Người tình bí mật của hoắc tổng
Chương 158 : Tranh tài sản
*A, tôi còn chưa động vào ông cái nào mà ông đã hôn mê rồi, già yếu đến thế cơ đấy. Vậy thì mấy năm nay cũng khá là may mắn đấy nhỉ, còn có thể bảo vệ được nhà họ Lê tới tận bây giờ!” Trân Hiền dạo bước qua rồi nhíu mày nhìn ông cụ Quý đang nằm hôn mê dưới đấy.
Máu trên bàn vẫn đang nhỏ giọt xuống đất.
Trần Hiền đứng qua bên cạnh một chút, trong mắt anh ta toàn là cười trên nỗi đau của người khác.
Chủ nhà đã té xỉu rồi, Trần Hiền đi dạo trong phòng hai vòng rồi chắp hai tay sau lưng đi ra ngoài một cách ung dung.
“Ông cụ đâu? Tạo sao chỉ có mình cậu đi ra” Kiều Loan không yên tâm nên vẫn luôn canh giữ trước cổng. Bà ấy thấy có mỗi mình Trần Hiền đi ra thì sắc mặt tái đi, vội vàng kéo. anh ta lại rồi truy hỏi.
“Muốn biết thì tự đi vào xem là được rồi.
Chẳng lẽ bà nghĩ rằng bà kéo tôi như thế này. thì tôi sẽ nói cho bà chắc? Hay là bà cảm thấy tôi sẽ to gan đến nỗi dám tới tận nhà họ Lê của các người rồi làm gì đó với ông cụ Quý à?”
Tóm lại là nhiệm vụ của Trần Hiền đã hoàn thành, còn lại phải xem con cháu của ông cụ Quý có thể gây chuyện tới cỡ nào.
Kiều Loan nửa tin nửa ngờ buông Trần Hiền rồi đấy cửa đi vào. Bà ấy chưa đi được. mấy bước đã nhìn thấy một vũng máu và ông cụ Quý đang nằm trên đất không rõ sống chết.
Trái tim của bà ấy dần trở nên luống cuống: “Bố, bố sao thế bố ơi!”
Tay Kiều Loan run run đưa xuống dưới mũi của ông cụ Quý, cảm thấy vẫn còn hơi thở yếu ớt thì mới thở phào một hơi. Bây giờ bà ấy cũng không còn quan tâm quần áo của mình, cũng chẳng còn quan tâm tới Trần Hiền nữa mà run rẩy lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu.
Sau khi ông cụ Quý vào phòng phẫu thuật thì tất cả mọi người của nhà họ Lê mới tập. hợp ở bệnh viện.
“Đến cùng là ông cụ bị sao vậy? Không phải chị dâu ở đó sau, chị mau nói cho mọi người biết đi chứ!” Có lẽ là chạy tới nên người phụ nữ trước mặt có chút thở không ra hơi, tóc bà ta có chút rối, quần áo cũng xộc xệch, nhìn như mới ngủ dậy. Vẻ mặt có chút tái nhợt, nhìn qua vẫn cảm nhận được sự khổ sở đau thương.
*Chị hai nói cái gì thế? Đừng nói chị cho. rãng đây là do chị cả làm đấy nhé”
“Em dâu ba nói cái gì thế, chị nói như thế khi nào. Chị chỉ là quan tâm thôi em biết chưa!
Chị chỉ là nghe quản gia nói rằng là do chị dâu phát hiện ông cụ nên chị mới thuận miệng hỏi một câu!” Người phụ nữ mặc đồ xanh lam ngắt lời một người phụ nữ mập mạp đứng bên cạnh rồi ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Loan với vẻ khinh re.
“Bây giờ nói nhiều thế thì có ý nghĩa gì chứ, bố đã như thế này rồi thì ai quản lý công ty? Tài sản chia như thế nào? Dù sao chúng ta chỉ có ba anh em, anh cả em ba từ nhỏ đã biết lấy lòng bố, mỗi lần bố đều bất công. Nhưng nếu lần này bố bất công nữa thì tôi chắc chẳn sẽ không để yên đâu!” Nói đến chuyện chia tài sản thì ba người đàn ông đứng sau lưng ba người phụ nữ đứng dậy cùng một lúc. Hai ánh mắt sắc bén nhìn chằm chăm vào người đàn ông đang nói chuyện.
“Em hai, bố bất công lúc nào chứ? Tất cả mọi chuyện trong nhà đều là do mọi người bỏ phiếu quyết định, em nói xem làm thế thì sao mà cha bất công cho được? Bây giờ bố còn nằm trong phòng giải phẫu, chúng ta ở ngoài đây nói thế không được tốt cho lắm đâu!” Lê Thanh Lam lật tay Kiều Loan ra cho bà nói vài câu. Sau khi mấy đi con trai mình yêu quý nhất, bây giờ lại chuẩn bị mất đi bố của mình nên ông ấy rất đau lòng.
*Mấy chuyện này cũng phải chờ bố khỏe lại rồi nói. Nếu như các người không yên lòng thì sau lần này có thể để cho bố viết di chúc trước, tôi và anh cả của mấy người sẽ không phát biểu ý kiến gì” Đã lúc nào rồi nhưng những người này chỉ quan tâm tới tài sản của ông cụ thôi. Nếu như Lê Quốc Nam qua đời, bọn họ không đau lòng không buồn bã thì còn có thể hiểu được. Nhưng dù gì đây cũng là bố của bọn họ, người sinh ra và nuôi lớn bọn họ, vậy mà bọn họ lại có thể vô tình đến thế. Xem ra nhà họ Lê không còn chống đỡ được bao lâu nữa rồi.
“Mỗi lần đều thế, chị nói cái gì thì là cái đó! Ỷ vào mình là anh là chị, mình lớn tuổi hơn nên đứng đây khoa tay múa chân. Rõ ràng đây là chuyện của nhà họ Lê chúng tôi, liên quan gì tới một người phụ nữ khác họ như chị, chị cũng chỉ xứng đứng trước mặt anh tôi nói hai câu mà thôi. Ông ba họ Lê đỏ mặt lên rồi chỉ vào mặt Kiều Loan mà chửi.
*Cãi cái gì? Đây là chợ chắc? Không im lặng được thì đi ra ngoài hết cho tôi!” Đám người đang cãi nhau túi bụi thì đột nhiên y tá ném cây bút trong tay mình lên tường rồi nhìn chẩm chảm đám người này.
Cô ấy làm việc ở bệnh viện lâu như thế cũng chưa phải là chưa từng gặp loại người như thế. Nhưng chưa từng thấy nhà nào mà tất cả mọi người đều vội vàng muốn chia tài sản, chẳng quan tâm tới ông cụ ra sao.
*Ở đây không có chỗ cho một y tá cho cô nói chuyện! Đi thì đi, tôi cũng chẳng muốn đứng đây một chút nào” Ông ba họ Lê liếc Kiều Loan một cái rồi dẫn theo vợ mình vội vàng rời khỏi bệnh viện.
Ông hai thấy thế thì cũng dắt theo vợ mình lén lút rời đi. Vốn đang ầm ï giờ chỉ còn lại hai người Kiều Loan và Lê Thanh Lam.
*Bà ở đây trông chừng đi, tôi phải về xem mấy người khách kia” Vốn ông ấy còn muốn. mượn cơ hội này mà làm quen thêm mấy. người nhưng không ngờ mới được một lúc thì ông cụ đã xảy ra chuyện. Trong nhà chắc cũng đã lộn xộn cả lên, ông ấy phải trở về xem.
Kiều Loan gật gật đầu với chồng mình rồi quay người ngồi xuống ghế, bà dùng hai tay che lấy mặt mình. Đây là lần đầu tiên bà ấy cảm nhận được đám người nhà họ Lê đều là súc sinh một cách rõ ràng đến thết Trần Hiền đi tới phòng đọc sách, anh ta vừa đi vừa mỉm cười, mặc dù trên tay còn có một số vết máu chưa lau xong nhưng anh ta lại không thèm để ý chút nào. Trần Hiền chắp. hay tay sau lưng rồi cúi người chào Trần Tuấn Tú và nói: “Thưa bố, nhà họ Lê đã loạn lên rồi, ông cụ Quý yếu quá, con mới nói mấy câu với ông ta mà ông ta đã tức tới nỗi phun ra máu rồi ngất đi. Có tin tức truyền tới, mấy ông con trai nhà họ Lê đứng tranh giành tài sản ngay trước cửa phòng phẫu thuật”
“Được, lần này làm khá tốt đấy. Nhưng Hoäắc Hải Phong và Tô Kiến Định đã trở về, muốn khống chế toàn bộ nhà họ Lê sợ là cũng không còn dễ dàng nữa. Dùng người mà chúng ta gài vào nhanh chóng khống chế nhà họ Lê đi”
Hiếm khi Trần Hiền làm được một chuyện để Trần Tuấn Tú hài lòng, ông ta nở một nụ cười rồi dựa vào ghế lắng lặng ngồi nhìn ra ngoài cửa số.
“Bố, con…” Trần Hiền mím môi nhìn Trần Tuấn Tú với vẻ mặt do dự.
“Có chuyện gì thì nói, đàn ông đầu đội trời chân đạp đất nhanh nhẹn lên một chút: Hiếm khi tâm trạng của Trần Tuấn Tú khá tốt, nên ông ta cũng không có làm khó Trần Hiền mà lại quay người nhìn anh ta với vẻ hứng thú.
“Cũng không có gì, chỉ là con đã về lâu thế rồi mà còn… còn chưa gặp em gái, còn có…”
Thời gian không còn nhiều, thủ đoạn mà Tô.
Kiến Định quá thô bạo, chỉ cần anh ta chậm chạp một chút thì chuyện anh ta tính toán lâu như thế đều sẽ hỏng hết, đành phải cầu phú quý trong nguy hiểm. Trần Hiền cúi đầu, trong mắt anh ta là ánh sáng mờ mịt, anh ta nói tiếp.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
71 chương
76 chương
80 chương
9 chương
61 chương
92 chương
133 chương
43 chương