Tranh thủ lúc này trong phòng không có người canh giữ, Tô Kiến Định dùng sức giơ chân đạp hai cái vào người Lê Quốc Nam, gọi anh ta tỉnh dậy. “Ai vậy? Làm cái gì đấy?” Lê Quốc Nam mơ mơ màng màng nhắm chặt hai mắt, xem ra vừa rồi được ngủ rất thoải mái. Nếu không phải cố gắng giãy giụa hồi lâu vẫn không thể xoay người lại, khi ấy mới chợt phát hiện ra mình đang bị trói thì có lẽ anh ta vẫn còn ngủ thêm được một lúc nữa. “Bản thân sắp bị người ta lôi ra cho chó ăn mà vẫn còn ngủ được hả Lê Quốc Nam? Rốt cuộc là cậu có tấm lòng bao dung to lớn hay là ngu ngốc không có đầu óc vậy hả?” Tô Kiến Định hung hăng đá vào người anh ta thêm một cái. Nếu không phải hiện giờ đang trong tình huống nguy hiểm, chắc chắn anh ấy sẽ dùng nắm đấm dạy dỗ anh †a một trận ra trò rồi. “Anh Kiến Định, xin lỗi anh, tất cả đều tại tôi..” “Mẹ của cậu biết tôi đến nhà họ Trần tìm cậu rồi. Suốt cả một đêm chúng ta vẫn chưa trở về, nhất định bà ấy sẽ đi báo tin cho Quỳnh Thy và Hoắc Hải Phong. Chúng ta cứ yên tâm chờ xem bọn họ định giở trò gì là được” Nếu muốn đối phó tập đoàn Sunrise và TQT thì chỉ cần Hoắc Hải Phong vẫn còn ở đó, cho dù bọn họ có bắt cóc toàn bộ người giấu đi thì công ty vẫn có thể vận hành bình thường. Đây là điều không thể nghi ngờ. Chỉ e lần này Trần Tuấn Tú muốn nhắm vào nhà họ Tô, Quỳnh Thy đang gặp nguy hiểm rồi. “Không biết đây là đâu nhỉ? Hải Phòng có nơi nào như thế nào sao?” Lê Quốc Nam đưa mắt nhìn quanh, bốn phía căn phòng bị bịt kín mít không có một ô cửa sổ nào. Hình như cậu ta chưa từng thấy loại nhà kho nào như thế này ở Hải Phòng. “Tôi cũng bị bọn họ đánh ngất xỉu nên không biết được. Cậu cứ nghỉ ngơi trước đi, đợi khi nào Trân Tuấn Tú tới thì mọi chuyện đều sẽ rõ ràng.” Tô Kiến Định đã tìm kiếm Lê Quốc Nam suốt cả đêm, phí hoài rất nhiều sức lực, lại thêm việc bị trói toàn khiến thân không thoải mái, sau gáy vẫn còn đau nhức. Hiện giờ cả người anh ấy đều đang cực kỳ khó chịu. Cả Tô Kiến Định và Lê Quốc Nam đều mất tích. Vệ sĩ của nhà họ Tô lại bị phát hiện nằm ngất xỉu ở trước cửa biệt thự nhà họ Trần. Mới sáng sớm Tô Quỳnh Thy đã bị tin tức này dọa tỉnh. Cô vội vàng rửa mặt thay quần áo rồi chạy xuống tầng thì đã thấy Kiều Loan đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách với vẻ mặt ngập tràn lo lắng. “Quỳnh Thy à, tất cả đều là lỗi của Quốc Nam. Tối hôm qua anh của cháu dẫn người chạy tới nhà họ Trần tìm nó đến tận bây giờ vẫn chưa trở về. Những người anh cháu đưa theo đều được tìm thấy cả rồi, chỉ còn lại anh cháu và Quốc Nam vẫn chưa biết tung tích!” Kiều Loan nghe thấy tiếng động truyền tới liền biết là Tô Quỳnh Thy đã xuống tầng. Sắc mặt của bà ấy tái nhợt lại, lảo đảo đứng bật dậy chạy tới nắm lấy hai tay của cô, giọng nói tràn đầy Sợ hãi. “Dì ơi, tại sao anh Quốc Na, anh ấy lại muốn tới nhà họ Trần ạ? Anh, anh của con đâu? Cũng ở đó sao?” Cô không thể tin được Tô Kiến Định và Lê Quốc Nam lại là loại người dễ xúc động như vậy, hấp tấp chạy tới biệt thự nhà họ Trần đến tận bây giờ vẫn không thấy tung tích đâu. “Anh cháu bảo dì ở nhà đợi tin tức còn cậu ấy tự đi tìm Quốc Nam. Nhưng mà đến tận lúc này cũng chẳng có tin tức gì truyền về” Tám chín phần mười là bọn họ vẫn còn đang ở trong biệt thực. Kiêu Loan bật khóc nức nở, nước mắt chảy dài trên má không thèm lau mà chỉ nắm chặt hai tay của Quỳnh Thy. “Dì à, để cháu, cháu dẫn người đi tới nhà họ Trần tìm thử. Dì cứ ở nhà đợi cháu, nhất định cháu sẽ tìm được họ về. “Giữa ban ngày ban mặt tự ý xông vào nhà của người ta sao? Tô Quỳnh Thy, chỉ mới mấy ngày không gặp mà lá gan của em đã lớn đến vậy ư?” Hoắc Hải Phong sa sầm mặt đi từ ngoài cửa vào trong đánh gãy lời nói của cô. Sáng sớm nay khi anh nhận được tin tức này, anh đã cấp tốc chạy tới nhà cô, may mà vẫn kịp ngăn cô lại. “Vậy thì phải làm sao? Hải Phong anh nói xem tôi phải làm gì bây giờ? Anh của tôi, anh của tôi vẫn còn đang ở trong đó đấy!” Sự xuất hiện bất ngờ của Hoắc Hải Phong đã giúp Tô Quỳnh Thy an tâm hơn hẳn. Cô giống như tìm được cây cỏ cứu mạng chạy tới cầm chặt tay anh, hai mắt ươn ướt nhìn anh. “Tôi sẽ nghĩ cách. Em cứ yên tâm đi, Tô Kiến Định và Lê Quốc Nam sẽ không có việc gì đâu. Em đi nghỉ một lát trước đã được không? Bây giờ trời vẫn còn sớm, em về phòng ngủ một giấc là anh trai em sẽ trở vê” Hoắc Hải Phong đau lòng ôm chặt cô vào trong ngực, nhẹ nhàng võ lưng an ủi cô. Anh biết rất rõ Tô Kiến Định quan trọng với cô đến chừng nào. Nếu như lần này anh ta xảy ra chuyện không may, chỉ sợ Quỳnh Thy cũng đau khổ đến mức mất đi nửa cái mạng. Mà ngay cả TQT có lẽ cũng sẽ phải chịu tổn thất nặng nề. Sự phân chia quyên lực tại Hải Phòng sẽ bị thay đổi thêm một lần nữa, khi đó nhà họ Trần sẽ càng khó xử lý hơn. Vì vậy nên cho dù thế nào đi chăng nữa, Tô Kiến Định cũng phải sống sót trở về. “Hiện giờ tôi không thể chợp mắt nổi… Hu hu hu, Hải Phong, tôi không ngủ được. Tôi, tôi cũng muốn giúp mà..” Tô Quỳnh Thy đau khổ đến mức không thở nổi. Cô ôm chặt eo Hoắc Hải Phong, cứ thế bôi đầy nước mặt của mình lên ngực anh. Nhìn thấy động tác như đứa trẻ của cô, trên mặt Hoắc Hải Phong chợt hiện lên một tia dịu dàng hiếm thấy rồi lập tức biến mất. Anh đặt tay lên cái đầu tóc xù của cô, cúi đầu nâng trán cô lên rồi cười nói: “Em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tôi, phải nghỉ ngơi thật tốt. Đây chính là sự giúp đỡ lớn nhất rồi. Bây giờ trời còn chưa sáng hẳn, nếu em không muốn ngủ tiếp thì đi xem thử Hướng Minh đi. Tô Kiến Định xảy ra chuyện như vậy, chắc hẳn thằng bé cũng bị dọa sợ. Tôi đi tìm người trước. Em phải ngoan ngoãn ở trong nhà, tuyệt đối không được đi ra ngoài, nhớ chưa?” Anh khẽ dùng lòng bàn tay của mình dịu dàng lau sạch nước mắt còn đọng lại trên má cô. Hai mắt của anh sáng lấp lánh như ánh sao trời. Thật không ngờ lần này anh vẫn còn có niềm vui ngoài ý muốn này, chỉ tiếc rằng hiện tại không phải thời cơ tốt đẹp. Nếu không anh rất muốn cướp cô gái ngoan này về nuôi trong nhà mình. Sau khi dỗ dành Tô Quỳnh Thy đi lên tâng, toàn bộ dịu dàng trong đáy mắt của Hoắc Hải Phong lập tức biến mất: “Dì Lê, dì cứ trở về trước đi. Hiện giờ chắc là Lê Quốc Nam và Tô Kiến Định đang ở cùng nhau. Cháu sẽ cứu bọn họ trở về” “Vậy thì đành nhờ cả vào cháu. Cháu cũng phải cẩn thận đấy” Hoắc Hải Phong chịu ra mặt thì Kiều Loan yên tâm hơn là nhờ mấy người nhà họ Lê kia. Bà ấy biết rất rõ ràng hiện giờ nhà họ Lê còn không thể tự lo được cho mình, muốn giúp cũng không giúp được chứ đừng nói là cứu người. “Vâng” Hoắc Hải Phong gật đầu đáp lại một tiếng. Sau đó, anh đưa mắt nhìn sang Tô Quỳnh Thy đang trốn ở cầu thang, trong mắt tràn ngập dịu dàng. Anh mỉm cười với cô rồi quay người rời đi. Chuyện Lê Quốc Nam và Tô Kiến Định biến mất xảy ra thực sự quá đột ngột. Toàn bộ kế hoạch vốn đã chuẩn bị xong xuôi giờ đây lại có nguy cơ bị đổ bể, rất nhiều chuyện cần phải được sắp xếp lại. Chắc chắn lão cáo già Trân Tuấn Tú kia sẽ không giấu người ở trong biệt thự nhà họ Trần. Thậm chí đến cả hai bố con bọn họ cũng có khả năng không ở trong Hải Phòng. Chuyện này thật sự rất khó giải quyết. Muốn tìm được nơi Tô Kiến Định bị nhốt khó vô cùng! “Lâm Tiến Quân, hãy kiểm tra toàn bộ camera giám sát trên quãng đường từ biệt thự nhà họ Trần đến sân bay cho tôi. Đồng thời hãy đến sân bay tìm hiểu địa điểm đến của Trần Tuấn Tú vào ngày hôm qua, tìm xem liệu có máy bay tư nhân nào được mua dưới danh nghĩa của Trần Tuấn Tú hay Trần Hiền hay không? Cho dù dùng cách gì, tốn bao nhiêu tiền cũng phải mua chuộc được người nhà họ Trần để hỏi rõ ràng về chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua. Trước xế chiều hôm nay phải báo cáo lại kết quả cho tôi!” Nhất định phải điều tra rõ ràng rốt cuộc hai bố con Trần Tuấn Tú đã đi đâu. Bắt cóc không phải chuyện nhỏ, cho dù người đứng sau Trần Tuấn Tú có quyền lực to lớn đến đâu cũng không thể có gan làm chuyện này lộ liễu như vậy được. Thế nên bọn họ buộc phải đưa người đi ngay trong đêm hôm qua. Đương nhiên Hoắc Hải Phong cũng không từ bỏ việc tìm kiếm trong địa bàn thành phố Hải Phòng. Trên đường tới đây anh đã báo cảnh sát về chuyện này, hiện giờ có lẽ phía cảnh sát đang bắt đầu tiến hành điều tra tại biệt thự nhà họ Trần rồi. Giờ phút này, tòa biệt thự của nhà họ Trần đã bị lật tung. Cả cảnh sát và người giúp việc đều hùng hổ tìm kiếm suốt hơn hai tiếng đồng hồ, đến cả tầng hầm cũng bị kiểm tra tận hai lầm. Thế nhưng bọn họ vẫn không thể tìm ra bất kỳ một chứng cứ nào. Cả tòa biệt thự được thu dọn sạch sẽ giống như không có người ở chứ đừng nói tới chuyện giấu Tô Kiến Định và Lê Quốc Nam ở đây. Phía cảnh sát đành phải rút lui. Mặc dù hơi thất vọng như kết quả này cũng nằm trong dự đoán của Hoắc Hải Phong. Nhờ cảnh sát mở rộng phạm vi điều tra xong, anh không còn quan tâm đến chuyện của bọn họ nữa mà chỉ tập trung tự mình tìm kiếm. Tô Kiến Định đã ngủ mê man suốt cả buổi sáng. Bỗng tiếng kẽo kẹt do cửa bị đẩy ra truyền đến, anh ấy lập tức mở mắt ra, khó nhọc nâng người ngồi dậy rồi bình tĩnh nhìn ra cửa.