Người tình bí mật của hoắc tổng

Chương 383 : Tôi cần cậu

“Tôi cần cậu ở phía sau giúp tôi. Phần tài sản trước đây ông ngoại định giao cho Quỳnh Thy, tôi đã chuẩn bị để giao toàn bộ cho cậu, bao gồm cả những thứ sau này cho Hướng Minh và Tinh Hòa.” Điều mà lời này muốn thể hiện không hề ít. Hoắc Hải Phong vô thức muốn từ chối. Thứ mà Công tước Otto cho Quỳnh Thy và bọn trẻ chỉ có nhiều chứ không có ít. Nếu như toàn bộ chuyển giao dưới tên anh, anh nhận mà cảm thấy hổ thẹn. Thứ không phải do tự tay mình làm ra, anh không thể lấy. “Anh cả, chuyện này ông ngoại có biết không? Phần của Tỉnh Hòa và Hướng Minh, tạm thời tôi có thể giúp xử lý, nhưng là cho tôi.” “Cậu nghe tôi nói xong trước đã. Tôi còn có lời chưa nói, cậu vội vàng như vậy làm gì?” Nhẹ vỗ lên vai Hoắc Hải Phong, Tô Kiến Định ra ý bảo anh bình tĩnh, sau đó mới tiếp tục nói: “Tuy nói là cho cậu, nhưng trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí. Những thứ này cũng không phải là cho không. Tôi cần cậu cho tôi thời gian, thời gian hết, cậu trả lại toàn bộ thứ tôi cho cậu cho tôi, phần còn lại là tự cậu kiếm được, đương nhiên là của cậu rồi. Đến lúc đó, có thể có được lượng tài sản bao nhiêu, có thể giúp tôi được hay không, đều cần phải xem năng lực của bản thân cậu rồi. Tôi nói như vậy, cậu có thể hiểu không? Đương nhiên phần cho Quỳnh Thy và bọn trẻ chắc chắn sẽ không thiếu đi phần nào.” Lúc đầu, khi Tô Kiến Định đến Châu Âu là anh ta đã nghĩ về chuyện này rồi. Hiện giờ một mình anh ta ở gia tộc Otto, đằng sau lại chẳng có ai có thể ủng hộ anh ta. Cứ như vậy thì quá mức bị động, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta đâm một nhát sau lưng mà không biết. Tô Kiến Định không thể nhẫn nhịn để chuyện như vậy xảy ra. “Đương nhiên là tôi có thể hiểu được. Nhưng anh cả, vay tiền ngân hàng cũng cần trả lãi. Cho dù là tôi tính trong khoảng thời gian ngắn ngắn, trong vòng năm năm trả hết lại cho anh, thì khả năng anh chịu tổn thấy vẫn nhiều hơn nhiều so với tăng thêm ban đầu. Như vậy thì." Hoắc Hải Phong vẫn như cũ, cảm thấy có phần không yên tâm. Từ nhỏ đến lớn, điều ông nội luôn dạy dỗ anh chính là lấy bất kỳ cái gì của người khác. Hiện giờ làm thế này, vậy không phải bảo anh vứt bỏ đi thứ mà anh luôn tin tưởng và làm theo, thay vào đó lại làm những chuyện mà bản thân cũng cảm thấy nhơ bẩn. Có điều, anh còn chưa nói hết thì lại lần nữ bị Tô Kiến Định ngắt lời: “Làm gì nghiêm trọng như lời cậu nói. Hải Phong, cậu đã quên rồi sao? Những thứ này vốn dĩ là để cho Quỳnh Thy và bọn trẻ. Nếu cậu không xử lý, để người khác xử lý, cậu có thể yên tâm sao?” Vốn dĩ chính là thứ chuẩn bị cho Quỳnh Thy. Tô Kiến Định có cảm giác dở khóc dở cười. Con người Hoắc Hải Phong này, điểm nào cũng tốt, chỉ có điều đôi khi tính toán quá rõ ràng. Đến cuối cùng, ngược lại đều là bản thân anh bị cuốn vào, vẫn là chẳng có chút thay đổi nào. “Nhưng mà anh cả.” "Không có điều để nhưng vậy đầu. Nếu như cậu không tiếp nhận, tôi sẽ tìm người quản lý chuyên nghiệp đến xử lý giúp cậu. Đến cuối cùng có thể còn lại bao nhiêu, toàn bộ là dựa vào người khác rồi. Cậu tự mình suy nghĩ đi. Nghĩ kỹ rồi thì ba ngày sau lại đến tìm tôi.” Tô Kiến Định vừa cảm thấy buồn cười, vừa thấy tức giận, hận không thể bổ đầu Hoắc Hải Phong ra xem, rốt cuộc trong đó chứa những thứ gì. Rõ ràng bình thường luôn là một người rất thông minh, sao đến đây lại vòng vo như vậy chứ! Lẽ nào là bị đứa em gái ngốc của anh ta lây cho rồi sao? Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng? “Vậy tôi suy nghĩ thêm chút đã. Cảm ơn anh cả lo lắng.” Mày nhíu chặt, gật gật đầu, Hoắc Hải Phong miễn cưỡng coi như là đã đồng ý. Nhưng trong lòng anh luôn có vài điều cảm thấy rất vướng mắc, luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được. “Đúng rồi, cậu có chuyện gì muốn nói với tôi thì bây giờ nói đi. Thời gian cũng tương đối rồi, có lẽ ông ngoại cũng sắp trở về rồi.” Nói xong chuyện của bản thân, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều, Tô Kiến Định đặt hai tay lên chân, giọng điệu có phần thờ ơ. “Cũng không phải chuyện gì quan trọng. Công ty bên này đã xảy ra vài chuyện, có hơi rắc rối. Đợi sau khi giải quyết xong những chuyện này, hy vọng anh cả có thể quản lý giúp tôi hai ngày, tôi muốn đưa Quỳnh Thy ra ngoài đi dao." Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!! Sau khi đến nơi này, những chuyện vốn dĩ Hoắc Hải Phong muốn đưa cô gái nhỏ của anh đi thực hiện lại chưa làm được bất kỳ chuyện nào. Trong lòng Hoắc Hải Phong vẫn luôn lập ra kế hoạch muốn đưa cô ra ngoài đi dạo, nhưng thời gian vẫn luôn không cho phép. Lần này có cơ hội, đương nhiên phải nắm bắt lấy. “Đương nhiên là không thành vấn đề. Hai người định đi bao nhiêu ngày? Hướng Minh và Tỉnh Hòa có cùng đi không?” Chẳng qua chỉ là chỉnh đốn lại công ty mà thôi. Đây lại là chuyện mà Tô Kiến Định làm nhiều nhất lúc ở bên Châu Âu, cũng có thể tính là quen tay hay việc. Chỉ cần thời gian không dài, anh ta xử lý lại nhanh, tốn không mấy công sức. Huống hồ là anh ta cũng sắp trở về Châu Âu rồi, cũng coi như là tiện tay giải quyết. “Khoảng bảy ngày. Chúng tôi sẽ cố gắng về nhanh nhất có thể. Bọn trẻ để lại ở nhà. Anh cả, nếu anh có thời gian cũng có thể qua thăm bọn trẻ.” Thời gian một tuần đi mấy nơi là vừa đẹp. Cho dù Hoắc Hải Phong rất thích Tinh Hòa, nhưng trong lòng anh, đương nhiên Tô Quỳnh Thy vẫn là quan trọng nhất. “Được. Tôi đồng ý nhận việc này. Vừa hay cậu ở đây xem giúp tôi thứ này.” Đúng là không thể rảnh rỗi nổi một giây. Hoắc Hải Phong vừa muốn nói muốn lấy quyển sách xem thử thì Tô Kiến Đinh liền túm lấy anh đi về phía bàn sách bên trong. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net Vừa đi được mấy bước, cửa phòng đọc sách vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó truyền đến tiếng mở cửa. Hai người quay đầu lại nhìn, là Công tước Otto đang chống gậy đi vào, sắc mặt vô cùng khó coi, còn lộ ra chút trắng bệch. Xem ra hình như ông ta đã trải qua chuyện gì đó rất ghê gớm. Tô Kiến Định và Hoắc Hải Phong bốn mắt nhìn nhau, lập tức bước trở về. “Ông ngoại, nhìn sắc mặt ông rất tệ. Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Đỡ ông cụ ngồi xuống, Tô Kiến Định nhíu chặt mày. Từ sau khi hai người quen biết, anh ta chưa từng nhìn thấy ngày nào mà ông cụ lại có sắc mặt kém đến thế này. “Trước giờ, mục tiêu của Gia tộc Húc Nhật đều không phải chúng ta. Hoắc Hải Phong, cháu gặp rắc rối lớn rồi.” Sau khi hiểu đầu đuôi mọi chuyện, Công tước Otto mới phát hiện rốt cuộc bản thân đã sai làm đến mức nào. Quả thật Giang Húc Đông là muốn đối phó với Hoắc Hải Phong, sau đó thông qua Quỳnh Thy, quay đầu đối phó với gia tộc Otto. Ông ta thật sự cũng rất coi trọng Vũ Nguyên Hải. Phần lớn quá trình đối phó với Hoắc Hải Phong đều là dựa vào anh ta. Nhưng điều khiến cho Công tước Otto không ngờ đến là gia tộc Húc Nhật hình như không hề nóng vội với việc chuộc lại Giang Húc Đông. Tuy bề ngoài bọn họ làm vô cùng tốt, nhưng đằng sau lại để ông ta phát hiện ra một vài đầu mối. Bọn họ bằng lòng chi trả cái giá cao như vậy, từ đầu đến cuối đều là vì Hoắc Hải Phong mà thôi. Cho nên rốt cuộc Hoắc Hải Phong có thân phận thế nào? Hoặc là anh có thân phận gì trong gia tộc Húc Nhật? Sau khi biết được điểm này, kết hợp với một vài chuyện hiểu được từ trong miệng Giang Húc Đông, từ trong đó rút ra được một vài manh mối quan trọng. Ghép tất cả lại, vậy mà ông ta lại phát hiện ra, mục tiêu của những người trong gia tộc Húc Nhật này, trước giờ đều là Hoắc Hải Phong mà thôi. “Ông ngoại, rốt cuộc là đã có chuyện gì? Trước đây Hải Phong không hề quen biết với người của gia tộc Húc Nhật. Ngoại trừ bởi vì sau khi xảy ra một vài va chạm với Vũ Nguyên Hải và Giang Húc Đông, thì về căn bản Hải Phong và người của gia tộc Húc Nhật không hề có chút liên hệ nào.” Nếu như Hoắc Hải Phong thật sự có quan hệ với gia tộc Húc Nhật, vậy chuyện này thật sự phiền phức rồi. Ba người đứng ở cửa, mặt đối mặt. Sau đó, vẫn là Hoắc Hải Phong không nhịn được nữa, dìu Công tước Otto đi đến ngồi lên ghế salon. Hút sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, sau đó anh mới lên tiếng hỏi: “Giang Húc Đông đã nói gì với ông? Hoặc là lúc gia tộc Húc Nhật bản chuyện bồi thường, đã nói chuyện gì liên quan đến cháu với ông? Tốt xấu gì ông cũng nói ra rõ ràng thì chí ít để cháu có chết cũng phải biết rốt cuộc là sao lại chết.