Tô Quỳnh Thy cố gắng khống chế cổ họng của mình, để giọng nói của bản thân không tới mức run rẩy. Cô cố gắng ngồi thẳng người dậy để trông bản thân không tới mức chật vậy. “Đương nhiên không có vấn đề gì rồi. Chỉ có điêu, cô Quỳnh Thy à, cô phải khống chế tốt mắt của mình đấy. Nếu cô nhìn thấy thứ gì không nên thấy, tôi không ngại giúp cô cất tròng mắt đi đâu…” Vốn tưởng rằng cô gái này sẽ la †o, gào khóc không ngừng, không ngờ lại bình tĩnh như vậy. Điều này khiến Trần Hiền cảm thấy hứng thú, liếm liếm hàm răng, vừa cười vừa nói. “Anh yên tâm đi, đương nhiên tối có năng lực tự điều khiển bản thân” Câu trả lời buồn nôn của người này khiến cô không nhịn được cắn chặt răng. Mặc dù trong lòng Tô Quỳnh Thy vấn hơi sợ, nhưng trong hai mắt lại không thấy sự sợ hãi. Cô nhất định phải xem xem mình đang ở nơi nào, như vậy mới có thể nghĩ cách để lại một vài ký hiệu cho Hoắc Hải Phong được. Thế thì tỉ lệ được tìm thấy mới lớn hơn. “Được” Trân Hiền phất tay ra hiệu cho bảo vệ cởi khăn che mắt cho Tô Quỳnh Thy, chống cằm tỏ ra hứng thú nhìn cô chằm chằm. Tấm vải đen trước mắt được cởi ra, cô nheo hai mắt lại một lúc mới kìm nén được cảm giác muốn rơi lệ, sau đó mở hai mắt ra. Ánh đèn sáng choang chiếu xuống, Tô Quỳnh Thy nhìn xung quanh. Lúc này, cô mới cảm thấy mình ngu xuẩn tới cỡ nào. Quả thật cô đang ngồi trên phương tiện giao thông, nhưng là máy bay đang bay trên trời, làm sao có thể để lại ký hiệu gì được chứ? “Thế nào? Cô Quỳnh Thy có cảm tưởng gì về máy bay của tôi?” Trân Hiền khẽ cười, đặt ly rượu trên tay xuống rồi ngồi dựa vào thành ghế. Bộ âu phục trên người rất đơn giản và khí chất, tóc được xịt keo tạo hình tỉ mỉ. Rất giống một buổi gặp mặt long trọng vậy. “Rốt cuộc anh là ai? Chúng ta vốn chưa từng gặp nhau” Từ lúc nào, Hải Phòng lại có một người như vậy tồn tại? Mặc dù, cô về Hải Phòng chưa lâu, nhưng cũng biết sơ qua. Nhân vật của giới thượng lưu ở Hải Phòng không hề thay đổi, vẫn là những người kia. Tô Quỳnh Thy chưa từng nghe nói về người đàn ông này. “Có lẽ cô Quỳnh Thy không biết tôi, nhưng anh trai của cô, người chồng trên danh nghĩa hiện tại và người chồng tương lai của cô đều biết tôi. Đương nhiên, chắc chắn các người đều biết bố tôi. Tôi vừa mới về nước, xin cô Quỳnh Thy chỉ dạy nhiều hơn!” Trân Hiền châm một điếu thuốc lá, kẹp ở giữa hai ngón tay, nói với thân thái tự nhiên. Cách nói chuyện và điệu bộ này khiến Tô Quỳnh Thy cảm thấy khó chịu: “Tôi không quen biết anh. Nếu có chuyện gì…” Cô cau mày nói mà không hề nghĩ ngợi gì. Khi nói tới một nửa, cô đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hai mắt trợn tròn. Cô bỗng nhiên ngả ra phía sau ghế một chút, ngẩng đầu nhìn anh ta với vẻ kinh hãi: “Anh là… Trân Hiền?” “Đúng là phiên cô Quỳnh Thy nghĩ tới rồi. Tôi chính là cậu chủ nhà họ Trần — Trần Hiền, xin cô chỉ dạy nhiều hơn!” Cảm giác khiếp sợ vẫn chưa biến mất, Tô Quỳnh Thy lập tức nghĩ tới trường hợp Tô Kiến Định và Lê Quốc Nam bị người nhà họ Trần bắt đi, cô vội ngồi thẳng người dậy. “Trần Hiền, anh trai tôi và…” “Suyt!” Tô Quỳnh Thy bị cắt ngang lời, Trân Hiền thay đổi thái độ, nhìn chằm chằm cô với anh mắt kỳ lạ. Anh ta nói: “Lúc này, cô vẫn rảnh rỗi quan tâm tới Tô Kiến Định và Lê Quốc Nam cơ à? Đáng ra, bây giờ cô nên nghĩ tới chuyện bản thân phải làm thế nào chứ?” Tô Quỳnh Thy cau mày. Mặc dù rất muốn biết tình hình của anh trai và Lê Quốc Nam, nhưng bây giờ cô vốn chẳng có năng lực phản kháng. Dường như mọi chuyện đều bị bố con nhà họ Trần nắm trong tay, cho dù bây giờ biết tin tức của anh trai cũng chẳng làm gì được. “Anh… anh và bố anh định làm gì? Chỉ cần anh thả anh trai tôi và Lê Quốc Nam ra, anh muốn cái gì, tôi cũng sẽ nghĩ cách giúp anh làm được…’ “Chẳng lẽ cô không rõ sao? Cô Quỳnh Thy, bố tôi muốn cái gì, chắc hẳn các người đều rõ cả” Trần Hiền hút một hơi thuốc lá, cười nói: “Đáng lẽ vẫn còn một cơ hội cứu vãn tất thảy, nhưng các người lại phá hủy cái lông giam duy nhất có thể giam được thú dữ. Kết cục hiện tại của bố tôi cũng là nhờ các người đó. Cô đoán xem bố tôi sẽ xử lý các người như thế nào?” Dáng vẻ bây giờ khác hẳn với dáng vẻ hào hoa phong nhã vừa rồi. Hiện tại, Trần Hiền như biến thành một con người khác vậy. Mặc dù trên mặt vẫn là nụ cười, nhưng không hiểu sao nó lại khiến Tô Quỳnh Thy rùng mình. “Thế bây giờ anh muốn đưa tôi đi đâu? Anh trai tôi và Lê Quốc Nam có còn..” Cô không muốn vòng vo tam quốc với anh ta nữa. “Đương nhiên bọn họ vẫn còn sống khỏe mạnh rồi. Nhân vật chính vẫn chưa đến, trò hay mới chỉ bắt đầu thôi” Trần Hiền ngắm tay mình, nói với giọng bình tĩnh. Tất cả những chuyện này không phải kế hoạch mà Trần Tuấn Tú mới nghĩ ra. Kế hoạch chu đáo, tỉ mỉ như thế này không phải chỉ ngày một ngày hai. Tô Quỳnh Thy nhất định phải mau chóng nghĩ cách để lại một manh mối cho Hoắc Hải Phong. Nếu không tới lúc đó e rằng… “Nếu các người đã tính toán chuyện lớn, tôi chẳng qua chỉ là một cô chủ nhà họ Tô mà thôi, không có quyền quản lý công ty của anh trai tôi. Anh nghĩ đủ mọi cách bắt tôi đi, vốn chẳng có tác dụng gì cả!” Cô hơi xoay tay, cố gắng cởi trói. Nhưng Tô Quỳnh Thy vừa cựa quậy thì một bàn tay to ở phía sau lưng đưa ra tóm lấy. Khi quay đầu lại nhìn, cô thấy một bảo vệ đứng cách đó không xa, nhìn cô với vẻ mặt không cảm xúc. Lòng bàn tay cô toát ra mồ hôi lạnh, Tô Quỳnh Thy quay đầu, nhíu mày nói: “Tôi cảm thấy không thoải mái một chút thôi. Anh không cần phải thế đâu!” “Cô Quỳnh Thy muốn cứ động một chút, đương nhiên là không có vấn đề gì rồi. Nhưng không dễ gì thoát được khỏi cái dây thừng này đâu!” Anh ta cười nhạo nói. Toàn bộ cửa sổ đều bị đóng lại, không thấy rõ bên ngoài như thế nào, cũng không biết bị đưa tới đâu rồi. Không hỏi được bất cứ thứ gì, Tô Quỳnh Thy dứt khoát cúi đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi. Đang ở trên máy bay nên cô có muốn làm gì cũng chẳng được, chẳng bằng nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ tới nơi rồi nghĩ cách sau. “Sắp tới nơi rồi, cô Quỳnh Thy phải chuẩn bị sẵn sàng đấy!” Nhìn Tô Quỳnh Thy ở trước mắt không nói tiếng nào, trên mặt Trần Hiền lộ ra vẻ châm chọc. Kiểu phụ nữ này chẳng có gì thú vị, chẳng hiểu sao lại lọt vào mắt của Hoắc Hải Phong. Chẳng bao lâu sau, máy bay lắc lư mạnh, Tô Quỳnh Thy đột nhiên mở hai mắt ra. Trong lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi. Lắc mạnh như thế này, e rằng đã gặp trục trặc gì đó. Khi Tô Quỳnh Thy đang nghĩ ngợi thì đột nhiên máy bay dừng lại, người đàn ông trước mặt bỗng nhiên đứng lên. “Cô Quỳnh Thy căng thẳng cái gì thế? Tới nơi rồi. Bây giờ, tôi sẽ dẫn cô đi gặp anh trai cô. Sao nào, vui không?” Trần Hiền đút hai tay vào túi quần, dùng ánh mắt ra hiệu cho bảo vệ dẫn Tô Quỳnh Thy đi, sau đó dẫn đầu đi về phía trước. Hai tay cô bị bảo vệ nắm chặt, Tô Quỳnh Thy biết với tình trạng như thế này, bản thân vốn chẳng thể chạy trốn được. Cô cau mày, bước nhanh hơn, vừa xuống máy bay vừa nhìn xung quanh. Sau khi xuống khỏi máy bay, Tô Quỳnh Thy lại bị đưa lên một chiếc xe, mắt cũng bị bịt lại như trước. Cô vội vàng đảo mắt nhìn xung quanh vài lượt, chỉ có thể miễn cưỡng đoán được rằng đây là một thành phố nhỏ ở Châu Âu mà thôi. Chắc hẳn là một nơi khá xa, nhìn rất đẹp. Nhưng cụ thể nó là thành phố nào thì cô lại không biết. Thời gian ngồi trên xe cũng rất dài, theo con số đếm được thì đại khái khoảng hai tiếng đồng hồ. Tô Quỳnh Thy bị đẩy xuống xe, trên mắt lại bị bịt bằng vải đen khiến cô hơi lảo đảo. Tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, chưa kịp phản ứng thì Tô Quỳnh Thy lại bị đẩy mạnh một cái. “Á..” Cô kêu lên vì đau, sau đó ngồi bệt xuống đất. Tô Quỳnh Thy bị xô đẩy nên cảm thấy hơi choáng váng, thử mấy lần nhưng không đứng dậy được.