“Không sao, con không trách mẹ, mẹ bị đau, mẹ không sai.’ Tô Hướng Minh nằm gọn trong lòng Tô Quỳnh Thy, tâm trạng của cậu nhóc đã vui vẻ hơn nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lực lên rồi chớp chớp mắt. Lúc này, trong tâng ngầm biệt thự nhà họ Trần, những chuyện Trân Mộc Châu không có tốt đẹp như thế. Khát vọng muốn ra ngoài của cô ta đã chiến thắng mọi thứ. Lần trước cô ta bị bỏ thuốc nên không biết rõ đến cùng những người kia đã làm gì cô ta. Nhưng lần này thì khác, cô ta có thể tỉnh táo mà cảm nhận được sự nhục nhã trước giờ chưa từng có. Trân Mộc Châu vẫn bị cột vào ghế, vải che mắt cũng không được lấy xuống, nước mắt chảy không ngừng, thấm ướt cả vạt áo. Sự hận thù mãnh liệt chống đỡ Trần Mộc Châu sống tiếp. Cô ra cắn răng chịu đựng sự sỉ nhục của mấy người này, bên tai luôn tràn ngập những câu thô tục dơ dáy, giống như là đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng của cô ta vậy. Trần Mộc Châu chỉ có thể để mình nghĩ tới sau khi ra ngoài sẽ trả thù đám người kia như thế nào mới có thể chống đỡ. Cô ta cắn chặt ra, cho tới khi nghe được một tiếng nói quen thuộc thì mới mất đi ý thức. “Ông chủ, đã ngất đi rồi” Hai tên kia lùi về một bên, cơ thể trần trụi của Trần Mộc Châu hoàn toàn lộ ra trước mặt Trân Tuấn Tú. Ông ta cầm một tấm thảm rồi đắp lên cơ thể toàn là vết thương của cô ta, sau đó dặn đưa người lên trên rồi mới quay người đi lên. Mùi trong tâng hầm khó ngửi khiến ông ta buồn nôn. Từ khi Vũ Tuyết Phương nhảy xuống biển thì trong mắt ông ta cơ thể trắng bóng của Trần Mộc Châu cũng chẳng khác gì thịt heo cả. Cuộc đời của ông ta đã hủy hoại hoàn toàn ngay khi Vũ Tuyết Phương nhảy xuống. Có lẽ là do sự hận thù trong lòng quá mãnh liệt nên Trần Mộc Châu chưa hôn mê được bao lâu đã tỉnh lại. Vết thương trên người cô ta đã được bôi thuốc, ngay cả quần áo cũng đã được mặt vào, căn phòng vẫn quen thuộc như cũ. Trần Mộc Châu ngồi xuống trước bàn trang điểm rồi nhìn chằm chằm vào mình trong gương, vẻ mặt của cô ta rất hung tợn, đưa tay trái lên sờ lấy gương mặt mình. Vết đỏ trên cổ cô ta không thể nào che được, giống như là đang cười nhạo cô ta. Chỉ cần nhìn là có thể biết được trước đó cô ta đã trải qua cái gì. Một lúc lâu sau cô ta mới chậm rãi đứng dậy. Trần Mộc Châu ngồi trên bệ cửa sổ rồi nhìn bầu trời đang dần sáng ở bên ngoài, khóe môi cô ta hơi nhếch lên, trong mắt đều là sự hung tợn. “Cốc cốc cốc” Tiếng đập cửa cắt đứt suy nghĩ của Trân Mộc Châu, cô ta nói hai chữ vào đi rồi không nói thêm gì nữa. “Cô chủ, ông chủ gọi cô tới phòng đọc sách, ông ấy đang đợi cô.” Người hầu đứng ngoài cửa rồi cúi đầu một cách cung kính. Họ không dám nhìn Trần Mộc Châu, không biết vì cái gì nhưng Trần Mộc Châu càng đáng sợ hơn so với lúc trước. “Biết rồi” Giọng nói của Trần Mộc Châu khàn khàn, cô ta trực tiếp đứng dậy rồi đi vê phía phòng đọc sách, mặc dù chỉ mặc mỗi một cái áo choàng tắm. “Bố gọi con à” Trần Mộc Châu đưa tay gõ cửa một cái rồi đẩy cửa đi vào. Giọng điệu của cô ta không thay đổi mà nói với vẻ bình tĩnh. “Là bố không tốt, bố đến chậm nên mới khiến con gặp phải chuyện này. Sớm muộn gì bố cũng sẽ khiến Hoắc Hải Phong trả giá đắt, con yên tâm đi” Mặt Trần Tuấn Tú tràn ngập áy náy, ông ta đứng sau bàn, khuôn mặt tiêu tụy, nhìn rất giống như quá đau lòng mà ăn ngủ không yên. Mặc dù trong lòng Trân Mộc Châu không có chút gợn sóng nào nhưng khóe miệng cô ta đã bắt đầu vểnh lên. Cô ta đi qua ôm lấy cánh tay của Trần Tuấn Tú rồi nói với giọng nức nở, khiến cho người khác có chút đau lòng: “Bố, con muốn tự mình báo thù. Hoắc Hải Phong có thể đối xử với con như thế nói cho cùng vấn là vì Tô Quỳnh Thy. Con muốn để Tô Quỳnh Thy cũng phải trải qua những gì con đã chịu. Con muốn tự mình báo thù…” “Mộc Châu, con muốn báo thù nhưng lấy năng lực hiện tại của con vẫn không thể nào làm được. Bố đưa con đi nước ngoài, cho con học xong lại tự mình trở về báo thù có được không? Bố trả thù Hoắc Hải Phong giúp con trước.” Trần Tuấn Tú đưa tay sờ lên mái tóc của Trân Mộc Châu, ông ta biết rất rõ tâm lý trả thù của phụ nữ, đưa người ra nước ngoài rồi đợi một thời gian thì lực sát thương sẽ càng mạnh. “Con nghe lời bố.” Trân Mộc Châu chôn mặt vào lòng Trần Tuấn Tú rồi bắt đầu khóc to lên, nhưng khóe miệng cô ta lại nở một nụ cười tràn ngập ác ý. “Bố đã mua cho con vé máy bay vào lúc một tiếng sau rồi. Để Hải Phúc đi chung với con, bố cũng yên tâm hơn” Bây giờ Trần Mộc Châu đã không còn giá trị lợi dụng rồi, bên phía Hoắc Hải Phong bây giờ tạm thời ốc còn không mang nổi mình ốc, ông ta có thể giấu bọn họ mà đưa người ra ngoài một cách dễ dàng. “Vâng, bây giờ con phải thu dọn một số thứ rồi đi. Lần này con đi không biết bao giờ mới vê được, những người khác con không quan tâm nhưng Tô Quỳnh Thy bố phải giữ cho con, con nhất định phải tự tìm cô ta mà báo thù” Trần Mộc Châu lau khô nước mắt trên mặt rồi cúi người chào Trân Tuấn Tú một cái, sau đó quay người rời đi. Trần Mộc Châu vừa đi ra khỏi cửa thì bên phía Hoắc Hải Phong đã nhận được tin ngay lập tức. Đúng là cô ta đi ra từ biệt thự nhà họ Trần, Trần Tuấn Tú tự biên tự diễn một tuồng kịch, mà mục đích chỉ để anh không thể ra khỏi cửa. Sợ là mọi chuyện không đơn giản như thế. Chắc chắn trong này còn những mục đích mà anh chưa phát hiện, nhưng cũng không cần sốt Vũ Tuyết Phương, chỉ cần có thể tìm được Trần Mộc Châu thì anh đã có thể đi ra ngoài. Thừa dịp còn sớm, Hoắc Hải Phong trực tiếp đi tới tập đoàn Sunrise. Anh về văn phòng rồi gọi Lâm Tiến Quân tới: “Chuyện hôm qua có đầu mối gì không?” “Chủ tịch, đã xác nhận với nhà họ Lê rồi. Đúng là bọn họ đã nhận công trình này nhưng đã thanh toán đầy đủ rồi. Không có chuyện khất nợ mấy lần. Còn có công trình mà đám công nhân kia nói không khớp với công trình mà nhà họ Lê làm” Sau khi hỏi rõ mọi chỉ tiết thì hôm qua Lâm Tiến Quân đã đi tới nơi khảo sát. Không hề khác với những gì người đàn ông trung niên kia nói. nhưng trong ghi chép của nhà họ Lê thì không phải là nơi này, Sunrise cũng chưa từng nhận công trình này, càng tra càng mơ hồ. “Đã tìm được người trung gian chưa? Người ký tên và dấu là ở đâu ra?” Hoắc Hải Phong cảm thấy chuyện này có chút không đúng, anh nhíu mày rồi hỏi Lâm Tiến Quân. “Chủ tịch, dấu đúng là của công ty. Nửa năm trước chúng ta đã từng bị ăn trộm, nhưng toàn bộ văn phòng đều hoàn chỉnh, chuyện này cuối cùng không có kết quả gì, không biết là anh còn nhớ không.’ Anh ta cũng vừa mới nhờ tới mà thôi, chuyện của nửa năm trước vẫn là do một người bảo vệ nhắc nhở nên anh ta mới nhớ ra. Có lẽ dấu cũng đã bị trộm lúc đó. “Người ký tên thì sao?” Mưu tính một chuyện lâu như thế nhưng lại không thể gây nên tổn thất quá lớn cho Sunrise, đến cùng là người chủ mưu đang muốn làm gì? Hoắc Hải Phong càng nghĩ càng không thể hiểu được. “Cái này tạm thời còn chưa tra rõ, nhưng dựa vào miêu tả của người đàn ông này thì rất có thể là trợ lý của Trần Tuấn Tú.” Hôm qua Lâm Tiến Quân đã sàng lọc một lần, anh ta phát hiện dựa theo sự miêu tả của người đàn ông kia thì chỉ có trợ lý của Trần Tuấn Tú là giống. “Phái người nhìn chằm chằm Trần Tuấn Tú và trợ lý của ông ta, có chuyện gì thì báo cho tôi biết.’ Đến cùng là nhà họ Trần đang có tính toán gì, hoặc là nói đến cùng Trần Tuấn Tú đang muốn làm gì.