Người tình bí mật của hoắc tổng
Chương 120 : Cãi vã
Lúc này tập đoàn Sunrise đang hỗn loạn, cái người bảo thủ trong nhà kia lại muốn nhúng một tay vào. Sắc mặt Hoắc Hải Phong càng lúc càng khó coi, nhưng ngay sau khi Lâm Tiến Quốc ra khỏi cửa anh cũng bước theo.
Trở lại nhà tổ, ông Giang đã đứng chờ cửa từ lâu: “Cậu chủ, lân này ông chủ nổi giận khá lớn, tính tình của ông chủ cậu cũng biết rồi, cậu nhịn một chút nhé, mấy năm nay ông chủ càng ngày càng yếu, tức giận sẽ hại sức khỏe, cậu.”
“Tôi biết rồi, ông vào trong trước đi, tôi sẽ lo liệu. Hoắc Hải Phong gật đầu với ông Giang, sau đó đi thẳng đến thư phòng.
Sau khi gõ cửa, anh mở mở đi vào, quả nhiên, anh vừa bước một chân vào thì một quyển sách bay thẳng đến trước mặt, quyển sách đập thẳng vào bức tường phía sau anh. Hoắc Hải Phong không chút lo lắng nào, anh nhàn nhã đi vào phòng, ngồi xuống ghế đối diện ông cụ Hoắc.
“Hoắc Hải Phong, cháu còn mặt mũi về đây à, ông giao tập đoàn Sunrise cho cháu mà cháu lại làm ra như vậy? Nếu không phải ông Liễu nói với ông thì đến giờ ông vẫn không biết cái gì! Khụ khụ khụ…’ Ông cụ Hoắc nói năng vô cùng kích động, ông không chịu được ôm ngực ho khan không ngừng, một tay run run cầm khăn đưa lên che miệng, mất một lúc lâu sau mới bình thường lại được.
“Cháu thầm nghĩ tại sao ông lại hối thúc cháu về nhanh như vậy, không lẽ trong lòng ông cháu là hạng người như vậy sao?” Hoắc Hải Phong nghiêng đầu, hai mắt anh tựa như ngọn đuốc nhìn chằm chằm vào đôi mắt ông cụ Hoắc, dưới đáy mắt là sự thất vọng và giễu cợt.
“Hoắc Hải Phong, cháu là hạng người gì, mấy năm nay cháu luôn chèn ép người mà ông giữ lại. Tại sao sau khi cháu tiếp nhận tập đoàn Sunrise thì phải dọn dẹp sạch những người đó!
Ông là ông nội của cháu, cháu dọn dẹp tất cả những người đó rồi mặt mũi của ông để đâu, cuối cùng làm sao ông có thể nhìn mặt những cấp dưới của mình, bọn họ đều là người chiến đấu giành thiên hạ với ông!”
Đưa tay chỉ thẳng vào Hoắc hải Phong, gương mặt của ông cụ Hoắc đã giận đến mức đỏ bừng. Ông ta không ngờ bản thân mình lại dạy dỗ ra một đứa cháu như thế này, vì muốn nắm giữ công ty mà không từ thủ đoạn.
“Những người ông giữ lại là kẻ thế nào ông còn cần cháu nói rõ từng chút một à? Từng người từng người đều muốn chiếm lợi riêng, cả ngày không lo làm việc, cả ngày chỉ biết ra vẻ mà thôi, họ cho rằng tập đoàn Sunrise là nơi làm từ thiện à?” Nhớ đến đám người bị anh đuổi cổ kia đi anh lại càng bực tức, nếu không phải bây giờ anh còn chưa có thời gian xử lý đám người cổ đông kia, thì có khi đám người đó đã sớm cút khỏi công ty rồi, làm gì còn có thể đến đây đâm thọc được nữa.
“Hoắc Hải Phong, bây giờ con xem thường cả ông của cháu sao? Khụ khụ khụ.. Hoắc Hải Phong, ông nói cho cháu biết, dù bọn họ như vậy thì thế nào, tập đoàn Sunrise có được thành tựu như ngày hôm nay họ cũng có một phần công lao, cháu lại âm thầm đuổi bọn họ đi như vậy không lẽ không sợ lòng người nguội lạnh sao? Bây giờ con lập tức đến nhà họ Liễu xin lỗi ngay, là cổ đông lớn thứ hai, chuyện của công ty ông ta không nhúng tay vào được không?”
Ông cụ Hoắc thở dốc, chống gậy đứng dậy, ông bước đi loạng choạng như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
“Không được, bây giờ cháu còn có việc, cháu đi trước.” Thật lãng phí lời nói, Hoắc Hải Phong đứng dậy muốn đi khỏi.
“Hoắc Hải Phong, cháu… cháu đứng lại đó cho ông, đứng lại…!” Ông cụ Hoắc chưa nói hết lời đã ngã xuống sàn nhà, bất tỉnh.
Hoắc Hải Phong nghe thấy tiếng động thì vẻ mặt hơi cứng lại, anh xoay người lại thì không thấy bóng dáng ông cụ Hoắc đâu cả. Anh vội vàng bước tới, vòng ra phía sau bàn thì thấy ông cụ Hoắc đang nằm dưới sàn nhà, gương mặt ông đã trắng bệch toàn thân run rẩy, dáng vẻ vô cùng nguy hiểm.
Trong lòng Hoắc Hải Phong hốt hoảng, anh cố gắng khống chế tâm tình của mình, vội vàng ôm ông cụ Hoắc dậy chạy xuống lầu.
“Ông chủ, ông chủ! Cậu chủ, ông chủ sao lại… Chú Giang sợ Hoắc Hải Phong và ông cụ Hoắc xảy ra mâu thuẫn nên vẫn luôn chờ dưới lầu, biết đâu có thể ngăn cản được hai người kia, không ngờ ông ta vừa quay đầu lại đã thấy Hoắc Hải Phong ôm ông cụ Hoắc chạy xuống.
“Bảo tài xế lái xe đến bệnh viện gần nhất, nhanh lên!” Tuy trong lòng Hoắc Hải Phong vô cùng thất vọng, thế nhưng ông nội là người nuôi anh lớn, lúc này sự hối hận và không đành lòng cùng nhau ập đến, đè nén khiến anh hít thở không thông.
Xe chạy đến bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất, suốt dọc đường Hoắc Hải Phong không nói lời nào, gương mặt anh không còn chút màu máu nào, sự chật vật hiện lên rõ ràng, anh cứ im lặng nhìn ông cụ đầu tróc trắng phới, gương mặt đầy nếp nhăn vẫn không che được vẻ gió sương của ông, dù sao thì ông cũng đã già rồi, lòng anh cứ thế mà thêm nặng nề.
Đưa ông cụ vào phòng cấp cứu, Hoắc Hải Phong dựa lưng vào tường nhìn hộp đèn màu đỏ đang sáng lên trước cửa phòng cấp cứu…
Sau khi ông cụ Hoắc vào cấp cứu không lâu thì Tô Kiến Định hay tin, chân mày anh ta nhíu lại, mọi chuyện xảy ra đều quá mức trùng hợp, anh sợ rằng nhà họ Hoắc xảy ra chuyện nên đứng gậy gọi Chu Thanh cùng ra ngoài, anh ta phải đi xem thế nào.
Đi được nửa đường thì Tô Kiến Định mím môi, lấy điện thoại gọi cho Tô Quỳnh Thy: “Quỳnh Thy, ông cụ Hoắc đang ở phòng cấp cứu, bây giờ anh chuẩn bị đến đó, em có muốn đi cùng không.’
Anh ta nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn gọi điện nói cho cô biết, cuộc đời không có bao nhiêu lân mười năm, cả thanh xuân và tình yêu của em gái anh ta đều đã dành hết cho Hoắc Hải Phong, đã qua nhiều năm như vậy rồi, anh ta không muốn em gái mình hối hận.
“Em sẽ đến ngay! Anh đi trước đi nhé.” Tập đoàn Sunrise vừa vướng phải chuyện như thế, lúc này nhà họ Hoắc lại xảy ra chuyện như vậy, tâm trạng lúc này của Hoắc Hải Phong cô không cần nghĩ cũng biết. Cô gạt đi sự rối rắm và đấu tranh trong lòng lòng mình, bây giờ trong đầu cô chỉ có hình ảnh của Hoắc Hải Phong, cô muốn nhanh chóng đến đấy với anh, an ủi anh, hiện tại anh khó chịu hơn bất cứ người nào…
Tô Quỳnh Thy cũng không để tâm đến vẻ ngoài của mình, cô nhanh chóng thay một bộ quần áo đơn giản, vội vàng lái xe đến bệnh viện.
Ca phẫu thuật vẫn đang được tiến hành, Hoắc Hải Phong hai tay ôm đầu, anh dựa người vào tường. Đầu tóc vốn được chải chuốt kỹ lưỡng lúc này đã có chút rối tung, vài sợi tóc mái không dài không ngắn xõa ra trước trán, khiến cho dáng vẻ anh thêm vài phần ngang ngược.
“Hoắc Hải Phong, tình hình sao rôi?” Tô Kiến Định đến trước Tô Quỳnh Thy một bước, nhanh chóng tìm được Hoắc Hải Phong.
“Không tốt lắm, em nghi ngờ Liễu Tường Minh hợp tác với nhà họ Trần, lần này ông cụ gọi tôi về là do Liễu Tường Minh đâm thọc. Bây giờ em e rằng mình không còn đủ sức lực đi lo liệu chuyện này, anh theo dõi ông ta giúp em, xế chiều ngày hôm nay không chừng ông ta sẽ gặp mặt người của nhà họ Trân!”
Tuy rằng trong lòng đang vô cùng bối rối, thế nhưng Hoắc Hải Phong vẫn nói lại mọi chuyện một cách đơn giản, dễ hiểu nhất.
“Sẽ không sao đâu, anh sẽ lo liệu những chuyện khác thay em, em cứ ở đây cẩn thận lo cho ông cụ Hoắc đi.
Có cần anh gọi Lê Quốc Nam đến không, dù sao em ấy cũng là bác sĩ, em ấy cũng có thể giúp đỡ được nhiều hơn” Xảy ra chuyện như vậy, anh ta cũng không thể giúp được nhiều, chỉ có thể giúp được phần nào thì cố gắng giúp phần ấy.
“Làm phiền anh rồi, Lâm Tiến Quân sẽ giải quyết những chuyện khác, tạm thời anh không cần ra tay, anh yên tâm, em sẽ không miễn cưỡng.” Không ngờ vào lúc này người đầu tiên chạy đến giúp đỡ anh chính là Tô Kiến Định, Hoắc Hải Phong tự cười giễu một tiếng, anh cúi thấp đầu im lặng.
“Được rồi, anh đi trước đây, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh. Vào lúc này dù anh ta có an ủi thế nào cũng vô dụng, không bằng nhanh chóng giúp đỡ những việc khác, cuối cùng anh ta nhìn Hoắc Hải Phong một cái rồi xoay người đi, dáng vẻ vô cùng vội vàng.
Tô Quỳnh Thy và Lê Quốc Nam đồng thời chạy đến bệnh viện, hai người nhìn nhau một cái, không ai nói gì nhanh chóng vào trong tìm Hoắc Hải Phong.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
71 chương
76 chương
80 chương
9 chương
61 chương
92 chương
133 chương
43 chương