Người Ngồi Sau Tôi Là Biến Thái

Chương 12 : Hành Vi Kì Quái

Edit: Nana Rất nhanh đã đến lúc tan học, Tiêu Tiêu dọn xong sách vở chuẩn bị đi về cùng Lâm Vân thì Bạch Cảnh Hoành đi tới. Lông mày Tiêu Tiêu hơi nhíu lại, trong mắt có chút chán ghét: "Có chuyện gì không bạn học Bạch?" "Không phải cậu nói tan học sẽ nói cho tôi sao?" Bộ dáng của Bạch Cảnh Hoành rất hưng phấn như thể cậu ta vừa trúng số độc đắc. Tiêu Tiêu hơi mím môi, dư quang liếc thấy Lâm Vân đang nhìn mình như đợi 1 lời giải thích. Thật là đau đầu mà! Nhìn dáng vẻ của Lâm Vân thì chắc chắn cô ấy sẽ dò hỏi tới cùng. Tuy nói rằng giữa chị em thân thiết cái gì cũng có thể tâm sự. Nhưng chắc chắn cô không thể nói cho Lâm Vân biết tối qua mình mộng xuân, mà đối tượng lại chính là người mà Lâm Vân không vừa mắt - Từ Hoàng! Tất cả đều tại Bạch Cảnh Hoành, cái mồm ngoại trừ công dụng là lan truyền tin đồn thì chẳng được cái tích sự gì cả. "Buổi tối tôi nhắn qua wechat." "Ồ! Hóa ra là đang ngại à?" Bạch Cảnh Hoành lại bày ra biểu tình "tôi hiểu" giống hệt chị gái bán trà sữa hôm trước, nhìn thế nào thì cũng thấy biểu tình này cứ hèn hèn. Tiêu Tiêu cũng không muốn giải thích, cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tên Bạch Cảnh Hoành này. Cũng không biết tại sao trên thế giới này lại có nam sinh thích tám chuyện như vậy, cô gái nào sau này yêu phải cậu ta cũng khổ thật. Tiêu Tiêu nghĩ vậy. Di ra khỏi cổng trường, Lâm Vân lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt này khiến da đầu Tiêu Tiêu cũng tê dại. "Được rồi, thật ra mình với Bạch Cảnh Hoành không có gì cả. Sáng nay mình dừng lại ở hành lang một chút thì bị cậu ta nhìn thấy, sau đó cậu ta cứ quấn lấy mình. Hỏi mình nhìn lén người khác làm gì, cậu ta còn muốn biết người mình nhìn lén là ai. Mình thấy cậu ta phiền quá nên tìm đại một lí do để đuổi cậu ta đi thôi." "Có như vậy thôi?" Lông mày Lâm Vân nhíu lại. Tiêu Tiêu thành khẩn gật đầu: "Đâu phải cậu không biết tính cách của cậu ta. Thích nghĩ lung tung lại còn hay bịa đặt vớ vẩn." Lâm Vân suy tư một chút, cũng đúng. Bạch Cảnh Hoành ở lớp nổi tiếng là nhiều chuyện, atsm, lại còn thích đồn vớ đồn vẩn. Tóm lại chính là một tên đáng ghét, giống hệt Từ Hoàng. À không, Từ Hoàng còn đáng ghê tởm hơn. "Tiêu Tiêu, dạo này Từ Hoàng có hành động kì quái nào với cậu không?" Lâm Vân đột nhiên chuyển đề tài. Tiêu Tiêu sửng sốt, vừa nghe thấy tên Từ Hoàng, dây thần kinh theo bản năng căng chặt: "Không có." Cô trả lời rất nhanh, nhanh đến nỗi khiến người khác phải nghi ngờ. Bước chân của Lâm Vân dừng lại, ánh mắt tuần tra khắp cả mặt cô: "Sao nghe thấy tên cậu ta mà cậu căng thẳng thế?" "Đâu, đâu có! Cậu nghĩ nhiều rồi." Tiêu Tiêu căng thẳng đến mức nói là lắp. Lâm Vân càng thêm nghi ngờ; "Cậu với cậu ta..." "Không có, thật sự là không có mà!" Tiêu Tiêu lại gấp gáp phủ nhận. Lâm Vân lại càng nghi ngờ, con bé này có gì không đúng lắm. Nhưng nếu như Từ Hoàng thật sự làm ra mấy cái hành vi kì quái đó thì chắc hẳn Tiêu Tiêu sẽ cảm thấy ghê tởm cậu ta. Nhưng bộ dáng bây giờ lại chẳng khác gì thiếu nữ hoài xuân. "Thật là không có gì chứ?" "Không có! Thật sự không có." Tạm dừng một chút Tiêu Tiêu mới nói tiếp: "Cậu ngồi ngay cạnh mình mà, có cái gì mà không phát hiện ra." Lâm Vân thấy cũng đúng, nếu bọn họ xảy ra chuyện gì thì nhất định cô sẽ biết. Mà nhìn dáng vẻ này của Tiêu Tiêu thì chắc là chưa xảy ra chuyện gì cả. "À, A Vân này. Mình có thể hỏi cậu một chuyện không?" Tiêu Tiêu do dự một lúc mới quyết định hỏi. "Chuyện gì?" Tiêu Tiêu rũ mắt, tạm dừng một chút mới hỏi: "Cậu thật sự có tìm chủ nhiệm lớp để đổi chỗ cho Từ Hoàng sao?" Lâm Vân rầu rĩ đáp: "Không có." Tiêu Tiêu cảm thấy có chút kì quái. Lúc trước A Vân sống chết đòi đổi chỗ Từ Hoàng nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì cả. Như này không giống tác phong của cô ấy lắm. "Vì sao?" "Mình muốn xem cậu ta có thể sửa đổi được không." "Sửa...sửa cái gì?" "Không có gì. Được rồi, chúng ta đi thôi." "A Vân, có phải cậu đang gạt mình chuyện gì đó đúng không?" "Không có đâu, cục cưng suy nghĩ nhiều quá rồi." "Thật sự không có sao?" "Không có mà." "Thôi được rồi, ngay cả mình mà cậu cũng không nói..." 〚 880 từ 〛