Trời vừa hửng sáng, Hoắc Hải Phong đã thức dậy đánh răng rửa mặt rồi đến công ty, Lâm Tiến Quân đã đợi sẵn trong văn phòng. “Một tiếng sau tôi sẽ rời khỏi đây một khoảng thời gian, nếu như trong thời gian này Lê Quốc Nam hoặc Tô Kiến Định tới đây tìm tôi, thì hãy nói với họ rằng đêm qua tôi ngủ không ngon nên bây giờ vẫn còn đang nghỉ ngơi, tuyệt đối đừng có quấy rầy tôi, biết chưa?” Sau khi dặn dò tỉ mỉ Lâm Tiến Quân một lượt, anh vừa xử lý những công việc còn dang dở trên tay vừa chờ đợi thời gian trôi qua. Lâm Tiến Quân khó hiểu gật đầu rồi bước ra ngoài, không rõ lần này anh lại định làm gì. Hoắc Hải Phong không nhớ chính xác mình đã nhìn đồng hồ bao nhiêu lần rồi, anh dứt khoát đặt tài liệu trong tay xuống, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi. Một tiếng đồng hồ nói dài cũng không dài nhưng nói ngắn cũng không hề ngắn, anh nhìn sắc trời bên ngoài, cuối cùng giơ tay liếc nhìn đồng hô, trên khuôn mặt nở một nụ cười, sau đó cầm chìa khóa xe trong tay nhanh chóng rời khỏi. Tập đoàn Sunrise cách biệt thự nhà họ Tô không xa, anh đến nơi chỉ trong vòng vài phút. Hoắc Hải Phong dừng xe, nhìn căn biệt thự đã được khôi phục lại dáng vẻ vốn có của nó, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, anh không nhớ nổi đã bao lâu rồi mình không có nhìn kỹ nơi này vào ban ngày, vốn dĩ là hoàn cảnh quen thuộc nay lại trông xa lạ đến đáng sợ. Trong lòng Hoắc Hải Phong có rất nhiều tính toán, không biết có nên nói hay không, cuối cùng anh gạt phăng những suy nghĩ lung tung trong đầu sang một bên rồi bước vào bên trong. May mà lúc trước đến nhiều lần như vậy cũng có tác dụng, đám người giúp việc cực kỳ tự nhiên mời anh vào nhà. “Cô cả nhà mọi người đâu?” Mặc dù biết Tô Quỳnh Thy có thể sẽ không chào đón mình, nhưng anh đã đến được một lúc vậy mà cũng chưa thấy bóng dáng của cô ấy đâu cả, có chút không phù hợp với tính cách của cô ấy, Hoắc Hải Phong khẽ nhíu mày sau đó gọi một trong những người giúp việc lại hỏi han. “Lúc này cô cả chắc vẫn chưa dậy, Chủ tịch Hoắc anh đợi một chút, giờ tôi sẽ đi gọi cô ấy dậy ngay đây” Người giúp việc cúi người, khi nói chuyện giọng nói không ngừng run rẩy, bộ dáng vô cùng sợ hãi nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. “Thôi quên đi, để tôi tự mình làm, cô cứ xuống trước đi” Hoắc Hải Phong phất tay đôi mắt sáng ngời, anh đi dọc theo cầu thang rồi dễ dàng tìm được phòng của Tô Quỳnh Thy, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, quả nhiên trên chiếc giường cách đó không xa chiếc chăn hơi nhô lên. Anh lặng lẽ đi tới ngồi bên cạnh giường, vén chăn lên để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đầu ngón tay thô ráp của anh vuốt ve những sợi tóc trên trán cô, ngắm nhìn người con gái nhỏ nhắn đang say giấc nồng bên cạnh, trong lòng anh tựa như phết một lớp mật vô cùng ngọt ngào. “Nếu sau này em đều có thể ngoan ngoãn nằm bên cạnh anh mỗi ngày như vậy thì tốt biết mấy” Hoắc Hải Phong khẽ than thở, cho dù biết chuyện này hoàn toàn không thể gấp gấp được nhưng trong lòng vẫn luôn có một niềm khao khát mãnh liệt, mong rằng cách làm của anh là đúng đắn, hy vọng cô có thể nhanh chóng tha thứ cho mình để hai người họ không bao giờ chia lìa nữa. Anh cúi người hôn nhẹ lên vầng trán của cô, nụ hôn này gần như chứa đựng tất cả tình cảm và nỗi bất an của anh. Ngay sau đó cả người dứt khoát nằm lên giường, đắp lại chăn giúp cô rồi ôm cô gái bé nhỏ vào lòng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô với tâm trạng vô cùng tốt. Đã đến lúc cần phải giải quyết một số việc rồi, người phụ nữ của anh vẫn luôn lấy danh nghĩa là vợ của người khác, điều này không hay chút nào cả. Tô Quỳnh Thy cảm thấy có chút khó chịu, hơi giãy dụa một chút, lẩm nhẩm rồi xoay người quay lưng với Hoắc Hải Phong sau đó lại ngủ thiếp đi. Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của cô, anh khẽ cười hai tiếng, rồi ghé lại gần nhéo mũi của cô muốn đánh thức người trong lòng. “Hướng Minh, đừng làm phiền mẹ, con tự mình ngoan ngoãn đi học, mẹ ngủ thêm một lát nữa đã” Tô Quỳnh Thy tưởng là Tô Hướng Minh đang quấy rầy mình nên giấy dụa một chút, đôi tay vỗ lên bàn tay của Hoắc Hải Phong mới đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cô chợt mở mắt ra vừa vặn đối diện với khuôn mặt của Hoắc Hải Phong, trong chốc lát cô cứ ngỡ rằng mình đang nằm mơ, mãi đến khi ngoài cửa vang lên giọng nói của người giúp việc, Tô Quỳnh Thy mới bừng tỉnh đẩy người đàn ông trên người ra, rồi ôm chăn ngồi dậy dựa lưng vào tường. “Chủ tịch Hoắc anh làm như vậy anh trai tôi có biết hay không?” Tô Quỳnh Thy hoàn toàn không có thời gian suy xét tại sao Hoắc Hải Phong lại xuất hiện trên giường của mình vào lúc này, bây giờ trong đầu cô chỉ lấp đầy suy nghĩ rốt cuộc phải làm thế nào mới để người rời khỏi phòng của mình trước. Tiếng gõ cửa của người giúp việc ở bên ngoài càng lúc càng gấp gáp, nhưng Hoắc Hải Phong lại làm như không hề có chuyện gì vậy, đuổi người giúp việc đến tìm chỉ bằng đôi ba câu sau đó ngồi trở lại giường, kéo lấy Tô Quỳnh Thy người vẫn còn đang mặc quần áo, giữ chặt cả người cô không cho phép động đậy. “Hoắc Hải Phong, rốt cuộc anh muốn làm gì? Nếu anh vẫn còn tiếp tục làm loạn như vậy, đợi anh trai tôi quay lại sẽ không tha cho anh đâu!” Đôi tay cô vừa khéo bị quần áo trên người trói lại, cô vùng vẫy hồi lâu mệt đến độ trên người chảy đầy mồ hôi nhưng không hề gây ra một chút chật vật nào cho anh cả. “Quỳnh Thy em mới ra nước ngoài được năm năm nhưng đều đã học được cách lừa dối tôi rồi” Anh buông một tay ra rồi vuốt ve khuôn mặt rạng rỡ mịn màng của cô, dáng vẻ dịu dàng đó khiến người ta phải trâm mê, nhưng những lời anh nói ra lại làm cho cô trực tiếp bị dọa sợ, cả người chảy đầy mồ hôi lạnh. “Lừa dối cái gì chứ, tôi không biết anh đang nói cái gì, Hoắc Hải Phong tôi cảnh cáo anh, tốt nhất buông tôi ra ngay nếu không tôi sẽ không tha cho Ị” anh đâu!” Trong lòng cô càng nghĩ càng hoảng sợ, không rõ rốt cuộc là anh đang cố tình làm vậy để gạt cô hay là thật sự đã biết được. Tô Quỳnh Thy vặn vẹo cơ thể, đôi mắt không dám nhìn về phía anh, nếu như thật sự để Hoắc Hải Phong biết được cô đang giấu diếm chuyện gì thì e rằng Hướng Minh… “Quỳnh Thy, em nói xem rốt cuộc Hướng Minh là con của Lê Quốc Nam hay là…con của anh đây?” Hoắc Hải Phong cúi đầu thì thâm bên tai cô, trong khi đôi tay dùng sức kéo người con gái vẫn đang không ngừng giấy dụa ôm vào trong lòng. Hơi thở nóng rực phả vào bên tai khiến cho cô không khỏi rùng mình, con ngươi của Quỳnh Thy khẽ co lại, nuốt một ngụm nước miếng rồi ngẩng đầu liếc nhìn anh, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống: “Tôi, tôi không biết anh đang nói, nói cái gì…” Nhìn thấy phản ứng như vậy của Tô Quỳnh Thy, đôi mắt Hoắc Hải Phong chợt sáng ngời, anh xoay đầu cô lại để cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Bảo bối, làm sao vậy bị anh nói trúng rồi sao nên không biết phải phản bác như thế nào?” Tư thế nằm sấp dù sao cũng không thoải mái gì cho cam, Hoắc Hải Phong ngồi dậy, nhấc eo của cô để cô ngồi lên đùi mình, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Quỳnh Thy, đôi tay bắt đầu không thành thật mà du ngoạn sau lưng cô. Tô Quỳnh Thy không biết rốt cuộc anh định làm gì, nhưng hiện giờ cô hoàn toàn không có cách nào phản kháng, chỉ có thể mặc anh chơi đùa với chính mình. Vành mắt dần đỏ hoe, Tô Quỳnh Thy cắn chặt răng ánh mắt dần trở nên thân thờ: “Hoắc Hải Phong, Hướng Minh, Hướng Minh là con của tôi và anh Quốc, Quốc Nam không hề có liên quan, liên quan gì với anh, anh đừng suy nghĩ bậy bại!” “Thật ra loại chuyện này làm giám định xét nghiệm ADN vừa nhanh lại vừa đơn giản nhất, nếu như Quỳnh Thy có tự tin như vậy, chắc hẳn sẽ không để ý đến việc tôi làm xét nghiệm quan hệ bố con với Hướng Minh đâu nhỉ!” Hoắc Hải Phong ôm lấy cô y hệt như một kẻ đùa giỡn lưu manh, cọ xát trên cổ cô, hơi thở nóng rực phả vào xương quai xanh xinh đẹp, khiến Tô Quỳnh Thy bỗng chốc cảm thấy cả người như bị điện giật, cứng đờ nằm trong lòng anh, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh. “Hoắc…Hoắc Hải Phong…anh không thể làm như vậy được, tôi đã quên anh rồi, liệu anh có thể đừng, đừng lại giày vò tôi nữa có được không?” Tô Quỳnh Thy sợ tới mức không dám thở mạnh, cúi đầu nước mắt chảy dài trên gò má rơi xuống quần áo. “Quỳnh Thy, em ngoan ngoãn một chút, năm năm trước là tôi có lỗi với em nhưng tôi đã biết sai rồi, hãy tha lỗi cho tôi, lại cho tôi thêm một cơ hội nữa có được không, tôi hứa lần này sẽ không để em phải chịu uất ức gặp nguy hiểm nào nữa”