Hoắc Hải Phong nhíu mày, anh luôn cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như thế, cho dù mọi thứ lan truyền rộng rãi trên khắp mạng xã hội, thế nhưng vẫn sẽ không ảnh hưởng nhiều đến tập đoàn Sunrise, trừ phi có chứng cứ xác thực. Hoắc Hải Phong đang suy nghĩ cách đối phó, Lâm Tiến Quân vừa đi lại đột nhiên quay lại, sắc mắt anh ta vô cùng khó coi: “Chủ tịch, các cổ đông lớn đang yêu cầu mở đại hội cổ đông, có một số người đã đến công ty rồi, họ báo ngài phải có mặt lúc chín giờ đúng!” Vừa ra khỏi cửa đã bị kéo đế phòng họp, lúc này, Lâm Tiến Quân nóng lòng đến mức muốn tách một phút thành hai phút để dùng, thế nhưng lại bị đám người kia lãng phí nhiều thời gian như vậy. “Được, tôi biết rồi, cậu đi làm việc trước đi” Hoắc Hải Phong phất tay để Lâm Tiến Quân rời đi, chân mày anh càng lúc càng nhíu chặt lại. Tuy rằng nhà họ Hoắc nắm giữ năm mươi mốt phần trăm cổ phần của tập đoàn Sunrise cũng như nắm giữ một phiếu quyết định, thế nhưng nếu có đến hơn hai phần ba số cổ đông phản đối anh, anh cũng khó làm việc. Vẫn còn một thời gian nữa mới đến chín giờ, Hoắc Hải Phong bắt đầu vùi đầu vào làm việc, nếu thông tin đang lan truyền trên mạng xã hội không được xử lý ổn thỏa, nó cũng có thể làm tổn hại phần nào đó đến tập đoàn Sunrise. Lúc này Tô Kiến Định đang trên đường đến công ty, Chu Thanh đã nói lại tất cả mọi chuyện với anh ta, đúng là Trần Tuấn Tú không dễ bị giải quyết như thế, hiện tại nhà họ Trần đã khôi phục lại như cũ, thậm chí còn tiến gần hơn một bước. Xem ra, cần phải đến biệt thự nhà họ Trần. Khi đến công ty, Chu Thanh đang đợi anh ta, khi hai người vừa chạm mặt thì Chu Thanh đã nói ngay: “Đã kiểm soát tình trạng trên mạng xã hội, có lẽ là tập đoàn Sunrise đã bắt đầu hành động rồi. Thế nhưng việc trốn thuế kia thì không dễ giải quyết, tôi đã xem qua báo cáo tài chính được người kế toán kia tung lên, đúng là có trốn thuế thật nhưng cũng không nghiêm trọng cho lắm. Những báo cáo tài chính kia được tung ra rộng rãi như vậy, dù bên tập đoàn Sunrise lấy ra được báo cáo tài chính thật thì cũng không ai tin tưởng, chuyện này có hơi khó xử lý” “Đi điều tra xem người tung giấy tờ đó ra là ai, còn nữa, điều tra thêm xem kẻ nào đã giải quyết chuyện trốn thuế của tập đoàn Phước Sơn. Có thể điều tra được thì tốt, còn không cũng không cần miễn cưỡng” Chỉ cần từng làm thì sẽ để lại dấu vết, nhất định phải bắt được kẻ giật dây chuyện này. “Vâng, thưa chủ tịch.” Chỉ trong mấy ngày mà Hải Phòng đã sôi nổi lên, kẻ nhiều chuyện cũng không hề ít. Thời gian trôi qua, không chỉ có không ít người phát tán nhiều chuyện lên mạng xã hội, còn có nhiều người xem đó là xu hướng. Dù là tập đoàn Sunrise, nhà họ Lê và TQT đồng thời khống chế thế nhưng dường như không thể khống chế nổi, điều này có thể thấy được kẻ đứng sau lưng Trần Tuấn Tú có thế lực cực mạnh. “Chủ tịch, gần đến giờ họp rồi”“ Thấy gần chín giờ, Lâm Tiến Quân gõ cửa nhắc nhở. “Được, anh đi với tôi. Hoắc Hải Phong sửa lại ống tay áo, vẻ mặt anh lạnh lùng, đứng dậy đi đến phòng họp. Còn chưa đến thì đã nghe tiếng ồn ào phát ra từ phòng họp, tiếng nói liên tục không hề dừng lại. Hoắc Hải Phong không quan tâm những người kia đang nói chuyện gì, anh đẩy cửa đi thẳng vào trong, bên trong nháy mắt yên tĩnh lại, mấy người trong phòng đưa mắt nhìn lẫn sau, cuối cùng đều liếc mắt nhìn Hoắc Hải Phong đang đứng ở vị trí chủ trì. “Các vị gọi tôi đến đấy rồi, có muốn nói gì thì nói đi” Hoắc Hải Phong vuốt lại nếp nhăn trên áo mình, nhíu mày ngồi xuống ghế chủ tịch, anh cúi thấp đầu nhìn ngắm chiếc nhẫn trên tay mình, vẻ mặt không hề tốt. “Hoắc Hải Phong, cậu đừng quá kiêu ngạo như thế, những người trong phòng họp này đều là người từng chiến đấu chung với ông nội cậu. Nếu cậu không thể quản lý tốt được tập đoàn Sunrise thì tìm người có năng lực thay thế đi, cậu nhìn xem hiện tại tập đoàn Sunrise ra sao rồi!” Một ông cụ có mái tóc hoa râm ngồi cách đó không xa chống gậy đứng lên, ông ta thở phì phò quát Hoắc Hải Phong. “Chỉ một việc nhỏ mà đã khiến mấy người sợ đến vậy rồi à, ông nội tôi là ông nội tôi, mà tôi chính là tôi. Nếu mấy người có ý kiến với tôi, tôi không ngại việc mấy người rút khỏi tập đoàn Sunrise đâu.’ Giọng điệu hờ hững, ngay cả mắt cũng không thèm nhìn lên. Nói chuyện với mấy người này chẳng khác nào đang lãng phí thời gian của anh. “Hoắc Hải Phong cậu đúng là khinh người quá đáng. Lễ nào chúng tôi không phải cổ đông của tập đoàn Sunrise à, cậu đừng có tưởng mình nắm giữ năm mươi mốt phần trăm cổ phần thì không cần để chúng tôi vào mắt. Cậu cũng đừng quên, nếu chúng tôi có hơn hai phần ba số người bỏ phiếu bãi bỏ cậu thì cậu cũng không thể tiếp tục ở lại tập đoàn Sunrise!” Một ông cụ ngôi ở vị trí khác cũng đứng dậy đập bàn quát lên, ông ta vừa thở dốc vừa nói, gương mặt đã tức đến đỏ bừng, vẻ mặt vô cùng dữ tợn. “Tôi cũng không ngại lấy lại tất cả cổ phiếu trên tay mấy người, lúc trước ông nội tôi đã chuyển giao thế nào, tôi bây giờ tất nhiên có cách để lấy lại, mấy người muốn thử không?” Thật sự là quá phiền phức, chuyện của Quỳnh Thy còn chưa giải quyết xong thì Trần Tuấn Tú đã thò một chân vào, đám người này lại đến đây chèn ép, sự kiên nhẫn của anh đã sắp hết. “Hải Phong, ông Liễu đây biết trong lòng cháu cũng không dễ chịu, nhưng dù sao mọi người ở đây đều là cổ đông, đều quan tâm đến sự sống chết của tập đoàn Sunrise. Thật sự là chuyện trốn thuế, thuế lậu đang lan truyền trên mạng không hề dễ nghe, Hải Phong à, sao cháu có thể làm như vậy được!” Thấy mọi người gần như đã đến đông đủ, Liễu Tường Minh đứng lên, ông ta bày ra dáng vẻ một lòng suy nghĩ cho người khác, nhìn thấy thế tâm tình của Hoắc Hải Phong càng tệ hơn. “Tất nhiên tôi sẽ không làm thế, chuyện của tập đoàn Sunrise tôi tự quyết định được, nếu như mấy người thật sự muốn ở lại giúp đỡ tôi thì không cần phải nói thêm gì nữa, tôi còn có việc, tôi đi trước.” Hoắc Hải Phong liếc nhìn Liễu Tường Minh, trong mắt anh thoáng hiện lên một tia giễu cợt, anh không quan tâm đến đám người đang nói ôn ào sau lưng mình, xoay người rời đi. “Ông Liễu, ông xem cái tên Hoắc Hải Phong kiêu căng ngạo mạn kia xem, đúng là không hề để những cổ đông như chúng ta vào mắt, ông nên tìm ông cụ Hoắc nói chuyện một chút. Chúng ta cũng vì tương lai của tập đoàn Sunrise, Hoắc Hải Phong thật sự không thể tiếp tục đảm nhận vị trí chủ tịch được nữa…” “Các vị yên tâm, những việc này đều nằm trong chức trách của tôi, một lát nữa tôi sẽ đi nói, mọi người yên tâm rồi nhé, bớt giận, bớt giận nào!” Đôi mắt ông ta lóe lên nhưng rất nhanh biến mất, trên mặt hiện lên vẻ hiên từ mỉm cười. “Chủ tịch, mấy người kia không hề có ý tốt, hay là ngài mời ông cụ Hoắc đứng ra xử lý một chút.” “Đầu tiên xử lý lời đồn và nhà họ Trần đã, còn đám người kia, tôi có rất nhiều cách trừng trị!” Cắt đứt lời nói của Lâm Tiến Quân, Hoắc Hải Phong quay trở lại văn phòng, anh nhíu mày, trong lòng có hơi khó chịu. Sau một hồi kiểm tra, quả nhiên, trong một đám người cứng đầu năm xưa chỉ có Liễu Tường Minh là kẻ có khả năng uy hiếp nhất. Thế nhưng hiện tại không biết ông ta đang làm việc cho ai. “Lâm Tiến Quân, anh vào đây: Hoắc Hải Phong nhấc điện thoại lên nói, hàng mày của anh đã nhíu chặt lại với nhau, tâm trạng vô cùng buồn bực. “Chủ tịch, ngài tìm tôi” Sắc mặt Lâm Tiến Quân nặng nề, chuyện trên mạng xã hội dường như có hơi khó kiểm soát, hiện tại số người tham dự vào càng lúc càng nhiều, trang web cũng không can thiệp vào được, nếu không thể đè xuống, chỉ sợ là.. “Điều tra Liễu Tường Minh, nhanh lên: Vừa nấy thăm dò một chút anh đã phát hiện ra, dường như Liễu Tường Minh cũng đến để thăm dò anh cho nên mới vội vàng mở đại hội cổ đông như thế, nếu lần này anh không thể vượt qua được e rằng nhà họ Trần sẽ ra thêm một chiêu mới. “Vâng, thưa chủ tịch” Lâm Tiến Quân cau mày đáp lại rồi xoay người ra khỏi văn phòng.