Người tình bí mật của hoắc tổng
Chương 39 : Đừng chạm vào tôi, ghê tởm
Mặc dù trước nay ông ta chỉ để ý gia thất nhưng lại vô tình tìm kẻ phá nhà về, nếu không nể tình danh tiếng của Trân Mộc Châu ở bên ngoài không tệ, cộng thêm mẹ cô ta thật sự xuất sắc và nhà họ Trần không có đứa con thứ hai thì ông ta cũng sẽ không chấp nhận đứa cháu dâu này, xem ra bây giờ là thời điểm tốt nhất để suy xét lại.
Khi ông cụ Chánh nhìn Trần Mộc Châu với ánh mắt quan sát thì cô ta hoàn toàn luống cuống, cô ta có thể quang minh chính đại công khai xuất hiện ở trước mặt Hoắc Hải Phong và nhà họ Hoắc đều dựa vào ông cụ Chánh, nếu ngay cả ông cụ Chánh cũng dao động thì cô ta sẽ không còn một chút hi vọng nào.
“Hải Phong… Trần Mộc Châu bị ánh mắt của hai người ép đến không thở nổi, cô ta miễn cưỡng hít một hơi, nước mắt chảy xuống rồi nói với giọng nghẹn ngào: “Từ trước tới nay em chưa từng nghĩ em là người như vậy trong mắt anh, anh thích Tô Quỳnh Thy thì đương nhiên cô ta sẽ có hàng ngàn điều tốt trong mắt anh.
Em biết từ nhỏ các anh đã ghét em, nhưng em chỉ muốn hấp dẫn sự chú ý của các anh mà thôi, từ trước tới nay em chưa từng nghĩ đi hại ai, em cũng khát vọng có thể cùng cười với các anh giống như Tô Quỳnh Thy, nhưng chẳng ai trong các anh cho em cơ hội đó!”
Từ trước tới nay cô ta luôn là người bị cho ra rìa, lúc Tô Quỳnh Thy không có ở đây thì nhóm các cậu chủ kia đều chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái, cũng bởi vì thế lực nhà họ Trân không lớn bằng nhà họ Tô, cũng bởi vì vẻ ngoài của cô ta không đẹp bằng Tô Quỳnh Thy, vô số đêm tự hỏi tại sao lại không một ai có thể đưa ra đáp án cho cô †a.
“Biến, tôi không hề muốn nhìn thấy cô!” Hoắc Hải Phong xoay mặt rồi nhấc chân muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng anh mới vừa bước ra một bước thì đột nhiên trước mắt tối đen, thân thể không thể khống chế ngã xuống đất, rõ ràng ý thức vẫn tỉnh táo nhưng mắt anh không mở ra được.
Anh giống như đã mất đi quyên khống chế thân thể và chỉ có thể nằm dưới đất mặc người chém giết.
Ông cụ Chánh nhíu mày im lặng nhìn Hoắc Hải Phong nằm dưới đất nhưng thật lâu không lên tiếng, nếu không phải vì không còn cách nào thì sao ông ta có thể tính toán cháu mình như vậy.
Với tình cảnh người nhà họ Trần luôn gây áp lực ở trong bóng tối như bây giờ, nếu như Hoắc Hải Phong còn không cưới Trần Mộc Châu thì sắp tới Tập đoàn Sunrise sẽ không chỉ bị mình nhà họ Trần chèn ép.
Cho nên hôm nay hầu như tất cả người giúp việc của nhà họ Hoắc đều được chỉ định hoạt động ở một chỗ. Cả một tầng chính trừ quản gia và hai vệ sĩ thì chỉ có mấy người ông cụ Chánh và Trần Mộc Châu.
Trân Mộc Châu tận mắt nhìn thấy Hoắc Hải Phong ngã xuống đất, cô ta đưa lưng về phía ông cụ Chánh nên nụ cười trên mặt càng chân thật hơn.
Cô ta không cầu Hoắc Hải Phong có thể yêu cô ta, chỉ cần con trai của Hoắc Hải Phong là do mình sinh thì cho dù Hoắc Hải Phong không thích cô ta thì thế nào, cô ta vẫn có thể ngồi vững cái ghế cô chủ nhà họ Hoắc.
Hừ, chỉ tiếc người phụ nữ đầu tiên của Hải Phong không phải là cô ta.
Trần Mộc Châu đi tới muốn đỡ Hoắc Hải Phong nhưng lại chợt dừng lại xoay người đi tới chỗ ông cụ Chánh.
“Ông nội, nếu chuyện cũng đã vậy rồi thì con đưa Hải Phong lên lầu trước!” Khuôn mặt cô ta đỏ bừng, mặc dù tất cả mọi chuyện đều nằm ở trong kế hoạch nhưng dù sao Hoắc Hải Phong cũng là người trong lòng mình nên cô ta chỉ vừa nghĩ đến đã xấu hổ không chịu được.
“Đi đi, để ông kêu vệ sĩ khiêng nó lên.” Ông cụ Chánh phất tay rồi run rẩy đi tới cửa, quản gia vội vàng tiến lên đỡ cùng ông ta đi ra bên ngoài.
“Ông nói xem rốt cuộc tôi làm như vậy là đúng hay sai” Ông ta hít sâu một hơi, ánh trăng hôm nay vô cùng sáng, cho dù không có đèn cũng có thể nhìn thấy rõ hồ nước ở nơi xa.
Đã nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên ông cụ Chánh nghi ngờ quyết định của mình.
“Ông chủ chưa bao giờ làm sai, sau này cậu chủ sẽ hiểu thôi!” Quản gia nhìn thật sâu vào mắt ông cụ Chánh.
“Chỉ mong là vậy.” Dù sao Hoắc Hải Phong cũng là người có cá tính, bọn họ đều biết lời này chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Trong phòng, sau khi cơn choáng váng ban đầu qua đi thì Hoắc Hải Phong có thể miễn cưỡng cử động với biên độ nhỏ, tuy mắt không mở ra được nhưng tốt hơn không có một chút hi vọng như vừa rồi nhiều.
Anh biết rõ mình được người nâng lên giường, chăn nệm mềm mại như những đám mây bao quanh anh.
Anh không nghe rõ tiếng Trần Mộc Châu nói đứt quãng phía sau, rất nhanh căn phòng đã yên tĩnh lại, chỉ còn lại một chỗ phát ra tiếng vang rất nhỏ, cửa cũng bị đóng lại.
Mắt Hoắc Hải Phong không nhìn thấy, thân thể không nhúc nhích được, lúc này anh chỉ âm thầm hận không thể kéo ông cụ Chánh ra hỏi rốt cuộc ông †a còn muốn làm gì, có phải chỉ có ép chết anh bọn họ mới vui không? Cơn giận giống như dung nham nóng chảy bộc phát rồi không ngừng cuồn cuộn tuôn ra ngoài.
Không đợi anh nghĩ kỹ phải làm sao thì một thân thể mềm mại đã dán lên, anh cảm nhận rõ cà vạt bị kéo đi, từng hạt nút áo sơ mi được mở ra.
Càng vào những lúc thế này thì Hoắc Hải Phong càng bình tĩnh hơn.
“Hải Phong, em biết trong lòng anh chỉ có Tô Quỳnh Thy nhưng em không ngại, em thích anh, em yêu anh. Em nguyện vì anh mà từ bỏ tất cả, chỉ hy vọng anh có thể cúi đầu nhìn em” Bàn tay nhỏ bé không ngừng lưu luyến ở trên mặt Hoắc Hải Phong.
Trong ánh mắt Trần Mộc Châu tràn đầy si mê, cô ta chờ đợi ngày này quá lâu, chờ đến mức không thể chờ được nữa, chờ đến mức sắp điên cuồng.
“Hải Phong, anh biết không…’ Đôi môi đỏ chót từ từ hạ xuống, mắt thấy sắp chạm vào thì đột nhiên người nằm ở trên giường trở tay đẩy cô ta xuống đất.
“Đừng chạm vào tôi. Ghê tởm!” Hoắc Hải Phong đã dùng hết tất cả sức lực mà mình giữ lại được nên bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng chống tay dựa lên giường, đôi mắt đen nhánh như mực không hề dao động nhìn chằm chằm Trần Mộc Châu như đang nhìn một vật chết.
Anh hít sâu một hơi muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này trước, đúng lúc đó một mùi thơm kỳ dị chui vào mũi Hoắc Hải Phong, vừa rồi anh không ngửi thấy được mùi này nhưng cũng biết trong phòng nhà họ Hoắc sẽ không đặt mùi hương dinh dính như thế này.
Hẳn là Trần Mộc Châu đã đốt hoặc tản ra vào lúc sờ mó vừa rồi.
Mùi hương này chui vào mũi khiến anh chỉ vừa hít hai lần đã thấy đầu choáng váng, não căng lên. Anh vẫn luôn không biết mình đang ở vị trí nào và phải làm gì, nhưng sức lực cũng từ từ trở lại.
Trạng thái “tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi phải làm gì?” khiến cho Hoắc Hải Phong thầm cảm thấy không tốt, tạm thời bây giờ anh còn chưa hoàn toàn hồi phục sức lực, cũng chưa bao giờ gặp chuyện như vậy. Mặc dù đầu óc mông lung nhưng anh cũng biết chắc chắn mình không thể ở cùng Trần Mộc Châu trong một phòng, anh phải nhanh chóng đi ra ngoài hoặc là ném Trần Mộc Châu ra ngoài.
Trán Hoắc Hải Phong toát mồ hôi hột càng lúc càng nhiều, từng giọt mồ hôi lớn lăn từ trên mặt xuống gối nằm, không ngờ dược hiệu của thuốc đó mạnh như thế, anh chỉ hít mấy cái mà cả người đã nóng bỏng, ý thức mê ly.
Anh cũng không biết rốt cuộc cái thứ đó được lấy từ đâu, đúng là phí hết tâm tư.
Xuân dược bình thường thì anh còn có thể chống cự được một lát, anh chỉ cần tắm nước lạnh nhiều lần là có thể tự chống được. Mà với thứ Trân Mộc Châu lấy ra thì cho dù anh ngủ ở trong nước đá cũng không thể làm gì được mà phải đến bệnh viện…
“Hải Phong… em tốn rất nhiều sức mới tìm được loại thuốc này, tìm khắp cả Hải Phòng cũng không tìm ra được chai thứ hai đâu. Nghe nói dược hiệu vô cùng tốt, không có thuốc giải trừ cái chết, chỉ có…”
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
71 chương
76 chương
80 chương
9 chương
61 chương
92 chương
133 chương
43 chương