Người tình bí mật của hoắc tổng
Chương 146 : Tỉnh lại
“Không thể nào, không phải như những gì mày nói! Không phải như những gì mày nói..” Vẻ mặt của Trần Tuấn Tú thay đổi đáng kể, ông ta lảo đảo lùi về sau hai bước.
“Rốt cuộc tôi có gạt ông hay không, ông tự mình nghĩ lại là rõ” Thời gian không đợi người, Hoắc Hải Phong cắn răng ép sát từng bước, kiên trì không được lâu như vậy. Ai biết được một kẻ điên như Trân Tuấn Tú, có đột nhiên đổi ý ném người xuống hay không!
“Cách nói khích của chủ tịch Hoắc dùng thật tốt, tôi mới rời đi trong thời gian ngắn như vậy, bố tôi đã bị cậu bức bách tới mức này rồi!” Vẻ mặt tối sâm, Trần Hiền bước tới đẩy Hoắc Hải Phong ra, đứng trước che chắn cho Trần Tuấn Tú, hai tay cắm trong túi áo khoác, dáng vẻ vênh váo ta đây.
Người đầu óc tỉnh táo trở lại, Hoắc Hải Phong biết tiếp theo mình đã không còn cơ hội, hai tay ghì chặt khung cửa sổ, vì kế hoạch hôm nay chỉ có thể kéo dài, nhất định phải đợi được người của anh tới mới có thể có cơ hội xoay chuyển.
Ở dưới lầu, Tô Quỳnh Thy cau mày theo hướng gió chạy về phía Tô Kiến Định và Lê Quốc Nam, vừa bước đi thì bị vệ sĩ phía sau chặn lại, buộc phải ở lại chỗ cũ.
“Rốt cuộc các người muốn làm gì?
Còn nữa, những lời Trân Hiền nói vừa rồi là ý gì hả?” Chỉ có thể chọn một người, Tô Quỳnh Thy nhìn chằm chằm hai người bị treo lơ lửng giữa không trung cách đó không xa, không khỏi hoảng sợ trong lòng, hai tay run rẩy.
“Tất nhiên là nghĩa trên câu chữ.
Chủ tịch Trần đã nói, cô chỉ có thể chọn một trong hai người để đưa đi, người còn lại phải ở lại dưới đáy biển này!” Một tên vệ sĩ trong đó bước tới, chặn trước mặt Tô Quỳnh Thy, bàn tay †o nắm lấy cánh tay gầy guộc của cô kéo về phía trước.
“Anh thả tôi ra, anh gọi Trần Hiền xuống đây tự mình nói với tôi, cái gì gọi là người còn lại ở lại dưới đáy biển?
Giết người là phạm pháp, các người có biết không? Thả tôi ra…” Tay chân cùng giãy giụa không ra, Tô Quỳnh Thy gần như bị dẫn về phía trước.
Nước mắt không kiềm được mà chảy ra, hai người chỉ có thể chọn mội…
“Tôi khuyên cô nên từ bỏ vùng vẫy.
Chủ tịch Trần chỉ cho năm phút, nếu cô không chọn thì cả hai người đều phải bị bỏ lại dưới đáy biển. Cô cũng thấy rõ vùng biển bên dưới, cá mập từng đàn, chưa kể có lồng sắt, dù không có bị nhốt trong lồng sắt, rớt xuống cũng không lên được.” Tên vệ sĩ lôi kéo cô, dễ nhận thấy là người lắm lời, suốt đoạn đường không ngừng lải nhải. Tuy chỉ cách đó mấy mét ngắn ngủi, nhưng lại như ngăn cách muôn sông nghìn núi.
“Đánh thức người tỉnh lại!” Còn chưa kịp phản ứng, bàn tay to trên cánh tay đột nhiên buông lỏng ra. Tô Quỳnh Thy nhìn chằm chằm lồng sắt treo giữa không trung bị gió thổi lắc lư, lòng đau như nhéo.
Anh trai cô là người đẹp đẽ như vậy, bây giờ lại nhếch nhác cuộn mình trong cái lồng nhỏ như vậy, nước da xanh mét, môi tái nhợt, quần áo rách nát, thậm chí còn có cả vết bùn bên trên. Người vốn đẹp đẽ, nhưng bây giờ lại giống như nạn dân chạy ra khỏi trại ti nạn, đôi chân rũ xuống, có vẻ như bị thương không nhẹ.
Ánh mắt vừa di chuyển qua, vừa lúc bắt gặp đôi mắt to đen trắng rõ ràng của Lê Quốc Nam: “Anh Nam, anh tỉnh rồi? Bây giờ anh cảm thấy thế nào, có chỗ nào khó chịu không?” Đẩy tên vệ sĩ trước mặt ra, Tô Quỳnh Thy tiến lên hai bước, vịn máy đứng bên cạnh vách núi.
“Anh không sao, đừng lo lắng, em thế nào rồi? Họ có làm khó dễ em không?” Cạnh biển gió rất lớn, dù cho Lê Quốc Nam đã dùng hết sức hét lên, Tô Quỳnh Thy cũng chỉ nghe được nửa câu, nhưng đoán chừng cô có thể hiểu được rốt cuộc anh đang nói gì, cô cũng yên tâm một chút. Vừa muốn hỏi thêm chuyện khác, Tô Kiến Định bên kia truyền đến tiếng động.
Trong lòng hoảng sợ, liếc nhìn Lê Quốc Nam bằng ánh mắt có lỗi và chạy sang phía bên kia đang lắc lư trong gió.
“Anh à! Thế nào rồi, vẫn ổn chứ?”
Hai tay đặt tại bên miệng, dùng sức hét lên, Tô Quỳnh Thy mệt nhoài, mồ hôi đầm đìa.
“Thy à?” Anh ấy vừa tỉnh dậy sau khi bị tạt nước, không quan tâm đến việc lau sạch nước trên mặt, hai tay nắm lấy thanh chắn trên lồng. Nhìn thấy Tô Quỳnh Thy xuất hiện ở đây, cực kỳ sợ hãi, cuống quýt hỏi: “Tại sao em lại ở đây? Hoắc Hải Phong đâu? Rốt cuộc anh ta bảo vệ em kiểu gì vậy?
Ngay cả một người phụ nữ cũng không thể bảo vệ nổi. Bọn họ có làm em bị thương không? Thy à, em đừng sợ, anh của em ở đây!”
Người mà vốn tưởng rằng dù ra sao cũng sẽ không bị liên lụy, giờ lại xuất hiện ở đây, Tô Kiến Định cau mày, ngay cả chân đau cũng tạm thời vứt sang một bên. Em gái anh cũng bị đưa tới đây, sợ là cả Hải Phòng đã nằm dưới sự kiểm soát của Trần Tuấn Tú TOI.
“Em không sao, anh vẫn ổn chứ?
Anh Nam hình như đã bị thương và có vẻ không ổn. Có phải chân anh đang bị thương…
“Anh em tình thâm, phiền hai người đợi một lát lại diễn tiếp, bây giờ để tôi nói một chút!” Vệ sĩ bị Tô Quỳnh Thy đẩy ra lúc đầu, lạnh lùng trở lại, ngắt lời cô, túm lấy tay Tô Quỳnh Thy, nói: “Chủ tịch Trần nói rồi, hai người chỉ có một được đi theo cô Tô đây, người còn lại thì không có ý kiến gì, phiền xuống bên dưới giúp Chủ tịch Trần của chúng tôi làm bạn với con cá mập!”
“Anh thả tôi ra, bảo Trần Tuấn Tú tới đây tự mình nói chuyện với tôi. Giết người là phạm pháp, các người có biết không?” Cánh tay không cách nào vung ra, như bị dính vào trên, sắc mặt Tô Quỳnh Thy đỏ lên, hai mắt đẫm lệ mờ nhạt, ngẩng đầu nhìn Tô Kiến Định.
“Chính vì như vậy, Chủ tịch Trần mới nhọc lòng đưa các người tới đây, nếu không cô tưởng tốn nhiều sức lực như vậy đưa các người đến mép vực này để làm gì? Thú vị không?” Buông tay Tô Quỳnh Thy ra, tên vệ sĩ nhìn phía sau khó hiểu, sau đó lùi lại hai bước, gật đầu với người điều khiển máy hai bên.
“Thời gian không còn nhiều, cô Tô vẫn nên mau đưa ra lựa chọn!” Nhìn đồng hồ trên tay, tên vệ sĩ mỉm cười.
“Anh à… Em, em phải làm sao?
Anh…” Nhìn Tô Kiến Định không biết làm thế nào, sắc mặt Tô Quỳnh Thy tái mét, cả hai người cô đều vứt bỏ không đành, một người là anh trai cô, một người là người đã cứu anh trai cô, làm sao có thể chọn đây.
Ngồi xổm trên mặt đất suy sụp, Tô Quỳnh Thy nhìn biển khơi thăm thẳm, sống cả cuộn trào mãnh liệt ở phía dưới, ngẩng đầu nhìn Tô Kiến Định, đột nhiên đứng lên.
“Cả hai người tôi đều muốn đưa đi, nếu như các người nhất định phải chọn một người nhảy xuống phía dưới, tôi có thể tự mình nhảy xuống!” Dù sao, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô nhảy xuống biển sóng to gió lớn này.
Vốn dĩ, cô đã phải chết ở vùng biển sau Hải Phòng năm năm trước, năm năm này cô coi như mình được cướp trở về, có thể ở bên Hướng Minh năm năm còn có thể hóa giải mọi hiểu lầm với Hoắc Hải Phong. Đời này của cô không còn gì hối hận!
“Chuyện này đương nhiên cũng được, chỉ là… cô Tô muốn trao đổi hai người họ thì phải tự mình nhốt vào lồng!” Vuốt vuốt cằm, nhìn người phụ nữ trước mặt cân nhắc, tên vệ sĩ rúng động, thật không ngờ người này lại thật sự lựa chọn tự mình nhảy xuống. Quả nhiên, người đó nói không sai, bao che khuyết điểm còn quá lương thiện, định trước sống không lâu!
“Tô Quỳnh Thy, anh là anh trai của em, nghe lời anh, đưa Lê Quốc Nam đi, anh tự có cách thoát thân.” Mặc dù không nghe thấy Tô Quỳnh Thy nói những gì, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ anh cũng có thể đoán được rốt cuộc cô muốn làm gì.
Kéo lồng kêu to, Tô Kiến Định cúi đầu, lần đầu tiên cảm thấy hoảng sợ không tự chủ được.
“Anh, anh đưa anh Nam đi. Năm năm trước em đã từng nhảy một lần, em không sợ đâu, anh yên tâm!”
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
71 chương
76 chương
80 chương
9 chương
61 chương
92 chương
133 chương
43 chương