Người tình bí mật của hoắc tổng

Chương 449 : Gọi Điện Thoại

********** "Trước mắt tôi sẽ cho người đưa tổng giám đốc Hải Phong đây về khách sạn nghỉ ngơi trước, ngài ấy còn việc riêng phải giải quyết. Chuyện này tôi có thể tự mình giải quyết được." Lão già kia nói xong, vỗ vỗ vào ghế của người tài xế ý bảo tài xế hãy mau chạy đi, chiếc xe nhanh chóng yên lặng rời khỏi chỗ này. Trong căn biệt thự cách đó không xa, Hứa Minh Ngọc đang dựa vào ban công, nhìn người đàn ông đang nằm trên giường mình. Ánh mắt của cô ta vô cùng phức tạp, một nửa muốn giết chết ông ta, một nửa lại cảm thấy cảm kích ơn cứu mạng của ông ta. Hai suy nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu cô ta khiến nhiều năm như thế rồi mà cô ta vẫn không dám ra tay. Nếu không thì với sự tín nhiệm mà Tân Văn Hưng dành cho mình, cô ta đã có thể giết chết ông ta từ lâu rồi. Tàn thuốc trong tay nhanh chóng rớt xuống, cô ta hít một hơi thật sâu rồi tiện tay nắm xuống lầu, sau đó chậm rãi thả ra một vòng khỏi nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, rồi nhanh chóng trở về phòng. Thời gian cũng đủ lâu rồi, cô ta cũng nên đưa ra quyết định rồi. Những chuyện bất ngờ vẫn đang xảy ra, thế nhưng vẫn luôn được xử lý đâu vào đấy. Hoắc Hải Phong nằm trên giường tính toán giờ trong nước, vẫn không nhịn được bấm điện thoại gọi về nhà. Vào lúc này, Tô Quỳnh Thy đang nằm trong chăn của Tô Minh Tú, hai ngày nay cả hai người hoàn toàn vui chơi vô cùng vui vẻ. Hai người họ ra ngoài chơi từ sáng cho đến tối. Túi lớn túi nhỏ nhanh chóng được chuyển về nhà hai người, trông có vẻ như hai người họ đã chiến đấu vô cùng mãnh liệt ở các trung tâm thương mại. Tô Quỳnh Thy vẫn đang tính toán xem ngày mai hai người nên đi đâu, lúc đang kiểm tra đường đi thì điện thoại cô đột nhiên reo lên. Chữ "Chồng" vô cùng lớn xuất hiện trên màn hình, cô hằng giọng một cái rồi quay sang nói với Tô Minh Tú: "Chị cứ nghiên cứu trước đi nhé, em đi nghe điện thoại một chút!" Tô Minh Tú không có ý muốn phá hoại thời gian vui vẻ của cô: "Vậy em mau đi nghe điện thoại, chị ở đây chờ em!" Tô Quỳnh Thy vỗ vỗ tay của Tô Minh Tú một cái sau đó nhanh chóng lao ra khỏi phòng. Sau khi tìm được một phòng không có ai bên trong cô nhanh chóng chạy vào, cô vừa bấm nút nhận liền không đợi anh nói trước: "Chồng à.." Nhớ anh, mới một ngày không gặp mà cô đã cảm thấy vô cùng nhớ anh. Lúc anh còn ở nhà rõ ràng cô cũng không cảm thấy nhớ nhiều như thế, chờ sau khi anh không có ở nhà lại nhanh chóng xuất hiện cảm giác này, cô không thể nào rời khỏi anh được. Hoặc Hải Phong vừa nghe thấy giọng nói mềm mại của cô, trong lòng anh nhanh chóng nhũn ra. Anh vốn định gọi điện thoại để nhận lỗi với cô vì đã không nói tiếng nào mà bỏ đi như thế, giọng nói anh lúc này vô cùng dịu dàng: "Đều là lỗi của anh, anh chưa nói gì với em mà đã bỏ đi rồi." Tô Quỳnh Thy vừa định nói: Không sao cả, chỉ cần anh vẫn bình an là được rồi. Anh nhớ phải chú ý an toàn, mau về sớm một chút. Thế nhưng...! Hai tại Tô Quỳnh Thy bị giọng nói nhẹ nhàng của Hoắc Hải Phong mà trở nên run rẩy, hai tai nhanh chóng trở nên đỏ ửng, còn muốn nghe anh nói tiếp. Cô tủi thân, tựa lưng vào khung cửa, tay cô đặt trên thanh gỗ: "Bao giờ anh về " Hoắc Hải Phong: "..." Rõ ràng mới vừa rồi vẫn còn vô cùng tốt, vẫn còn là một cô gái ấm áp, sao bây giờ lại...! Tô Quỳnh Thy chớp chớp mắt, nức nở lên tiếng: "Hải Phong à, em thật sự rất nhớ anh, bao giờ anh mới vê?" Chỉ trong nháy mắt, bàn tay đang cầm điện thoại của Hoắc Hải Phong nhanh chóng siết chặt. Anh chỉ muốn trở về nhà ngay lập tức thế nhưng anh cố kìm nén suy nghĩ đó, giọng nói càng trở nên dịu dàng hơn: "Không có chuyện gì cả, hai ngày nữa anh sẽ về ngay thôi." Tô Quỳnh Thy không ngừng nức nở: "Thế nhưng em vẫn rất nhớ anh, tối không được ôm anh ngủ khiến em không thể ngủ được..." Trong lòng Hoắc Hải Phong thắt lại, nóng lòng lên tiếng: "Đừng khó chịu. Ngày mốt anh sẽ có mặt ở nhà ngay, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh được không?" Lúc này, Tô Quỳnh Thy hoàn toàn không nhịn được nữa: "Hóa ra anh cũng nghĩ giống em sao. Anh cũng muốn về nhà sớm!" Hoắc Hải Phong: "..." Biết mình đã bị lật tẩy, Tô Quỳnh Thy cũng không giả vờ nữa, tiếng cười giòn giã vang lên khắp phòng: "Em không cần biết, bây giờ anh không có ở nhà. Hơn nữa còn không từ mà biệt, đây chính là lỗi của anh. Em rất nhớ anh, trong lòng vô cùng khó chịu. Tối hôm nay em cũng không ngủ được. Bây giờ anh phải dỗ em, phải nói những lời dễ nghe, phải nói những lời khiến em cảm thấy hài lòng. Nếu không em sẽ cảm thấy vô cùng đau lòng, vô cùng khó chịu!" Nói những lời dễ nghe không hề có, nhưng phải nói đến khi cô gái nhỏ này cảm thấy hài lòng lại là một chuyện không hề đơn giản. Rõ ràng là Tô Quỳnh Thy đang muốn làm khó anh. Hoắc Hải Phong nghe âm thanh trầm thấp của cô không giống như đang làm giả, hơn nữa còn vô cùng dịu dàng, thở phào nhẹ nhõm: "Chờ anh về nhà rồi nói!" Tô Quỳnh Thy đang muốn chơi xấu anh một chút, thế nhưng lại bị anh chặn họng. "Hay là nói ngây bây giờ luôn đi. Anh lại sợ khi về nhà nói thì người nào đó chỉ biết nói ngoài miệng thôi sẽ bị ngượng đến mức không ngóc đầu lên được!" Tô Quỳnh Thy: "!" Rõ ràng cô đã chuẩn bị những thứ để trừng phạt Hoắc Hải Phong, sao bây giờ lại giống như đang trừng phạt cô thế này? "Anh mới là người bị ngượng không ngóc đầu lên được đấy! Anh có bản lĩnh thì để về nhà rồi hãy nói sau, nếu em là người đỏ mặt thì là chuột túi!" "Được, cô gái nhỏ của chúng ta nói gì cũng đúng. Hãy ngoan ngoãn chờ anh trở về, hay là em ra ngoài vui chơi một chút đi!" "Vậy chúng ta cứ quyết định vậy đi. Nếu khi anh quay về mà không thể làm cho em cảm thấy hài lòng thì anh sẽ chính là con chuột túi đấy! Em là một người vô cùng thành thật, những gì em nói ra đều là sự thật!" Sắc mặt Tô Quỳnh Thy nhanh chóng trở nên đỏ bừng, ngoài miệng thì mạnh miệng như thế thôi nhưng trong lòng đã bắt đầu cảm thấy chột dạ. Một người bình thường chỉ cần thân mật một chút đã cảm thấy xấu hổ như cô thế mà hôm nay lại đánh cược lớn như thế. Hoắc Hải Phong cố gắng nhịn cười, lạnh lùng lên tiếng: "Đương nhiên là em luôn đúng rồi, không có gì cả!" Nhịp tim Tô Quỳnh Thy bắt đầu tăng nhanh: "Thế thì anh nhớ ngày mốt phải về nhà đấy, biết chưa! Nếu anh không trở về thì xem như không giữ đúng lời hứa, vậy cũng có thể xem là anh thua em đấy nhé! Đừng có trách em không cho anh thời gian, thời gian là tự anh quyết định!" "Đương nhiên là anh quyết được. Cục cưng của anh nói gì là đúng như thế, em cứ ở nhà ngoan ngoãn đợi anh về." Hoắc Hải Phong cười khẽ Đã nói tới mức này thì Tô Quỳnh Thy cũng không thể thay đổi được nữa. Tay cô nhanh chóng đặt lên khuôn mặt đỏ bừng để hạ nhiệt một chút, cô ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: "Vậy hay là tính thế này đi. Dù sao thì bây giờ vẫn còn sớm, anh nói một câu cho em nghe thử trước xem. Xem như là làm việc có lãi, dù sao thì em vẫn còn phải chờ vô cùng lâu. Cả một thời gian dài anh cũng sẽ không nói chuyện được với em nhiều!" Nói một câu mà còn phải nói lời lãi, thật sự thì không có gì mà cô gái nhỏ này không dám nói! Hoắc Hải Phong cười một tiếng, cũng không từ chối cô, nhíu mày đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ: "Quỳnh Thy." Hai tại Tô Quỳnh Thy nóng lên: "Ừ." Cách nói chuyện của cô vô cùng khôn khéo. Hoắc Hải Phong đột nhiên thấp giọng: "Về phòng ngủ sớm một chút, chắc hẳn Tô Minh Tú vẫn còn đang đợi em kìa, anh cúp máy trước nhé." Tô Quỳnh Thy: "..." Từ bao giờ mà lãi của cô lại biến thành một trò vui như thế? Câu đầu tiên đã khiến cô gục ngã! Thế nhưng lúc này cũng không thích hợp để nói nhiều như thế, nếu cân nhắc đến vấn đề thời gian thì <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210520/nguoi-tinh-bi-mat-cua-hoac-tong-449-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=3076938471 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210520/nguoi-tinh-bi-mat-cua-hoac-tong-449-1.jpg" data-pagespeed-url-hash=3371438392 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.