Người tình bí mật của hoắc tổng

Chương 20 : Gom đủ thất vọng rồi

Ngàn lời muốn nói đến cuối cùng tất cả cũng chỉ biến thành một câu gom đủ thất vọng rồi, trái tim cũng từ từ chết đi. Hoắc Hải Phong nhìn ông cụ đã nuôi anh lớn lên này lần cuối rồi quay người sải bước dài rời khỏi nơi này, lần đầu tiên cảm nhận được vô lực là loại cảm giác gì. Quay lại phòng của mình, Hoắc Hải Phong im lặng ngồi trên ghế sô pha, năm nay mưa ở thành phố có lẽ đều rơi vào mùa thu, mấy hôm nay mưa không ngớt nên trời ngày mưa thu tối càng sớm. Vừa mới qua năm giờ chiều, trời đã tối rồi, từng hạt mưa tí tách như khóc than cho điều gì đó, không dừng lại nhưng cũng không mưa to. Ánh đèn rực rỡ tô điểm trong màn đêm như những những đốm đom đóm mang theo ánh sáng yếu ớt nhưng chạm đến lòng người. Cả ngày ngồi yên, Hoắc Hải Phong không hề bị ảnh hưởng chút nào, trong lòng chất chứa rất nhiều việc chưa suy nghĩ thấu đáo, phòng không bật điện, dường như điều gì cũng trở nên cực kỳ xa cách trong thế giới mờ tối này. Ngồi yên tĩnh một đêm, khi trời tờ mờ sáng Hoắc Hải Phong rời khỏi nhà cũ. Thời gian một ngày một đêm, anh thuyết phục bản thân tạm thời buông bỏ Tô Quỳnh Thy, trước khi có được hoàn toàn thực lực thì ở bên cạnh anh ngược lại là nơi nguy hiểm nhất, cô lấy tiên cũng tốt, ít nhất có hơn bảy mươi tỷ ở trong tay thì cuộc sống bên ngoài cũng không đến mức quá khổ. Thời gian hai năm cũng đủ để anh nắm giữ toàn bộ tập đoàn nhà họ Hoắc, thời gian bốn năm đều có thể nhịn được, anh không thiếu chút thời gian đó, đợi dọn sạch mối đe dọa bên người thì đó mới là thời điểm anh chào đón cô dâu của mình trở về. Thời gian không đợi người, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, Hoắc Hải Phong giẫm lên ánh sáng màu cam của mặt trời mọc, bắt đầu công việc. Giờ phút này Lê Quốc Nam đang vội vàng đưa Tô Quỳnh Thy đến bệnh viện. “Anh Nam, ông cụ Chánh không dễ bị đánh lừa, trước đó là do em liều lĩnh, nếu như lời nói dối bị phát hiện… Anh Nam, anh đi Mỹ chăm sóc tốt anh của em giúp em, thẻ tín dụng ông ta đưa em để ở tủ đầu giường phòng em, mật khẩu là sinh nhật của em, anh biết mà đúng không” Trong mắt lóe lên ánh sáng, trên môi Tô Quỳnh Thy mang ý cười bất đắc dĩ, trước tiên nói rõ chỗ để tiền. Lúc trước cũng không biết làm sao mà đầu nóng lên lại lừa được một món tiên từ ông cụ Chánh, bây giờ tỉnh táo lại chỉ hận không thể quay lại thời điểm đó cho mình hai cái bạt tai. “Nói đùa cái gì vậy, bên phía bệnh viện anh đã thu xếp tốt rồi, Quỳnh Thy cứ yên tâm đi, sau khi đến tất cả đều nghe theo anh, sẽ không gặp phải chuyện gì đâu, dù sao anh cũng là bác sĩ có danh tiếng uy tín ở thành phố, ở những nơi như bệnh viện thì ông cụ Chánh không bằng anh được” Xoa nhẹ tóc Tô Quỳnh Thy, trên mặt Lê Quốc Nam mang theo ý cười, dịu dàng động viên tinh thần đang đi xuống của cô gái nhỏ bên cạnh. “Em biết anh Nam rất giỏi, nhưng mà… Ừm… Bỏ đi, không nói những việc xui xẻo này nữa. Anh Nam, anh nói cho em kế hoạch của anh trước đi, đến lúc ấy em còn phối hợp nhịp nhàng với anh” Cô nhíu hàng lông mày xinh xắn lại, hai tay sờ lên da thịt mềm mại trên khuôn mặt, giọng nói có phần buồn râu, đôi mắt to trong veo mang theo sự tò mò nhìn về phía Lê Quốc Nam. Được nhìn như vậy khiến hô hấp của Lê Quốc Nam như dừng lại, cảm giác được trái tim của mình đang điên cuồng đập loạn, rời mắt đi ngắm nhìn ngoài cửa sổ, anh ta ho nhẹ một tiếng cố gắng để bản thân trở lại bình thường, hít một hơi sâu mới ngoảnh lại. “Quỳnh Thy, anh cũng đang định nói chuyện này với em, đợi chút nữa sau khi đến bệnh viện thì em xuống xe trước, anh đi bằng cửa sau đến phòng phẫu thuật đợi em, bây giờ anh không thể xuất hiện ở bệnh viện nếu không ông cụ Chánh sẽ tìm ra được, nói không chừng còn sẽ làm lộ em” Vẻ mặt thoáng chốc trở nên nghiêm túc, tuy nghe thì có vẻ đơn giản, không dễ bị phát hiện nhưng trong thế giới ở đâu cũng có camera này muốn không muốn bị phát hiện cũng là một việc không đơn giản. “Việc này em hiểu, sau khi em đến bệnh viện chắc chắn là phải đi đăng ký, còn chưa biết sẽ lấy được số bao nhiêu nữa” Việc sắp xếp này của bệnh viện có một nội quy riêng của nó, nếu muốn không chút dấu vết đăng ký tên thì là việc hoàn toàn dựa vào vận may, nếu không thì mua chuộc toàn bộ bác Sĩ trong ngày hôm nay, ngay cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ đến. “Chuyện này Quỳnh Thy yên tâm đi, em đến nơi chuyên phát số hôm nay chỉ có một người ở đó, anh đã đặt lịch trước giúp em trên điện thoại, sau khi đến lên thẳng tầng ba tìm anh ta là được, sau đó em cứ như mình thật sự sinh non, trả lời các vấn đề của bác sĩ thật tốt, anh ta sẽ đưa em tới phòng phẫu thuật, bọn anh sẽ cho em dùng một ít thuốc mê để em ngủ, đợi sau khi em tỉnh lại đã làm xong phẫu thuật. Buổi chiều có kết quả, sau khi nói chuyện với ông cụ Chánh thì bảy ngày sau chúng ta bay sang Mĩ” Nghe có vẻ là một chuyện rất đơn giản, Tô Quỳnh Thy nhíu mày, ôm cánh tay, uể oải dựa vào ghế ngồi, trong lòng có rất nhiều câu hỏi nhưng lại không mở lời được, chuyên tâm nghĩ đến việc bản thân cần làm. Bệnh viện cách đó không xa, rất nhanh Lê Quốc Nam đã thấy được tòa nhà cao lớn dành cho bệnh nhân, hơi mím môi lo lắng, nhân lúc đèn đỏ dừng xe, anh ta quay đầu lại cẩn thận dặn dò: “Sau khi xuống xe, nhất định phải lập tức lên tâng ba tìm bác sĩ, ngoan ngoãn nghe lời anh ta nói, tất cả anh đã sắp xếp ổn thỏa, đứa bé sẽ không có việc, Quỳnh Thy… “Được rồi anh Nam, anh nhìn đèn xanh rồi kìa, mau đi thôi” Tô Quỳnh Thy thở dài bất đắc dĩ kéo vạt áo Lê Quốc Nam, tiếp tục nói: “Em còn dám đàm phán điều kiện cùng ông cụ Chánh, mấy việc nhỏ này có thể ngăn cản em sao, mau chóng nhét trái tim vào lại trong ngực đi, em còn đang suy nghĩ chút nữa lúc gặp ông ta thì diễn thế nào mới chân thật đây.” Thật sự không thể lừa gạt người khác, một lỗ thủng lại đến một lỗ thủng lấp mãi không hết. Thật ra Tô Quỳnh Thy làm việc ở “Thiên Đường” cũng đã luyện những kỹ xảo biểu diễn này, nhưng ông cụ Chánh có đôi mắt tinh tường, không chú ý một chút thì sẽ lộ ngay cho nên không riêng gì vấn đề sinh non còn việc nhận lấy ba mươi lăm tỷ tiếp đó không để ông cụ Chánh phát hiện ra mới thật sự là vấn đề khó. Qua đèn đỏ là tới bệnh viện, xe ổn định dừng trước cổng bệnh viện, Lê Quốc Nam đội mũ cố ý che đi hơn nửa khuôn mặt, chờ Tô Quỳnh Thy xuống xe xong không hề do dự rời đi. Nhìn xe rời đi, Tô Quỳnh Thy cười cười, đây là bệnh viện Tô Kiến Định ở bốn năm, bọn họ đã đến không biết bao nhiêu lần, dù nhắm mắt cũng có thể đi tới tầng bốn. Hít một hơi thật sâu, ý cười trên mặt không giảm, cô đi theo dòng người bên cạnh vào bên trong. Vào trong sảnh lớn, trước tiên cô đi theo y tá thực hiện ghi chép bệnh án cần thiết và những kiểm tra hỗn tạp khác, sau đó được đưa tới tầng ba. Bên phía Tô Quỳnh Thy tất cả đều thuận lợi, Lê Quốc Nam lái xe đi đến bãi đỗ xe của trung tâm mua sắm gần đó, động tác nhanh chóng thay đổi xe với người đã chờ từ sớm ở bên cạnh, còn cố ý thay quần áo khác trong xe, lái một chiếc xe màu đen khác tới hầm gửi xe của bệnh viện. Đeo khẩu trang và đội mũ, trên tay vắt một chiếc áo blue dài trắng giả vờ như bác sĩ của bệnh viện, công khai đi lên phòng thay quần áo ở tâng năm của bệnh viện. Anh ta thay quần áo chuyên dùng phẫu thuật, quay ra rửa tay, sát trùng xong, trong lúc đi đến phòng phẫu thuật thì tình cờ nhìn thấy một bác sĩ cao, gầy nhom đang đẩy Tô Quỳnh Thy đang ngủ say trên giường bệnh đi tới. “Con gái cần phẫu thuật hôm nay thật nhiều, Quốc Công, cậu sắp làm giải phẫu lần thứ sáu rồi nhỉ” Nhanh chóng trao đổi ánh mắt, Lê Quốc Nam giả vờ như nhìn qua bệnh án, giọng nói có hàm ý cười, vỗ bả vai của người đi đến.