hiện niềm vui trong đôi mắt Còn...Phong thì lắp ba lắp nói không nên lời - T...H....I..Ê......N .......L...A.....M!!!!! Hết chương 8