Người tình bí mật của hoắc tổng

Chương 79 : Dự tính từ trước

Hiện tại, cô ta hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng nào, Tập đoàn Phước Sơn nói cho suông thì hiện tại vẫn thuộc về nhà họ Trần, nhưng thực chất quyền lực lại nằm trong tay của Vũ Tuyết Phương. Nói trắng ra một cách vội vội vàng vàng như thế cũng là vì muốn nhanh chóng thoát khỏi sự kiểm soát của Vũ Tuyết Phương. Quãng thời gian hai ngày ấy đã đạt đến giới hạn kiên nhẫn của cô ta rồi. Đồ dùng trong nhà đã thay đổi hết đợt này đến đợt khác. Sau khi thay đổi, hai người vẫn đang ở nước ngoài nên nhận ra được một phần nào đó. Thấy Hải Phúc có cách, cơn giận của Trần Mộc Châu từ từ lắng xuống. Cô ta ngồi trên ghế sô pha hít thở sâu, cố gắng làm dịu cơn tức giận hiện tại. Tô Quỳnh Thy yên tâm nằm viện hai ngày. Ngoại trừ Hoắc Hải Phong thỉnh thoảng đến quấy rối một chút thì những lúc khác, cô đều ăn ngon ngủ ngon. Những ngày qua cũng không đến nỗi tệ, vết thương trên người cô cũng hồi phục rất tốt. Hôm nay sau khi kiểm tra, bác sĩ thông báo buổi chiều cô có thể xuất viện, những ngày tiếp theo cứ ở nhà tịnh dưỡng, không vấn đề gì cả. Các vết thương ở tay và chân tương đối nhẹ, đã được tháo băng, chỉ còn quấn băng xung quanh đầu và thắt lưng. Xem ra ngày đầu tiên trông cũng không có gì đáng sợ. Tô Quỳnh Thy ngồi ở trên giường, chờ đợi Chu Thanh giải quyết thủ tục xuất viện. Hôm sau Tô Hướng Minh quay lại trường, hiện tại vẫn chưa tan học. Tô Quỳnh Thy định về sớm tạo niềm vui bất ngờ cho con, bằng không sẽ không đến phiên Chu Thanh đến đón. Thủ tục được xử lý vô cùng nhanh chóng, Tô Quỳnh Thy đi theo Chu Thanh xuống ga ra. Ngồi trên xe, lông mày cô hơi cau lại, nhìn xung quanh. Có phải cô gặp ảo giác hay không? Vừa rồi dường như cô nghe thấy tiếng nhấn nút chụp ảnh. Cô lắng lặng nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra điều gì. Rất nhanh sau đó, Chu Thanh cũng lái xe ra ngoài. Ánh mặt trời bên ngoài vừa kịp lúc, Tô Quỳnh Thy cũng thôi không nghĩ về những chuyện này nữa, ngồi trên xe với tâm trạng vui vẻ phấn khởi. Không lâu sau khi Tô Quỳnh Thy rời đi, một người đàn ông với chiếc mũ lưỡi trai màu đen đi ra từ trong góc. Anh ta có chiều cao trung bình, trùm kín toàn thân chỉ lộ một mắt vẫn ra bên ngoài, gần như cũng không nhìn thấy được gì dưới chiếc mũ lưỡi trai ấy “Khoảng mấy giờ tối nay thì anh trai tôi vê đến nhà?” Tô Quỳnh Thy thuận miệng hỏi một tiếng, ngồi ở phía sau vuốt điện thoại một cách chán nản. “Thưa cô, lịch trình của chủ tịch trong khoảng thời gian này đặc biệt không cố định. Tạm thời tôi cũng không rõ tối nay ngài ấy về nhà lúc mấy giờ. Mong cô thứ lỗi” Anh ta vừa dứt lời thì một tiếng “đùng” vang lên, chiếc xe run lên một hồi và buộc phải dừng lại tại đại lộ phồn hoa nhất trung tâm thành phố. Chu Thanh xuống xe xem xét, chiếc xe bị va chạm khá nặng, phần đầu xe tông vào phía sau bị biến dạng. Anh ta cau mày nhìn xung quanh, dự tính ban đầu là nhanh chóng băng qua đây. Tuy rằng cơn bão video đã trôi qua mấy ngày nhưng số lượng truyền tải vẫn không hề giảm, thậm chí còn có xu hướng tăng lên âm ỉ. Chu Thanh cứ tưởng rằng tất cả đoạn video ấy chỉ có thể bị phát tán trên mạng và các trang web bất hợp pháp nên cho đến giờ, Tô Quỳnh Thy vẫn không biết chuyện này. Rời khỏi khu nội thành náo nhiệt cũng là vì không muốn để cô biết đến, không ngờ rằng cuối cùng lại bị dừng lại ở nơi đây. “Thưa ngài, đây là danh thiếp của tôi. Hiện tại tôi đang rất gấp. Tôi sẽ chịu mọi chi phí sửa chữa bảo trì. Lúc đó ngài chỉ cần cầm hóa đơn tìm đến tôi. Về phía tôi thì tôi không cần ngài chịu trách nhiệm gì.” Vì muốn giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt, Chu Thanh đưa danh thiếp của mình ra và ngỏ ý muốn giải quyết riêng tư. “Xin lỗi anh, tôi là một công dân tương đối tuân thủ pháp luật. Chuyện này hãy để cảnh sát xử lý” Ngồi trong xe là một thanh niên đeo kính râm, đầu ngẩng cao, dáng vẻ khó chịu. “Thưa ngài, tôi thực sự có việc khẩn cấp. Tính ra tôi mới là nạn nhân. Tôi sẵn sàng giải quyết riêng và chịu mọi chỉ phí sửa chữa bảo trì cho ngài, xem như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nếu như cảnh sát đến đây, ngài sẽ là người phải chịu tất cả các khoản bồi thường.” Chu Thanh bình tĩnh nhìn chiếc xe đang đậu trước mặt, anh ta nhíu mày, giọng điệu có chút không kiên nhẫn. “Anh chắc chắn rằng đây là trách nhiệm của tôi ư? Tôi nói này, người như anh thì làm sao tôi có thể nói chuyện được đây. Anh xem tôi giống như người thiếu tiền của anh lắm à? Anh nói chuyện thật không dễ nghe chút nào, anh học cách nói chuyện hồ đồ đấy ở đâu thế? Hôm nay tôi nhất định sẽ đợi cảnh sát đến xử lý, giải quyết chuyện này.” Người đàn ông cởi bỏ kính râm ra, dáng vẻ ngang ngược không nói đạo lý của gã ta khiến Chu Thanh cau mày. Cuộc thương lượng không có kết quả, Chu Thanh đứng bên ngoài xe, chuẩn bị báo cáo tình hình hiện tại với cho Tô Kiến Định hay. Tô Quỳnh Thy ngồi trong xe, đợi một lúc lâu nhưng không thấy ai quay lại. Cô quay cửa kính xe xuống, nhìn ra bên ngoài rồi đẩy cửa xe bước xuống. Bởi vì hai chiếc xe sang trọng xảy ra tai nạn tại nơi phồn hoa nhất trung tâm thành phố cho nên rất nhiều người vây quanh xem, chen chúc bên trong ba vòng, ba vòng bên ngoài, chật kín những người đến xem trò cười. Vừa nhìn thấy Tô Quỳnh Thy xuống xe, Chu Thanh trợn to hai mắt. Anh ta tiến lên hai bước, cố gắng khuyên Tô Quỳnh Thy lên xe trở lại. Không để ý đến lời khuyên bảo của Chu Thanh, Tô Quỳnh Thy cười trấn an anh ta rồi đứng dựa vào xe nhìn về phía khu trung tâm thương mại cách đó không xa. “Chu Thanh, bằng không thì anh chờ ở đây đi, tôi sang trung tâm thương mại đối diện đi dạo hai vòng” Mặc dù ở bệnh viện ăn uống vui chơi rất thoải mái nhưng đã mấy ngày nay cô không được đi ra ngoài. Tô Quỳnh Thy sờ lên chiếc mũ trên đầu, nhìn trung tâm thương mại cách đó không xa, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy. Chu Thanh không tài nào cản cô lại được. Vốn dĩ anh muốn đi theo nhưng lại bị người lái xe phía sau níu lại. Sau vài giây, anh ta không còn thấy bóng dáng của Tô Quỳnh Thy đâu trong đám đông những người di chuyển lúc nhúc. Tiến về phía trước, Tô Quỳnh Thy đi ngang qua quầy trang điểm mà bình thường thỉnh thoảng cô dùng đến. Cô muốn đến xem thử họ có màu son mới không. Khi cô bước đến, nhân viên bán hàng và không ít người mua đồ đang đứng trong quầy đều lia mắt nhìn chằm chằm vào cô, thỉnh thoảng họ còn châu đầu ghé tai vào một chỗ thì thầm với nhau. Những ánh mắt khác thường, quang minh chính đại nhìn thẳng về phía Tô Quỳnh Thy. Cô bước ra khỏi quầy, không đi vào trong nữa. Cô cau mày chuẩn bị bước ra ngoài khoảng trống rộng lớn trong †rung tâm thương mại, vừa bước tới đây thì trên màn hình lớn cách đó không xa xuất hiện một cảnh tượng quen thuộc, là cảnh Lưu Thanh Mai hét lên, gọi cô là “con đĩ”, đoạn video ẩu đả ấy. Video được chiếu trên màn hình lớn đã thu hút vô số khán giả, phía dưới màn hình là những lời soi mói, bình phẩm người khác, khoa tay múa chân. “Sao lại có người phụ nữ như vậy được chứ? Dụ dỗ con trai của người khác không thành nên phải đi dụ dỗ chồng người ta. Không phải là ghê tởm sao lắm sao? Trong nháy mắt, chuyển ra nước ngoài sống vài năm, khi về lại giống như người không xảy ra việc gì cả. Điều này khiến tôi không chỉ mất đi cả chồng và mà còn mất đi cả đứa con trai nữa. Tôi phải làm sao với người phụ nữ đó đây.’ Một người phụ nữ trung niên xách giỏ không ngừng thổn thức. Bà ta cảm thấy thương cảm với người phụ nữ cùng tuổi trong đoạn video được chiếu trên màn hình. “Thói đời bạc bẽo mà. Nếu người phụ nữ như vậy nằm trong tay tôi, tôi nhất định sẽ để cô ta không thể sống yên ổn. Người phụ nữ bẩn thỉu, đồ cặn bã.” “Để tôi nói cho mà nghe, chuyện gây sự như vậy thường là người giàu có. Nếu có thể suy nghĩ thấu đáo cho mẹ con người ta thì sao người ta lại có thể tuyệt vọng như vậy được chứ? Thật đáng thương quá mà.” “Cho tiền sao? Người giàu có mới là người hẹp hòi nhất, người ta không muốn cho tiền đâu. Những người giàu sang quyền quý đều không phải như vậy sao? Ai mà lại không có trong tay vài vụ kiện tụng trong đời đâu chứ? Phạm tội rồi ra nước ngoài năm năm như thường lệ, sống một cuộc sống phóng khoáng, không phải vậy sao?” “Ngay cả con cái cũng lớn đến thế rồi, người phụ nữ này quả thực không biết rốt cuộc là ai gây hại. Chồng của bà ta thật sự đáng thương.” Hầu hết các cuộc thảo luận đều xuất phát từ những người phụ nữ ở độ tuổi trung niên, ngay cả khi họ không quen biết nhau. Họ vây quanh lại một chỗ và náo nhiệt đứng xem. Chị nói một câu, em nói một câu, ai nấy cũng đều tán gẫu say sưa với nhau, thân thiết như những người bạn thâm tình.