[Ngưu - Yết] Trúc Mã, Nhớ Em Chứ?
Chương 14 : Yêu, kính, nhớ
Gia đình ư?
Đêm hôm đó, tôi cuộn mình trong tấm chăn dày sụ, cố gắng kiềm hãm sự sợ hãi và phẫn nộ đang song song tồn tại trong máu huyết.
Tôi nghe họ cười tôi nghe họ hát, tôi nghe họ yên ấm như một gia đình hoàn hảo.
Rõ ràng là thế, họ là một gia đình....
Mọi người đến nhà rất đông, mọi người đang cạn ly, tôi nghe rõ tiếng cốc va va rồi ly chạm chạm.
Hạnh phúc quá... sao?
Họ thật hạnh phúc...
Đúng vậy!
Vậy mày còn làm gì? Đây là kết quả mày muốn ư?
Ha ha ha!
Thật đáng nhục nhã và nhơ nhuốc đi cùng sự kinh hoàng chết chóc, tôi cố không nghe lọt những thanh âm ấm áp hòa hợp đó.
Không có, không có!
Mày không thích ư? Hay mày vui vẻ với kết quả này?
Không, không có!
Mày chấp nhận mọi thứ như vậy sao? Mày cứ thế mà mặc cho người ta cướp đoạt sao?
Không có!
Không có!
Tôi không muốn, hoàn toàn không muốn. Tôi ghét nụ cười đó, căm phẫn sự ấm áp mà mình từng mê luyến đó.
Không! Tôi không thèm! Ngàn lần mặc kệ nó!
Vậy mày còn làm gì nữa? Còn né tránh hèn nhát làm gì nữa?
Làm đi!
Đứng dậy và cầm dao lên, biến nơi này trở về nơi nó nên trở thành đi...
Giết họ, giết họ, giết họ...
Giết họ, làm đi, giết họ...
Không...
Không..!
Tôi là con người, không!!!!!!
“Aaaaaaaaa!”
Máu, rơi đầy thềm...
Ngủ yên đi, con quái thú kinh tởm....
Ngủ yên đi!
________..._____..._________
“Cạch!”
Kim Ngưu như nín thở nhìn khung ảnh bằng gỗ đang được mở ra, lộ một khe trống phía sau khung kính.
YKN...
“Mưa, lại rơi rồi...
Mưa màu đỏ và thấm đẫm.
Hoa, hoa mẹ thích lại rơi rồi.
Hoa mẹ từng yêu đã tàn rồi!
Niềm vui và hạnh phúc của tôi, đã chìm rồi!
Mãi mãi...
YKN...
Những kỉ niệm tôi yêu, tôi kính, tôi nhớ...
Những kỉ niệm tươi đẹp đó...
Còn đây!”
Ảnh, rất nhiều ảnh....
Đẹp và sáng màu, những bức ảnh đượm nụ cười chói lòa của thời thơ ấu, của bài ca vô ưu vô lo tươi đẹp.
Ra vậy, Thiên Yết...
Bí mật của YKN là đây ư?
Anh, như thế nào nhỉ?
Anh là một chàng trai, thông minh và mau lẹ, vui tánh mà dễ gần, hòa hợp mà sốt sắng...
Chỉ là...
Sau lớp mặt nạ tươi đẹp màu sắc ấy, sau những nụ cười ha hả của đấng nam nhi ấy cũng chính là một trái tim như bao con người khác, một con người như bao sinh linh khác đang tồn tại.
Một tâm hồn nhạy cảm hay đúng hơn là có phần nhỏ bé. Như con thú hoang lạc bầy, như cành cây non nớt, dễ gẫy và luôn phòng vệ.
Anh nói em là xương rồng nhưng chính anh là gai nhọn chết người.
Anh bảo em là cỏ dại quật cường còn anh là bồ công anh đi ươm mầm niềm vui cho muôn người rồi chết mòn trong héo úa và tuyệt vọng....
Kim Ngưu...
Anh đang ở đây, lạnh lẽo, mệt mỏi và rập khuôn, một con rô bốt máy có thịt và da, một con rối vải với dây chằn chịt níu giữ mang tên áp lực và áp lực.
Mệt lắm!
Anh chỉ muốn lãng quên đi tất cả, chỉ ước chi những điều này chưa xảy ra. Phải chi quá khứ luôn tươi đẹp như hiện tại, không, anh khát khao rằng hiện tại được như quá khứ... an lành như vậy!
Mệt, chạy đến mệt nhoài!
Chạy đi tìm.... chính mình!
Làm ơn, tha cho tôi đi!!!
Tôi, là con người!!!!
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
“Là ảnh ư?”
“Bác biết nó luôn giận.... là bác sai!”
“Không!”- Kim Ngưu quay lại nhìn người phụ nữ-” Bác, không sai, anh ấy cũng không giận bác!”
“Thật ư?”
“Thật!”- Kim Ngưu gật đầu chắc nịch.
Đúng!
Anh ấy, không giận không hờn không trách.
Anh ta chỉ hận!
Hận hiện tại, hận nước mắt yếu hèn...
Và, hận nó!
Kim Ngưu nhắm mắt, cố che giấu những xúc cảm ngổn ngang mệt nhoài và tấm lưng đang muốn nhụt chí!
Cô, thật ra cũng mệt, sau hành trình dài ấy!
Chỉ là Kim Ngưu, có chết, cũng phải làm được!
Điều mình đã thề!
Thiên Yết, em, rất yêu anh!
________...____...____...____
“Hôm nay thật làm phiền bác!”
“Không có gì, phải cảm ơn cháu mới đúng! Thiên Yết nó....”
“Bác đừng lo! Anh ấy sẽ ổn thôi!”
“Bác cũng hy vọng vậy! Cháu biết đấy, nó còn trẻ mà bác trai cũng thật kì vọng vào Thiên Yết!”
“Bác đừng quá lo, chỉ tại...”
“Mẹ!”- Thiên Bình chạy lại, đôi bàn tay múp míp bấu lấy mẹ mình-” Bé Bình muốn ăn bánh tròn!”
“Được rồi! Thiên Bình, chị Kim Ngưu sắp về rồi! Con mau chào chị đi nào!”
“Thiên Bình à! Chị về nhé!”- Kim Ngưu cúi xuống mỉm cười-” Lần sau chị lại đến chơi với em, chịu không nào?”
“Chị xinh đẹp!”- Thiên Bình nhìn trân trân Kim Ngưu... Oa, nhóc còn nhớ nãy chị xinh đẹp rất hung dữ nhưng cũng thật oách nha, bây giờ chị cười, đẹp ơi là đẹp...
“Chị xinh đẹp! Chị xinh đẹp cười thật đẹp!”
“Cảm ơn em, bé Thiên Bình cũng thật đáng yêu đẹp trai!”-Kim Ngưu mỉm cười, vẹo đôi má mềm mềm như phấn.
“Chị xinh đẹp!”
“Hử?”
“Chị xinh đẹp có bạn trai chưa?”
“Hả?” (0v0)
“Bé Thiên Bình muốn lấy chị xinh đẹp! Chị xinh đẹp, lấy Thiên Bình nha! Nha! Nha!”
Đây gọi là, anh nào em nấy đó hả?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
6 chương
5 chương
78 chương
11 chương