Người tình bí mật của hoắc tổng
Chương 390 : Rời tay
Dương Thừa Húc bị bỏ lại một mình trong thư phòng, ngược lại không còn thấy hồi hộp nữa, híp nhìn Abel đi xa dần, cứ cảm thấy mọi chuyện có gì đó không đúng. Nếu sự tình thật sự như anh ta nói, vậy bây giờ mình phải bị đuổi đi mới đúng.
Không chột dạ, không lo lắng thì đi vội vậy làm gì, để một người ngoài như anh ta ở lại thư phòng mà thậm chí còn không thể bước vào.
Sau khi bóng dáng Abel đã hoàn toàn biến mất, Dương Thừa Húc thoắt cái đã bình tĩnh lại. Mấy chục năm đầu óc chẳng tiến bộ được gì, bây giờ lại đột nhiên thông suốt, anh ta không vội đi mà chậm rãi đến giá sách. Một bên làm bộ tìm sách, mặt khác lại tìm xem có cơ quan nào không, có khi lại cất giấu một vài chứng cứ gì đó!
Có điều dầu gì Abel cũng là một lão tướng nhiều kinh nghiệm sa trường, mới đầu quả thật có hơi quá căng thẳng, nhưng sau đó khôi phục rất nhanh. Chưa đến năm phút quản gia đã tới mời người đi, may thay Dương Thừa Húc chưa kịp làm bất cứ cái gì. Khi quản bước vào, anh ta hệt như một con nhện lớn nằm vắt vẻo trên giá sách, cứ như đang biểu diễn ảo thuật.
Quản gia sửng sốt, sống nhiều năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên ông ta thấy cảnh tượng như vậy. Dù sao cũng là người chứng kiến đủ mọi mặt xã hội, ông ta mau chóng bình tĩnh lại, hơi cúi đầu nói: "Thưa cậu Thừa Húc, ông chủ sai tôi đón cậu về "Tôi, tôi chỉ muốn tìm một quyển sách để đọc, tủ sách của ông chủ mấy người lớn quá, vậy, chúng ta đi thôi!"
Dương Thừa Húc vuốt mũi giải thích, nhưng anh ta lại phát hiện càng giải thích càng giống nói dối, cuối cùng im lặng thành thật đi theo sau quản gia. Lửa giận được xả, tâm tình thoải mái hơn, nhưng thấp thỏm thì vẫn thấp th.
Mặc dù Abel có vẻ đang gặp vấn đề, nhưng hiện tại anh ta đang ở trên địa bàn của người khác. Lơ là một chút, chết lúc nào cũng không biết, cẩn thận một chút vẫn hơn, huống hồ anh ta đã hứa sẽ giúp mình tìm Mộc Châu mà!
Nơi Dương Thừa Húc đang ở có hơi a biệt thự, xe chạy ước chừng hai giờ mới tới nơi. Một nơi khá sầm uất, không giống với Abel, gần như sống tại một vùng ngoại ô không một bóng người. "Cậu Thừa Húc có chuyện gì có thể bảo người hầu trong biệt thự gọi điện cho tôi, tôi sẽ kịp thời báo cho ông chủ. Cậu tạm thời ở đây, ông chủ đã phải người đi tìm bạn gái của cậu rồi, tin chắc sẽ nhanh chóng có kết quả thôi." Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Quan gia không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngược lại cũng rất biết điều. Dương Thừa Húc vốn không phải người thích làm khó người khác, chẳng qua hơn một năm chạy nạn, sống lần lút đã cứng rắn biến anh ta thành như bây giờ, nóng nảy, hấp tấp, sáng nắng chiều mưa. "Có tin tức mong ông lập tức báo cho tôi biết, tiện đây tôi có một lời muốn ông mang về." Nói rồi híp mắt tiến gần, khẽ nói bên tai quản gia một lúc, xong xuôi ngẩng đầu lên nhìn ông ta một cái, xoay người rời đi.
Mới đầu quản gia còn chưa kịp phản ứng, xung quanh lông mày càng nhíu càng chặt, đến mức gần như xoắn vào nhau. Ông ta đứng tại chỗ nhìn rấy lâu mới tập tễnh trở về xe. mãi đến khi đi khỏi nơi này mới thu hồi đường nhìn.
Dương Thừa Húc lại chẳng có chút áp lực, trưng khuôn mặt tươi cười về phòng, nằm trên giường ngửi mùi hương quen thuộc, cảm thấy có chút uể oải, vừa hay trước đó đã tắm rửa, anh ta nhắm mắt lại thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Khi quản gia xuống xe, Abel đã sớm trở lại thư phòng, ngồi trước bàn làm việc nhìn chằm chằm văn kiện. Nhìn thì không có gì khác biệt, nhưng người quen liếc mắt cái là có thể nhìn ra, anh ta bây giờ chỉ đang ngẩn người mà thôi. "Ông chủ, tôi đã mang người an toàn trở về, chỉ là cậu Thừa Húc bảo tôi truyền lời cho ngài." Quản gia nhìn Abel, thời gian ông ta ở chỗ này cũng đã chừng ba mươi năm rồi, đứa trẻ ngày xưa im lặng ít nói hiện tại đã trưởng thành, trở thành một người không dễ bị lay chuyển, sự linh động ngày bé cũng đã không còn. "Có gì thì mau nói, hiện giờ cậu ta chỉ hận tôi không chết quách đi cho xong, thằng oắt con, ương bướng hệt Dương Minh Hạo!". Truyện chính ở -- TrumTru yen. C OM --
Băng giá ngưng tụ trong mắt Abel, anh ta hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến người phụ nữ vẫn đang bị nhốt, hung hăng rùng mình một cái.
Quản gia thở dài mở miệng nói: "Cậu Thừa Húc nói,Tô Kiến Định đã bắt đầu tìm người phụ nữ kia rồi, nếu giấu không kỹ, nhược điểm sẽ cắn ngược lại. Nói xong câu đó cậu Húc lập tức trở về biệt thự."
Lúc quản gia nói câu này không hề nhấn nhá nhưng lại làm Abel nghe được sự châm chọc. Anh ta vung tay hất đổ mọi thứ trên bàn xuống, giận đùng đùng đứng bật dậy nhìn chằm chằm một nơi trên giá sách.
Rất lâu sau đó anh ta mới miếng cưỡng khôi phục một chút lý trí, nhưng hai mắt vẫn cứ đỏ bừng, miệng bạnh ra, để lộ hàm răng trắng bóc, hệt như ác quỷ bò ra từ địa ngục, chỉ chực chờ hút máu người. "Tìm người giám sát Dương Thừa Húc hai tư trên hai tư giờ, không có lệnh của tôi, cậu ta không được bước một bước ra khỏi biệt thự!" Có vài việc nắm trong tay quá nhiều năm, đã đến lúc phải ném đi rồi, không thì đến lúc đấy chỉ mình anh ta xuy xẻo! "Ngày yên tâm, tôi lập tức đi làm, không còn việc gì vậy tôi đi xuống trước." Dù sao cũng là người bên cạnh lâu năm, trước mặt Abel quản gia vẫn có chút mặt mũi, sau khi nói xong đợi một lát rồi lui ra ngoài. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Sau khi ông ta ra ngoài đóng cửa thư phòng, bên trong vang ra tiếng ầm ầm, quản gia như đã tập mãi thành quen, chẳng dừng lâu mà coi như không thấy gì, xoay người rời khỏi.
Người và vật liên quan tạm thời đều không còn, Hoắc Hải Phong và Tô Quỳnh Thi hiếm có được vài ngày yên tĩnh, ngày ngày đi làm cùng nhau. Đến cả Hướng Minh và Tinh Hòa cũng bị ném qua một bên, cứ như bọn họ mới là chân ái, con cái mới là ngoài ý muốn!
Tô Kiến Định chán ngán không nhìn nổi nửa, vừa đúng lúc công tước Otto tĩnh dưỡng tại nhà nên không có chuyện cần làm. Anh ta len lén ôm Tinh Hòa, để cho hai người nhàn rỗi bọn họ buồn chán tự mình tìm chuyện làm. Nhân đó hù dọa hai bậc cha mẹ không có tinh thần trách nhiệm... giờ mới được bao lâu chứ
Có vợ rồi không cần anh trai, đến con cũng không cần, thật đúng là có tiền đồi
Bởi vì chuyện này, hai vợ chồng đành chấp nhận một cản trở không lớn không nhỏ, dần dân cũng coi trọng đứa nhỏ hơn, không còn chỉ biết nám cho người khác ôm, thỉnh thoảng cũng sẽ mang đến công ty chăm lo
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã tới lúc gặp mặt gia tộc Húc Nhật, trong Hoắc Hải Phong không mảy may khác gì ngày thường, chỉ có Tô Quỳnh Thi chú ý tới, cả đêm anh không ngủ, đứng trên ban công hút hết điều thuốc này đến điều thuốc khác.
Từ ngày hai người tái hợp, cô chưa từng ngửi được mùi thuốc lá trên người anh, hẳn là lo cô và con ngửi được. Nhưng bây giờ, rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì khiến nửa đêm anh phải hút thuốc trên ban công đây.
Tô Quỳnh Thi không nghĩ ra, cũng không tiện đi ra hỏi anh ngay bây giờ, chỉ có thể nằm trên giường đau lòng trắn trọc không yên.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
71 chương
76 chương
80 chương
9 chương
61 chương
92 chương
133 chương
43 chương