Hãn nữ gả lần ba
Chương 1 : Sáng sớm
Tiếng mưa rơi tí tách tí tách, cảm giác như vừa mở mắt ra có thể nhìn đến tia nước chảy từ mái ngói xuống sân. Nhớ rõ lúc còn nhỏ, mỗi khi trời đổ mưa, Yên Chi sẽ hưng phấn reo lên. “Mẹ, hôm nay có thể không cần nấu nước, hứng nước mưa uống là được rồi”.
Chờ mưa kéo dài tận mấy ngày xong, cặp lông mày của Yên Chi sẽ nhăn thành chữ ô, trời mưa lớn như vậy, hoa màu trên ruộng có ngập úng hư hỏng hay không, đến mùa thu không thu hoạch được, nên sống làm sao đây?
Khi đó mẹ luôn ôm Yên Chi vào lòng, thủ thỉ chờ cha con trở lại, cuộc sống của chúng ta sẽ dễ chịu hơn. Khi đó hy vọng lớn nhất của Yên Chi và mẹ chính là cha ra ngoài đánh giặc có thể bình an trở về.
Hiện tại, Yên Chi trở mình trong chăn, chăn là lụa thượng hạng, không còn là vải đũi thô ráp ngày xưa, sờ lên mượt mà mát rượi. Bây giờ cuộc sống quá là dễ chịu, nhưng cũng có nhiều chuyện trở nên khác đi.
Có lẽ do trời đổ mưa, khiến Yên Chi nhớ tới nhiều thứ, lại trở mình trong chăn, cuộn thật chặt chung quanh mình.
Ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, có người mở cửa. Yên Chi không mở mắt, nàng biết không phải mẹ mình đến. Tiếp theo người đó liền vén màn lên, cười nói. “Đại nương tử tỉnh dậy thôi, hôm nay trời mưa, phu nhân nói ngài không cần qua”.
Yên Chi mở to mắt nhìn nha hoàn nói chuyện, nha hoàn tưởng động tác kế tiếp của Yên Chi chính là ngồi dậy xuống giường, dù sao Đại nương tử này năm ngoái bị nhà chồng bỏ vì lý do lười biếng bất hiếu, không chịu dậy sớm phụng dưỡng cha mẹ chồng.
Không ngờ Yên Chi lại nhắm mắt, miệng lầu bầu một câu. “Ừ, nếu mẹ nói ta không cần đi, ta ngủ thêm một lát”.
Nha hoàn lập tức đổ mồ hôi, nhẹ giọng khuyên. “Đại nương tử, nhưng Lưu cơ và Nhị nương tử đều đã đến phòng phu nhân hầu hạ”.
“Bọn họ nguyện ý đi, liên quan gì tới ta?”. Yên Chi vẫn khép mắt, giọng nói cũng trở nên lè nhè không rõ, ngay sau đó liền ngủ mất.
Quả thật không quá liên quan tới Đại nương tử, nha hoàn bị Yên Chi nhiễu vào, sau đó đột nhiên vỗ trán, không đúng, không thể như vậy. Hầu hạ chủ nhân ngoại trừ trung thành, còn phải nhắc nhở chủ nhân, vì vậy nha hoàn tiếp tục kiên nhẫn, nhẹ nhàng gọi. “Đại nương tử, Nhị nương tử là muội muội của ngài, người ta làm tốt như vậy, phu nhân là mẹ ruột ngài, cứ thế mãi…”.
Nhưng nha hoàn không nhận được câu trả lời, Yên Chi đã ngủ say. Nha hoàn không có biện pháp khác, đành phải rời khỏi phòng ngủ.
Yên Chi thế này mới mở mắt ra, nhìn trong phòng an tĩnh, thở dài, cuộc sống tiểu thư khuê tú thật ra chẳng vui vẻ gì, sáng sớm phải đi vấn an, ngày thường phải học tập rất nhiều thứ. Xuất giá ư? Yên Chi nhăn mặt, xuất giá xong cuộc sống càng thêm không xong, mẹ chồng không phải mẹ mình, người ở nhà chồng nhìn mình lúc nào cũng như có đinh cắm trong mắt. Không hiền lành, không cần mẫn, không… Yên Chi không biết bản thân có nhiều tật xấu như vậy, giống như nhất cử nhất động, nói một chữ đều khiến người ta không vui.
Yên Chi thở dài lần nữa, nghe tiếng mưa bên ngoài nhỏ dần, tránh cho nha hoàn lại tiếp tục vào phòng khuyên giải, Yên Chi ngồi dậy hô. “Ta dậy rồi, vào đi”.
Nha hoàn kia từ lúc ra khỏi phòng liền đứng đó than thở, Đại nương tử không giống Nhị nương tử gì cả, mặc dù hầu hạ dễ chịu, nhưng ở bên cạnh ngài ấy không học được quy củ cũng chẳng học được tài nghệ, lâu ngày dồn lại không có lợi. Lúc trước sớm nghe lời mẹ nuôi nói thì tốt rồi, cứ nghĩ Đại nương tử dễ hầu hạ hơn các nương tử khác liền xin đến bên người Đại nương tử.
Giờ đây nha hoàn nghe Yên Chi thức dậy, vội vàng sai các tiểu nha hoàn bưng nước cầm khăn, chính mình đẩy cửa đi vào, thấy Yên Chi đã đứng dậy mặc quần áo, vội vàng tiếp nhận giúp Yên Chi mặc. “Đại nương tử, việc này nên chờ chúng nô tỳ đến làm, bằng không cần chúng nô tỳ làm gì nữa chứ?”.
Yên Chi chớp mắt. “Hồng Ngọc à, về sau ngươi có tính toán gì?”.
Hồng Ngọc không ngờ Yên Chi sẽ hỏi như vậy, tay bất giác ngừng lại, tiếp theo liền cười. “Nô tỳ có thể có tính toán gì bây giờ? Trọn tâm hầu hạ Đại nương tử thật tốt, chờ Đại nương tử xuất giá xong, lại tiếp tục hầu hạ tiểu chủ nhân”.
“Sau đó gả cho một quản sự, làm vợ quản sự?”. Yên Chi nhúng bàn tay vào bồn rửa mặt, cười tiếp lời.
Hồng Ngọc bị nói trúng tim đen, mặt không khỏi đỏ lên, chỉ lí nhí vâng dạ một tiếng.
Nhưng ta không muốn gả lần nữa, Yên Chi rất muốn nói như vậy, nhưng biết trước rằng sẽ chọc Hồng Ngọc lải nhải cả một ngày, Yên Chi chỉ mặc cho chúng nha hoàn hầu hạ mình chỉnh tề, đi hướng viện của mẹ nàng.
Đêm qua mưa xuân một trận, toàn bộ đình viện giống như được tưới tắm qua, cỏ xanh hai bên hành lang ngóc đầu dậy, Yên Chi hít một hơi thật sâu, Định Bắc hầu phủ chỉ có sau cơn mưa mới thấm đượm chút ít hương vị quê nhà.
Bước lên đường mòn ra khỏi viện, một vài bà tử đang làm cỏ ven đường, nhìn thấy Yên Chi đi tới, liền đứng dậy hành lễ.
“Các người đang làm gì vậy?”. Yên Chi hỏi, đương nhiên không ai dám không trả lời.
“Bẩm Đại nương tử, sáng nay Lưu cơ thấy cỏ mọc cao, phân phó chúng tiểu nhân nhổ sạch sẽ, nhường chỗ trồng hoa khác”.
“Thật là kì quái!”. Yên Chi vốn định thuận miệng phân phó bọn họ đừng nhổ hết, nhưng ngẫm nghĩ lại không nói, chỉ tiếp tục đi về phía trước.
Chờ Yên Chi vừa đi, các bà tử lại quay về nhổ cỏ, tới lúc bóng dáng nàng xa khuất mới có người hừ một tiếng. “Đến thành Biện Kinh tám năm rồi mà vẫn rặt một thân nha đầu bùn đất quê mùa ở nông thôn, ngay cả phu nhân cũng vậy, khó trách gả đi hai lần rồi đều bị người ta đuổi về”.
“Cẩm Thanh, bà có còn muốn cái lưỡi của mình nữa không, phu nhân và Đại nương tử là người bà dám nghị luận?”. Có người quát lớn, kẻ ban nãy nghị luận liền lập tức phân bua. “Cũng không phải nói xấu, chẳng qua thấy tội nghiệp thay cho Lưu cơ thôi”.
Mọi người đều hiểu, không đón ý nói hùa theo, có người còn cách xa bà ta một chút. Quả thật người mới chẳng hiểu chuyện ở Định Bắc hầu phủ gì cả, nô tỳ thích nghị luận chủ nhân, cho dù xu nịnh Lưu cơ, Lưu cơ biết được cũng không cao hứng mà sẽ đuổi bà ta đi.
Yên Chi không hay biết người nọ đàm tiếu sau lưng mình, có biết nàng cũng chẳng thèm để ý. Thậm chí chắc còn vỗ tay khen ngợi một câu : có gan lắm, dám nói thật như vậy.
Vừa vào viện của Định Bắc hầu phu nhân Vương thị, nha hoàn liền chào đón vấn an, Yên Chi ừ một tiếng, nhìn thấy hai mẹ con Lưu cơ ngồi dưới mái hiên, chậm rãi tiến đến. “Chào buổi sáng Lưu di, Nhị muội muội, trời đổ mưa như thế này thích hợp để ngủ thêm một lát, hiện tại mẹ còn chưa dậy”.
Lưu cơ vốn là quý nữ tiền triều, bởi vì phụ thân bất mãn giang sơn rơi vào triều đại này, hai mươi năm trước khởi binh làm phản, ai ngờ vận số gia tộc họ Lưu đã tận, chưa đến nửa năm đã bị dẹp yên. Phụ thân Lưu cơ mưu phản, trong tộc đàn ông bị xử trảm toàn bộ, nữ quyến bị phân thưởng cho quan thần có công.
Lưu cơ vốn bị thưởng đến quý phủ Tào Tiết độ sứ làm thị nữ, khi đó Định Bắc hầu còn là một tướng quân, đến Tào phủ làm khách, bị vẻ đẹp của Lưu cơ hớp hồn, liền xin về làm thiếp thị.
Mặc dù làm thiếp nhiều năm, Lưu cơ vẫn ghi nhớ tổ tiên mình từng là nhà đế vương, thâm chịu nữ huấn, bởi vậy ở thời điểm nào cũng đều đoan trang quy củ. Yên Chi tới thành Biện Kinh tám năm, chưa bao giờ thấy Lưu cơ rối một cọng tóc.
Bây giờ cũng không ngoại lệ, Lưu cơ đứng dậy hoàn lễ. “Đại nương tử tốt lành, trong gia đình luôn cần quy củ nghiêm cẩn mới được”.
Quy củ à. Yên Chi lộ ra một nụ cười khó hiểu, không nói nữa, đẩy cửa phòng Vương thị. “Mẹ ơi, đều giờ nào rồi mẹ còn chưa dậy?”.
Hồ Thuấn Hoa nhăn mày, khác cái tên Yên Chi quê mùa, cái tên Thuấn Hoa mới thích hợp với một thiên kim hầu phủ. Còn dáng vẻ Yên Chi, vừa nghĩ đến hình tượng thục nữ của mình bị người tỷ tỷ cùng cha khác mẹ liên luỵ, Hồ Thuấn Hoa liền thật sự muốn bật khóc.
Lưu cơ vẫn bộ dáng một sợi tóc không rối, dẫn con gái đứng dậy đi vào nhà.
Vương thị mặc trung y ngồi trên giường, Yên Chi đã tháo giày cùng ngồi vào ổ chăn, hai mẹ con đang vui cười. Nhìn mẹ con Lưu cơ tới, Vương thị mới đẩy chăn ra. “Đầu tháng hai sáng sớm trời còn lạnh, ta đã nói hai mẹ con các người không cần tới, ở trong chăn ấm áp tốt biết bao”.
Lưu cơ sắc mặt không hề thay đổi. “Sáng sớm vấn an phu nhân là chuyện cơ thiếp phải làm”.
Vương thị đưa tay nhéo má Yên Chi. “Nghe được Lưu di con nói không? Ai mà giống như con, lười thật sự”.
“Ai da mẹ, con chỉ muốn trộm lười một lát thôi mà?”. Yên Chi cười hì hì nói xong, mang giày đi xuống, Lưu cơ bưng quần áo qua cho Vương thị. Lúc vừa tới hầu phủ, Vương thị từng nói Lưu cơ đừng hầu hạ như vậy, nhưng Lưu cơ nói đây là việc cơ thiếp phải làm, vì vậy Vương thị cũng tuỳ ý cô ta.
Vương thị rửa mặt chải đầu, vẫn là Lưu cơ ở bên hầu hạ, Yên Chi không có gì để trò chuyện với cô em gái Thuấn Hoa, chỉ giương đôi mắt to nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Phu nhân, mẫu đơn sắp nở, thiếp nghĩ chờ mẫu đơn nở, sửa soạn một buổi tiệc ngắm hoa, mời các phu nhân đến nhà chúng ta, không biết ý phu nhân như thế nào?”.
Vương thị à một tiếng, nhìn qua phía Thuấn Hoa, cười trả lời. “Nhị nương năm nay cũng mười sáu rồi nhỉ, nên tìm nhà chồng thôi”.
Hồ Thuấn Hoa lập tức đỏ hồng mặt, cúi đầu không nói. Yên Chi nhìn muội muội như vậy, thật chẳng có cách nào nghĩ được, vì sao chỉ một câu nói mà có thể khiến các thục nữ mặt mày đỏ bừng thẹn thùng không thôi?
Nhưng là có lẽ bây giờ mình cũng nên như vậy.
Vương thị nhìn con gái, biết suy nghĩ trong đầu nàng lại bay đến chân trời nào rồi, bởi vậy không nói gì thêm, chỉ quay sang Lưu cơ. “Chủ ý rất hay, Lưu cơ chuẩn bị đi”.
Mục đích lớn nhất hôm nay Lưu cơ đến đã đạt được, hầu hạ Vương thị ăn sáng xong, dẫn theo con gái rời đi.
Hai mẹ con bọn họ vừa ra khỏi cửa, Yên Chi liền nhảy đến trước mặt Vương thị. “Thật là mệt”.
“So với xuống ruộng cấy lúa mệt hơn sao?”. Trong phòng không có người ngoài, Vương thị cũng không cần giữ tư thế, dựa lệch qua một bên ghế.
Yên Chi gật đầu. “Mẹ đừng tưởng con không biết mẹ đang nghĩ gì? Mẹ cũng đâu có thích xã giao với bọn họ đúng không?”.
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
188 chương
11 chương
43 chương