Người tình bí mật của hoắc tổng
Chương 173 : Lau người
Cho dù lúc Tô Quỳnh Thy và Hoắc Hải Phong còn gắn bó như keo sơn thì cô cũng chưa từng làm chuyện này bây giờ.
Nhưng giờ chẳng còn ai cả, cô chỉ có thể đi lấy một thau nước ấm.
Ngón tay mảnh khảnh của cô vén áo anh lên, lộ ra lồng lực rắn chắc của anh, bên trên vẫn còn từng tia máu, lẫn vào đó là một chút bụi đất và mảnh vỡ thủy tinh. Tô Quỳnh Thy vừa đỏ mặt vừa đau lòng.
Ánh mắt cô nhìn thoáng qua từng vết thương to to nhỏ nhỏ trên người anh mà trái tim cô như muốn vỡ ra.
Từ nhỏ đến lớn Hoắc Hải Phong đều chưa từng bị thương nặng như thế, lần này sợ là phải ở trong bệnh viện một thời gian dài rồi.
Lòng bàn tay mềm mại của Tô Quỳnh Thy lướt dần qua vết thương của Hoắc Hải Phong. Vết thương vô cùng dữ tợn, giống như là những con côn trùng đang há to miệng đang cắn vào da thịt của anh. Nhưng bây giờ Tô Quỳnh Thy đã không còn sợ hãi nữa rồi, chỉ còn lại sự đau lòng mà thôi.
Cô không biết là mình đã ngẩn người bao lâu, cho tới khi khăn lông trên tay trở nên lạnh lo, đột nhiên phần eo bị người nào kéo tới bên cạnh giường thì cô mới tỉnh táo lại.
“Anh…
Tô Quỳnh Thy nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt với vẻ sợ hãi, cô muốn hỏi anh tỉnh khi nào, muốn hỏi anh có đau không. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tràn ngập nụ cười của anh thì bỗng nhiên cô không thể thốt lên lời.
“Em đang làm gì thế?”
Giọng nói mang chút trêu chọc của người đàn ông vang lên, anh chỉ vào khăn lông trên tay cô rồi tiện tay vén quần áo của mình lên sau đó nhìn về phía cô với vẻ hứng thú. Bây giờ Tô Quỳnh Thy đã không nghe được Hoắc Hải Phong nói cái gì nữa rồi mà trong đầu cô chỉ còn mỗi hình ảnh anh vén áo lên mà thôi.
“Em…”
Tô Quỳnh Thy nghẹn lời, mặt cô đỏ bừng lên nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ngực anh.
Nếu bây giờ cô nói là muốn lau người giúp anh… Mập mờ quá, cô không thể nói như vậy được. Nhưng nếu nói là không ai chịu giúp anh nên cô mới phải ra tay thì anh có bị tức tới nỗi ngất đi không nhỉ?
Mặt của Tô Quỳnh Thy đỏ bừng lên rồi cô quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn vào mặt của người đàn ông bên cạnh.
“Quỳnh Thy, em ở đây làm gì?”
Hoắc Hải Phong thấy cô không nói một lời thì buồn cười, nhưng lại sợ rằng mình không được hưởng thụ loại chăm sóc này nữa thì vẫn cố gắng nín cười.
Hoắc Hải Phong đợi một lúc lâu nhưng vẫn không thấy cô làm gì, hơn nữa giờ chỗ nào trên người anh cũng đau cả. Anh nhướng mày rồi nhớ tới chuyện mình bị tai nạn xe cộ trước đó, cũng chẳng quan tâm tới chuyện gì khác nữa mà đưa tay kéo lấy tay của Tô Quỳnh Thy rồi muốn đứng dậy.
“Bây giờ anh vẫn chưa thể ngồi dậy đâu. Bác sĩ tốn công tốn sức lắm mới cứu được anh đó.”
Tô Quỳnh Thy ngăn cản theo bản năng, cô đưa tay đè vai Hoắc Hải Phong lại cho anh nằm xuống giường.
Tô Quỳnh Thy ngồi thẳng dậy với vẻ không dám tin, hai tay cô sờ lấy bờ môi của mình. Cô cũng không nghĩ rằng mình có thể đẩy Hoắc Hải Phong một cách dễ dàng như thế nên dùng lực hơi nhiều, cả người cô nhào hẳn lên người anh thì thôi không nói làm gì, nhưng lại còn môi chạm môi nữa.
Mặt của Tô Quỳnh Thy đã đỏ bừng từ lâu, cô hận không thể chặt hai tay của mình đi. Cô cũng không biết rốt cuộc là mình bị sao nữa, rõ ràng Hoắc Hải Phong tỉnh dậy thì cô phải vui vẻ chứ, nhưng bây giờ cô lại mong anh ngủ đi thì tốt hơn…
“Chúng ta có nên tiếp tục không Quỳnh Thy?”
Hiếm khi nào cô chủ động như thế này, mình mà không nắm lấy cơ hội này thì chẳng khác nào có lỗi với những vết thương trên người. Hoắc Hải Phong nhìn chằm chằm vào Tô Quỳnh Thy, giọng nói của anh không hờn không giận khiến cho cô không thể nào biết được tâm trạng của anh lúc này là gì.
Hoắc Hải Phong nói xong thì trực tiếp giang hai tay ra rồi nằm trên giường, ra hiệu Tô Quỳnh Thy tiếp tục.
Tô Quỳnh Thy có chút rầu rĩ, cô nhìn lông ngực trần như nhộng của anh rồi quay đầu sang chỗ khác trong vô thức.
Hoắc Hải Phong đã tỉnh lại rồi, sao cô có thể ra tay được đây chứ.
Tô Quỳnh Thy không còn cách nào khác, chỉ đành nhắm mắt lại rồi lấy khăn mặt đã lạnh ra. Cô vội vàng bỏ khăn vào chậu vò một chút, sau đó lau cho Hoắc Hải Phong. Cũng chẳng quan tâm là có lau sạch hay chưa mà vội vàng kéo áo bệnh nhân của anh xuống.
“Anh nghỉ ngơi cho tốt đi, em… em ở ngay bên ngoài. Anh có việc… có việc gì thì nhớ gọi y tá.”
Tô Quỳnh Thy nhận ra những gì mình nói có chút lạ kỳ thì vội vàng đổi giọng ngay lúc mấu chốt. Cô vốn cho rằng làm như thế thì có thể trốn tránh được nhưng không ngờ rằng mình vừa bưng chậu nước lên thì đã bị anh gọi lại.
“Đợi một chút!”
Hoắc Hải Phong hô lên. Anh nở một nụ cười, trong đôi mắt đen láy có chút thích thú, như là đang cố ý trêu đùa cô vậy. Anh có thể nhìn thấy cô ngay lúc vừa tỉnh lại đã là sự may mắn lớn nhất của cuộc đời anh rồi.
Chỉ là Hoắc Hải Phong che giấu quá nhanh nên Tô Quỳnh Thy còn chưa quay đầu lại thì anh đã giấu đi tất cả cảm xúc của mình trong nháy mắt.
“Còn chuyện gì nữa không?”
Từ trước tới giờ Tô Quỳnh Thy chưa từng ngại như thế. Nếu như có thể thì cô muốn tìm một nơi nào đó để núp ngay lập tức. Đây vốn không phải là việc cô tự nguyện làm, làm tới cuối cùng chỉ có thể càng giải thích càng loạn. Bây giờ cô có nhảy xuống sông cũng không thể giải thích được. Bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi nơi để mình không thể hít thở này mà thôi.
“Quỳnh Thy, em đối xử với người bệnh là anh đây như thế đấy à?”
Hoắc Hải Phong nhìn về phía quần áo của mình. Áo của anh chưa được cài nút nên chỉ cần động đậy một chút là sẽ rớt xuống. Anh tiện tay sờ mặt, quả nhiên vẫn có chút bụi bẩn.
“Em… Hải Phong, em… em đi tìm điều dưỡng. Anh nghỉ ngơi trước, mấy… mấy ngày nữa em tới thăm anh sau.”
Tô Quỳnh Thy lắp ba lắp bắp. Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này, lúc Tô Kiến Định còn hôn mê thì cô cũng mời điều dưỡng tới giúp đỡ chứ mình chưa từng đụng tay lần nào. Hơn nữa lúc nãy cô có thể có can đảm cởi đồ cho Hoắc Hải Phong là vì anh đang hôn mê không có ý thức…
“Quỳnh Thy, chẳn lẽ em nhẫn tâm nhìn anh nằm trên giường với cơ thể dơ dáy này sao? Anh xảy ra chuyện khi đang trên đường đi tới nhà em đó, anh có thể sống sót là do trời cao phù hộ.
Nếu lúc đó có chuyện gì xảy ra thì chúng ta sẽ…
Hoắc Hải Phong nói ra những câu này với một nửa làm nũng và một nửa uy hiếp. Tô Quỳnh Thy không kiêm chế được mà run lên, cô chưa từng nghĩ rằng có một ngày Hoắc Hải Phong sẽ nói chuyện với cô bằng cái giọng này.
Bây giờ Hoắc Hải Phong mới nhận ra giọng điệu của mình có chút vấn đề, điều này khiến cho anh khó chịu cả người. Nhưng vẻ mặt của anh chỉ cứng đờ trong chốc lát rồi lại khôi phục bình thường.
“Được rồi, sao mà xảy ra mấy chuyện này được chứ. Em giúp anh là được chứ gì: Tô Quỳnh Thy đứng ngẩn người một lúc lâu rồi mới tỉnh táo lại, cô ho khan vài tiếng sau đó xoay người đi tới bên cạnh giường bệnh.
“Anh thấy sao rồi? Trước đó bác sĩ kiểm tra nói là không có gì đáng ngại nữa rồi nhưng vẫn cần quan sát thêm.
Nếu có chỗ nào không thoải mái thì phải nói cho em biết, chờ em lau cho anh xong rồi lại tìm bác sĩ tới kiểm tra cho anh nhé
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
71 chương
76 chương
80 chương
9 chương
61 chương
92 chương
133 chương
43 chương