Người tình bí mật của hoắc tổng
Chương 97 : Lê quốc nam về nước
“Anh Nam, anh đã về rồi, em và Hướng Minh đều rất nhớ anh” Tô Quỳnh Thy cuộn chăn bông lên, dựa vào vách tường, đôi mắt của cô híp lại, sau khi ăn uống no say thì tâm trạng trở nên rất tốt.
“Lần này chỉ là một cuộc gặp mặt trao đổi về y học đơn giản nên mới có thể về sớm. Anh nghe nói hình như nhà họ Trần sa sút rồi?”
Lê Quốc Nam dịch chuyển một chiếc ghế đẩu đặt bên cạnh giường Tô Quỳnh Thy, anh ta cầm lấy quả quýt đang đặt ở bên cạnh lên, cẩn thận bóc vỏ rồi đưa cho Tô Quỳnh Thy.
“Tin tức truyền nhanh thật đấy, nhưng Quốc Nam à, có thể Vũ Tuyết Phương sẽ…
‘ Một người thì bóc vỏ, còn một người thì nhận quýt, hai người say sưa tán gẫu mà không để ý đến ai cả, Hoắc Hải Phong ở bên cạnh nhìn đến nỗi đôi mắt trố ra, lửa giận bùng lên, trên trán đột nhiên nổi gân xanh.
“Vừa về nước thì nên vê nhà nghỉ ngơi một thời gian đi, tránh việc cả người đều có vi khuẩn, đe dọa đến tính mạng và sức khỏe của Quỳnh Thy.”
Hoắc Hải Phong thật sự không thể khoanh tay ngồi nhìn được nữa, anh đè lại gân xanh đang nổi lên, một tay dừng sức kéo Lê Quốc Nam ra, còn mình thì chiếm vị trí của anh ta.
“Tôi vừa về nước mà đã nổi giận như vậy rồi, anh Hoắc à, quả nhiên là anh vẫn luôn không chào đón tôi!” “Có bao giờ Hải Phong chào đón anh cơ chứ, anh Nam, anh nên về nhà tự kiểm điểm lại bản thân đi”
Tô Quỳnh Thy vừa cười tủm tỉm vừa đả kích Lê Quốc Nam, cô ngồi ở trên giường, kéo tấm chăn trên người, tâm trạng rất vui vẻ.
Sau khi nói xong, cô lại có cảm giác như có gì đó không ổn, Hoắc Hải Phong híp hai mắt lại, cẩn thận quan sát cách Lê Quốc Nam và Tô Quỳnh Thy hòa hợp với nhau, anh luôn cảm thấy dáng vẻ của bọn họ không hề giống như đã kết hôn và còn có cả con.
Đặc biệt là cậu bé Hướng Minh, cậu bé thực sự có thể khiến anh thích ngay từ lần đầu tiên, chẳng lẽ…
Hai mắt anh nhìn thẳng vào Tô Quỳnh Thy, trong đôi mắt của anh đột nhiên lóe lên một đốm lửa được đè nén ở nơi sâu thẳm nhất, anh hỏi với giọng điệu thăm dò: “Hướng Minh và Lê Quốc Nam thật sự không giống bố con…
“Bọn họ vốn dĩ không phải là…
à không, không giống nhau, ai nói bất kỳ bố con nào cũng phải giống nhau cơ chứ!” Lê Quốc Nam còn chưa kịp thốt ra câu nào thì đã thấy Tô Quỳnh Thy nhanh mồm nhanh miệng, suýt nữa thì nói ra.
Trái tim gần như vọt ra bên ngoài, anh ta chỉ có thể mơ hồ quan sát thêm vài phút đồng hồ, sau khi nhận ra rằng Hoắc Hải Phong không có điều bất thường, lúc này anh ta mới thả lỏng một chút.
Lời nói ấp a ấp úng, vốn dĩ không phải… vốn dĩ không phải gì cơ. Khả năng ứng biến rất tốt, khiến cho Hoắc Hải Phong dù đang ngẩn người nhưng vẫn có vẻ như đang nghiêm túc lắng nghe hai người kia nói chuyện.
Hạt giống nghi ngờ đã được gieo xuống, chỉ chờ đến khi bén rễ và nảy mầm thì đã có thể kiểm chứng được giả thiết của mình, Hoắc Hải Phong không tiến đến giữa hai người mà ngồi đối diện với Tô Kiến Định, hai người thảo luận với nhau về chuyện dự án.
Trần Tuấn Tú không hề biết mình đã về nhà bằng cách nào, cũng không kịp thay bộ quần áo ướt sũng trên người, ông ta bước vào phòng làm việc với vẻ mặt bình thản, hai tay không kiềm chế được mà run rẩy, vất vả lắm mới lấy được điện thoại dự phòng ra từ trong ngăn kéo, sau đó bấm một dãy số mà mình đã ghi nhớ từ lâu.
“Lập tức dẫn tất cả mọi người đi tìm kiếm ở đáy biển dưới khách sạn nghỉ dưỡng Hải Phòng. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nhà họ Trần sắp xong đời rồi, bên chỗ cậu chuẩn bị một chút. Hai ngày nữa sẽ tiếp nhận” “Vâng, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
“Còn tất cả các kế hoạch trước, ngày mai hãy tung ra kế hoạch đầu tiên.
Sắc mặt u ám, toàn thân lạnh lẽo, khuôn mặt vốn dĩ tương đối chất phác, lúc này lại tràn đầy sự sắc bén và mỉa mai, ông ta nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn tươi nuốt sống người nào đó.
“Còn cô chủ…
” “Không cần phải lo lắng cho sống chết của Trần Mộc Châu, tìm thời gian ném người đến chỗ Hoắc Hải Phong đi, sau đó dàn cảnh nhảy lầu hoặc tự sát, chỉ cần chết ở chỗ Hoắc Hải Phong là được” Vẻ mặt ông ta lạnh lẽo đến mức như thể người mà ông ta vừa nhắc tới không phải là con gái của mình vậy.
“Hiểu rồi, ông chủ, hiện tại cậu chủ đã đến Hải Phòng rồi, khi nào ông có thời gian, cậu chủ nói muốn gặp ông.”
Giọng nói ở đầu dây bên kia điện thoại rất bình thản, không có một chút gợn sóng nào cả, nhưng lông mày của Trần Tuấn Tú lại nhíu chặt lại.
“Chẳng phải tôi đã nói không có việc gì thì đừng đến Hải Phòng sao, cậu hãy bảo thằng khốn đó chờ tôi ở khách sạn Hải Phòng.”
Tập đoàn Phước Sơn đã sắp sụp đổ đến nơi rồi, nhưng sau khoảng thời gian khó khăn, ông ta còn rất nhiều việc phải làm, thêm vào đó lại phải lên kế hoạch cho những việc khác, càng không có thời gian để gặp gỡ người khác.
“Cậu chủ nói cậu ấy đã gặp Hoắc Hải Phong rồi, đối phương cũng không nghỉ ngờ gì, cậu ấy chuẩn bị vào Tập đoàn Sunrise hoặc là…
‘ “Bảo nó có mặt ở biệt thự nhà họ Trần trước chín giờ sáng mai, đợi tôi ở phòng làm việc trên tầng hai” Sau khi cúp điện thoại, Trần Tuấn Tú trở về căn phòng trống trải, cái chết của Vũ Tuyết Phương hoàn toàn nằm trong dự đoán của ông ta, vốn dĩ ông ta muốn dồn hết sự chú ý lên người Trần Mộc Châu, nhưng lại không ngờ rằng gần đây Vũ Tuyết Phương luôn hờ hững lạnh lùng với Trân Mộc Châu, vậy mà lại chết thay cô ta dứt khoát như vậy.
Ông ta ôm lấy chiếc gối của Vũ Tuyết Phương, toàn bộ gương mặt vùi ở một bên, mùi hương quen thuộc lan tỏa xung quanh, ông ta cầu mong cả đời, đến cuối cùng lại không hề để lại cho ông ta một chút nhớ nhung nào, đều là lỗi của Tô Kiến Định, cả nhà họ Tô đều đáng chất…
“Ăn chút gì đi. Khi nào thì em mới có thể thay đổi tật xấu không thích ăn sáng đây?”
Mới sáng sớm Hoắc Diệc Phong đã mang cơm hộp đến phòng bệnh, vừa hỏi vừa dọn bữa sáng ra ngoài.
“Có lẽ là không thể thay đổi được Ai,” đâu” Tô Quỳnh Thy xoa đầu óc đang choáng váng, nhân lúc này, cô bước xuống giường, nhìn anh và hỏi: “Hiện tại đã tìm được người phụ nữ nào chưa? Mục đích gì khiến cô ta làm như vậy?”
Sự tò mò về những điều này khiến trái tim cô luôn cảm thấy rất nặng nề, sau một đêm chịu đựng, cô vẫn quyết định hỏi.
“Muốn biết như vậy à?”
“Lòng tò mò có thể giết chết mèo, biết không?”
Anh trêu chọc vài câu, thuận thế kéo Tô Quỳnh Thy ngồi xuống ghế sô pha: “Em muốn biết chuyện này đến vậy à? Đối với sự tiếp cận đột ngột của anh, dường như trong không khí cũng ẩn chứa thứ gì đó, cùng với hương thơm thoang thoảng tạo ra một cảm giác mập mờ.
Cô cảm thấy có chút không thoải mái, chậm rãi dịch về phía mép ghế sô pha, ai ngờ anh cũng dịch lại theo cô, người này lùi, người kia tiến.
“Em trốn tránh anh làm gì?”
Anh nghiêng người về phía trước, dùng ngón tay mảnh mai trêu chọc lọn tóc bên tai Tô Quỳnh Thy.
Cảm giác muốn chạm mà không chạm được, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai cô, đầu óc của cô trở nên trống rỗng, trong lòng đột nhiên thở dài một hơi, cô lại xê dịch thêm một khoảng lớn, cuối cùng ghế sô pha vốn không dài cũng không còn chỗ nữa, cả người cô đều ngã xuống đất.
“ÁI” Dáng vẻ ngã xuống đất của Tô Quỳnh Thy có chút xấu hổ, đúng lúc Hoắc Hải Phong mượn lực, tách hai chân ra đỡ cô, một người ngã một người đỡ, khoảng cách giữa hai người đột nhiên sát gân nhau hơn.
Đầu của cô vừa hay bị kẹt ở một nơi nào đó không nói nên lời, tầm mắt vừa vặn đối diện với vị trí đó, sau đó nhận ra đó là gì, cô vội quay đầu đi: “Khu, cái đó…
Hoắc Hải Phong lại không hề có cảm giác gì, chỉ cảm thấy mừng thầm trong lòng, khóe miệng nở cười: “Còn không mau đứng lên, ngồi xổm ở chỗ này, có phải là muốn tìm cơ hội để làm gì hay không…
” “Nói vớ vẩn!” Tô Quỳnh Thy phủ nhận ngay lập tức.
Hai bàn tay to lớn không hề cho cô có đủ thời gian để phản ứng, anh nhéo nhéo vòng eo thon thả của cô rồi ôm cô lên, cô cảm thấy vừa thẹn thùng vừa xấu hổ.
“Đợi sau khi điều tra những chuyện này xong, anh sẽ giải thích với em, bây giờ gấp làm gì!” “ỒI” Cũng không biết như thế nào, từ khi Hoắc Hải Phong cứu cô hai lần, cô đã không thể quát mắng chửi bới anh, đuổi anh cút đi, cô cúi đầu, lén lút liếc mắt nhìn anh: “Bác sĩ có nói khi nào thì tôi sẽ được xuất viện không?”
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
71 chương
76 chương
80 chương
9 chương
61 chương
92 chương
133 chương
43 chương