"Mặc dù bây giờ tôi không thể tra ra người sau lưng cậu rốt cuộc là ai, nhưng cậu cảm thấy ta sẽ không tra không ra được những người bên cạnh cậu rốt cuộc có những ai sao! Tôi cho cậu một phút để cân nhắc, nếu như cậu nghĩ xong rồi, nói ra thì người chết chỉ có mình cậu, không nói ra, thì người chết chính là cả nhà của cậu." Nói xong cười khẽ hai tiếng, giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay vừa muốn nhìn để tính giờ, giống như anh ta đang nghĩ điều gì đó. Ngừng động tác trên tay rồi nói thêm một câu: "Tiện thể nói luôn một chút, muốn chết ở nơi này lại là một hy vọng xa vời, cậu chắc chắn người mà cậu quan tâm có thể chịu được khốc hình này hay sao? Tốt lắm, không nói nhiều nữa, bắt đầu tính giờ rồi!" Nói xong anh ta không nói gì nữa. Người đàn ông một mực cúi thấp đầu, trên người không biết có tất cả bao nhiêu vết thương từ bé đến lớn. Người đàn ông không nói lời nào từ đầu tới đuôi đến bây giờ rốt cuộc cũng có chút luống cuống, tay nhỏ giùng giằng một chút, hàm răng cắn thật chặt, tiếng nghiến răng vang lên. Một phút nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, đối với Abel mà nói chẳng qua là đếm sáu mươi giây, nhưng đối với người đàn ông này mà nói thật sự giống như đi qua cả đời rất dài, cậu ta chậm rãi nâng đầu còn đang rỉ máu lên, hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt. "Thời gian đã hết, tôi đã rất nhân từ với cậu rồi, cậu muốn nhìn bọn họ chết, hay chính mình chết?" Abel nói xong chậm rãi nở một nụ cười khoa trương, mặt bỗng nhiên xít lại gần, cặp mắt đen chăm chú nhìn cậu ta. "Thả, thả bọn họ đi..." Người đàn ông bị thương thật sự quá nặng, có thể kiên trì đến bây giờ cũng đã là một kỳ tích, miễn cưỡng biểu đạt ý của mình, nhằm hai mắt lại lâm vào hôn mê. Abel cau mày nhìn người đàn ông đã hôn mê trước mắt, lui ra ngoài hai bước, cúi đầu xuống nhìn vết máu bị dính lên giày, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, anh ta ghét nhất chính là loại người như vậy, rõ ràng cũng là muốn chết, sao không nói rõ luôn một lần, mỗi lần như vậy còn phải lãng phí bác sĩ và thuốc mem của anh ta, mới có thể nói đàng hoàng! Nhưng mà có thể hỏi ra cũng được đi, anh ta lại chán ghét vẫy vẫy vết máu trên giày, đặt tay ở sau lưng rồi đi ra ngoài. Bên trong căn phòng đang đóng này đều là một ít người do người khác phái tới nằm vùng, mặc dù có chút chưa chắc chắn, nhưng anh ta thà giết lầm một ngàn người, không thể để sót một ai, bắt hết toàn bộ, nhất ở chỗ này. Bất cứ ai bị giam ở chỗ này chỉ có hai con đường có thể đi, hoặc là chết, hoặc là chính là bị giam giữ suốt đời, không có con đường thứ ba nào để lựa chọn, cho nên những bí mật của nhà máy dược phẩm mới không lộ ra trong mười mấy năm tới hôm nay. Đi qua một con đường lót gạch thật dài mới thấy được ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, hoàng hôn màu đỏ cam treo ở chân trời, một mặt trời đỏ đang chậm rãi lặn xuống, từ ngày lập tức đã tối, nhưng lúc này xưởng chế thuốc lại rất náo nhiệt. Abel không quan tâm đến những thứ này, anh ta nhìn chung quanh tìm con đường đi đến thư phòng phía sau. Lúc anh ta đến thì đã có một người đàn ông trẻ tuổi đứng chờ ở cửa, cậu ta hơi khom người, thái độ rất là cung kính. "Nghỉ ngơi dưỡng sức như thế nào?" Abel vừa mở cửa đi vào vừa nói. "Không có gì xấu, đã hồi phục gần như toàn bộ, ngài giúp tôi chuyện này trước có được hay không?" Người đàn ông đi theo sau lưng Abel, mặc dù một mực cúi đầu, nhưng lúc nói chuyện giọng nói có thể một chút cảm giác không kém anh ta một bậc. "Chuyện tôi đã đồng ý tự nhiên sẽ không nuốt lời, chẳng qua là, Giang Húc Đông cậu thật sự có lòng tin có thể đoạt lại tập đoàn Húc Nhật từ trong tay Hoắc Hải Phong sao? Cậu nhóc họ Hoắc đó có thể rất khó đối phó." Mặc dù chưa từng đối mặt, nhưng trong thời gian ngắn như vậy có thể bỏ vào túi một tập đoàn lớn vốn không có chút quan hệ nào với mình, không thể coi thường bản lĩnh của anh. "Không phải là có ngài hỗ trợ sao!" Tránh được một kiếp từ cá mập. thậm chí sống được cho tới bây giờ, chỗ dựa duy nhất cho sự sống của anh ta là mỗi hận đối với Hoắc Hải Phong và nỗi nhớ nhung của một người đàn ông, anh ta phải trở về, trở về với những thứ thuộc về mình! "Sở dĩ ban đầu cứu cậu chẳng qua là vì năm đó bố cậu đã cứu tôi lên, không thì cái mạng này tôi cũng mất, những chuyện khác không có lợi ích gì, cậu cảm thấy tôi sẽ vô duyên vô cớ giúp cậu sao?" Lúc ấy chẳng qua là thời kì nổi dậy của anh ta, cho nên mới cứu người. Sau này có thể phát triển thành bộ dạng gì, thì cũng phải nhìn chính người đó, anh ta không thể nào nhúng tay, cũng không có cái đó nghĩa vụ ở đi giúp cậu ta, dẫu sao anh ta cũng không phải là đang làm từ thiện. "Tự nhiên sẽ không để cho Abel động đến chuyện này, sau khi chuyện thành công tôi nguyện ý giao 50% cổ phần tập đoàn Húc Nhật cho ngài, những thứ khác còn sót lại nếu ngài muốn cũng đều có thể đưa cho ngài, tôi chỉ muốn Hoắc Hải Phong chết, những thứ khác cũng không cần." Thay vì liều mạng ôm đùi, Giang Húc Đông không ngu như vậy, ngược lại thì rất thông minh, nếu không cũng không thể trong một năm ngắn ngủi trực tiếp đánh đổ bố cậu ta, để mình được lên chức, phát triển tập đoàn Húc Nhật thêm lớn mạnh. "Cái yêu cầu này tôi có thể suy tính một chút, chỉ là cậu không tính thông báo một chút danh tính của người đang núp trong phòng mình là ai sao?" Trong xưởng dược phẩm này, ngay cả tay chân của anh ta cũng luôn chuẩn bị đề phòng. Huống chi đây là một người anh ta vừa cứu lại được, nhất cử nhất động của cậu ta tự nhiên sẽ có người báo cáo cho mình. Giang Húc Đông ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, rất nhanh lại lần nữa cúi xuống, mặc dù cậu ta cũng chưa từng nghĩ có thể gạt người, nhưng bị phát hiện nhanh như vậy, cậu ta có chút bất ngờ, chuyện này rõ ràng cậu ta làm tương đối bí mật...! Nên nói hay không, cậu ta chắp hai tay ra sau lưng, tay phải nắm ngón tay trái từ từ dùng sức xoa. Một lát lâu sau, mới ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút gượng gạo nói: "Chắc ngài cũng biết cậu ấy, cậu ấy là người tôi thích, tên là Vũ Nguyên Hải...! "Nếu là người cậu thích thì cứ nhốt ở trong phòng làm gì, thả ra cho mọi người trò chuyện với nhau một chút." Abel nhíu mày nhìn cậu ta, trong mắt cười chúm chím, quả nhiên là hình dáng một phong lưu nho nhã chính nhân quân tử. "Cậu ấy không thích gặp người lạ, nên không ra quấy rầy anh, chờ tôi chăm sóc dạy bảo tốt hơn, tự nhiên sẽ để gặp mọi người một chút." <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210520/nguoi-tinh-bi-mat-cua-hoac-tong-443-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=2067182545 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210520/nguoi-tinh-bi-mat-cua-hoac-tong-443-1.jpg" data-pagespeed-url-hash=2361682466 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.