Nương tử đi nhầm phòng
Chương 1 : Hoắc gia có nữ nhi trưởng thành
-Mở đầu-
Edit: Juvia
Beta: Chuột Chấy
Trời xế bóng, trong phòng một mảng tối đen
Chuyện gì đang xảy ra? Trong mật thất, hai bóng dáng nam nữ xuất hiện từ hai nơi khác nhau. "Ngươi là ai?"
"Thủy Nhi, cha hạ cho các con Uyên Ương tán, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng nha!" Nam tử mang theo giọng nói hài lòng biến mất.
Trong mật thất hai người như bị sét đánh, trăm miệng một lời nguyền rủa nhẹ. "Chết tiệt!".
Hơn nửa khắc sau, sắc mặt hai người đều thay đổi, hô hấp dần dần thay đổi...
[1 khắc = 15 phút]
"Này! Ngươi... ngươi đừng có qua đây đó nha!". Thanh âm nữ tử có chút mềm mại yêu kiều, trực tiếp cự tuyệt.
Nam tử nghe vậy, môi mỏng dâng lên tia trào phúng. "Những lời này, ta nên nói mới phải!".
Nữ tử im lăng, không nói gì, chỉ nghiến răng, chết tiệt! Mỹ nam trước mặt, lại không thể ăn, chuyện khổ nhất thiên hạ chắc chắn là chuyện này! Nàng đi nhầm phòng! Khóc không ra nước mắt!
Lại một khắc đồng hồ sau.
Nam tử bỗng nhiên đứng lên, thẳng tắp đi tới. "Ta iết một phuong pháp khác có thể giải Uyên Ương tán, nếu tiếp tục như thế này, chúng ta đều sẽ chết!".
"Phương pháp gì?".
"Hiệu lực của Uyên Ương tán sẽ hết nếu một trong chúng ta chết!".
"Vậy ngươi chết đi!". Nữ tử lập tức tiếp lời, không chút đắn đo.
"Cho nên, chỉ còn một biện pháp duy nhất!". Lời còn chưa dứt, thân thể tráng kiện của nam tử đã đè lên.
--------------------------
Chương 1: Hoắc gia có nữ nhi trưởng thành.
Edit: Juvia
Beta: Chuột Chấy
Tháng ba mùa xuân, cảnh sắc tươi đẹp, hoa đẹp thi nhau đua nở, khoe sắc đầu cành. Hương thơm ngào ngạt, quyến rũ mà diễm lệ, hệt như một rặng mây đỏ ngầu, cùng hàng liễu lòa xòa xanh mát thật tương xứng, tạo thành một một mảng xanh đỏ đan xen, như sắc màu của hi vọng.
Dòng sông như ngọc bích trôi lặng lẽ êm đềm, trong suốt đến thấy đáy, bốn phía ánh lên hình ảnh của nông thôn sơn dã, bên cạnh bờ sông hàng liễu rũ xuống, phe phẩy trên mặt nước. Một trận gió lớn làm lay động làn nước, hai bên bờ cây cối vẩy nhẹ, đâu đó vang lên vài câu hát đồng dao. Hướng mắt xa hơn, một rặng cây tùng đứng lặng lẽ, đồng ruộng trải rộng khắp bốn phía, một con thuyền nhỏ neo đầu bên bờ cũng với một con bò ngoe nguẩy gặm cỏ, sóng nước dập dờn, một cô gái mặc hồng y biếng nhác dựa vào nữ tử bên cạnh mình, xuyên qua mảng rừng đào, dần dần thấy được khuôn mặt kia, không son không phấn, dung mạo chỉ có thể xem như là thanh tú, thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, hệt như không có xương, tiểu nha đầu bên cạnh mặc lam y, dung mạo kiều mị, tất cả cứ như cảnh trên thiên giới.
[JE: Đổ mồ hôi với cái đoạn trên =.=]
"Tiểu thư, người dừng có xấu như vậy chứ!". Tiểu nha đầu nhìn tiểu thư đang hoàn toàn thả người trên vai mình, nhắm mắt im lặng. Mười năm rồi, thời gian lâu đến như vậy, thế nào cũng phải có chút tình cảm chứ? Không phải trách mằng gì tiểu thư nhưng thật sự, người thật sự không hề có tâm thương già yêu trẻ tí nào!
Nữ tử mặc y sam hồn phấn nghe thấy, chỉ nhăn mày liễu, sau đó vẫn nhắm mắt lại như trước, miễn cưỡng mở miệng. "Không muốn nhúc nhích...", ở đây ngoài trừ canh sắc diễm lệ thì còn cái gì đẹp nữa chứ? Hứng thú duy nhất của nàng trong cuộc đời này là mỹ nhân, và đương nhiên, phần lớn trong đám mỹ nhân đó là mỹ nam!
[CC: Ế, vại là tỷ nài mỹ nam mỹ nữ đều thích à? ]
Mà ở đây, chỉ có một nam tử, nhưng hắn năm nay tuổi đã xế chiều, thật là cái vận cứt chó gì đây? Lúc mới tỉnh lại, ở cái nơi trời kêu không thấu đất gọi không nghe này, bên người ngoài trừ một tiểu nha đầu, chính là lão sư phụ gần tám mươi tuổi, hoàn hảo là nàng chỉ ngây người hai năm thôi, hôm nay, rốt cuộc cũng có thể rời khỏi!
Đv thế giới này nàng thật là chờ mong nha, đặc biết là với mỹ nam! =.=
Chỉ với điều này, nàng thật hận không thể mở miềng cười lớn ba tiếng!
"Tiểu thư, người cười cái gì vậy?". Thiển Đào vừa nghe thấy thanh âm nhừa nhựa kéo dài, có chút không tự nhiên quay đầu lại. Nàng so với tiểu thư lớn hơn năm tuổi, từ nhỏ cùng tiểu thư lớn lên bên nhau, tình như tỷ muội, nói chuyện cũng không cần để ý nhiều.
Hai năm trước, tiểu thư tăm bên suối bỗng dưng đuối nước, lúc tỉnh dậy tính tình thay đổi như thành một người khác.
Tiểu thư vốn kiêu căng ngang ngược, một lúc cũng không chịu yên thân, nhưng bây giờ tiểu thư lười không gì sánh kịp, nếu được ngồi thì tuyệt đối không đứng, và nếu được nằm thì tuyệt nhiên không ngồi! Trong hai năm qua, nàng cũng đã dần quen với điều này.
Hoắc Thủy nghe vậy có chút ngạc nhiên. "Ta có cười sao?". Trong khi nói chuyện, Tiểu Đào đã ôm lấy Hoắc Thủy thi triển khinh công nhảy xuống thuyền nhỏ, hai bóng dáng một hồng một xanh tại thuyền biến mất, trong rừng hoa đò xuất hiện một bóng trắng, đôi mắt đen trong suốt như nước nhìn chằm chằm vào bóng dáng phấn hồng, như trút được ghánh nặng thở phào nhẹ nhõm, hắn rốt cuộc cũng thoái khỏi tiểu ma nữ kia! Nếu không phải sư phụ thiếu cha nàng một ân tình, hắn vạn lần cũng không đem nha đầu đó đến Đào Hoa cư!
Đông Tà quốc, Diệp thành.
Trước cửa Hoắc phủ giăng đen kết hoa, chiêng trống dậy trời, pháo nổ liên tiếp, tiếng cười nói vui sướng thi nhau vang lên. "Các người có biết không? Đại tiểu thư của Hoắc gia hôm nay sẽ trở về!".
"Cái gì? Họa thủy sắp trở về sao?".
[JE: Ở đây chơi âm, trong cách đọc thì họa thủy và Hoắc Thủy đọc giống nhau
Trên đường người người đều sôi nổi ngồi tụm lại với nhau, nghị luận ồn ào. Nhớ năm đó, mới năm tuổi mà Hoắc đại tiểu thư đã nổi danh háo sắc, mang theo cả đám nhóc tuấn mỹ, thân cưỡi tiểu hồng mã, diễu võ giương oai khắp kinh thành, ở Đông Tà quốc ai ai mà không biết!
Không chỉ là Đông Tà quốc, ngay cả các nước lân bang, Tây Độ, Nam Tương, Bắc Mạch cũng thanh danh vang dội! Ai bảo phụ thân nàng là trang chủ Vạn Trà sơn trang, lũng đoạn về trà thương* của tứ quốc, giàu không ai sánh lại, nghe nói gần đây người hoàng thất cũng coi trọng Hoắc gia, nếu kết thông gia, thì lợi ích không phải bàn cãi nữa!
[Trà thương: buôn bán về lá trà]
Lúc này, trong màn khói mịt mù của pháo hoa bước ra bóng dáng màu đen, hắn chính là Hoắc Khâu, trang chủ Vạn Trà sơn trang, mày kiếm lãng mục, mặc dù đã qua năm mươi tuổi những có thể dễ dàng nhìn thấy phong tư tuấn dật lúc trẻ, theo sau hắn là hàng dài thị nữ, mặc y phục màu vàng giống nhau, cung kính đứng ở hai bên đại môn, chờ Hoắc Thủy trở về.
Hoắc Khâu lo lắng nhìn trước phủ, đi qua đi lại ở một chỗ, nữ nhi bảo bối của hắn sắp về nha! Mười năm rồi, cũng không biết bộ dáng của Thủy Nhi hiện giờ ra sao? Mười năm trước mang nàng đến Đào Hoa cư học nghệ, thứ nhất là vì tránh cho sóng gió tạm thời yên lắng, thứ hai là thân nữ nhi cũng nên học chút võ phòng thân, đặc biệt là nữ tử xinh đẹp như Hoắc Thủy.
Chỉ là, do công việc của sơn trang quá nhiều, cho nên hắn vẫn không có thời gian đi rước nàng, kéo dài mãi đến hôm nay, chuyện này khiến cho hắn vô cùng áy náy. "Trời ơi, đại tiểu thư Hoắc gia thật sự sắp về?". Một nam tử trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch chạy khỏi đám đông, hướng về hướng bắc của thành phóng tới, hắn muốn nói cho thiếu gia ngay lập tức a!!
Trong thành hôm nay rất náo nhiệt, giống như tất cả mọi người đều muốn ra đón Hoắc Thủy về, mười năm không ngắn, nhưng cũng không đủ để mọi người loại trừ ấn tượng lúc trước về nàng, người người đều muốn trông thấy phong tư của đại tiểu thư của Hoắc gia!
Năm tuổi đã trở thành đại mỹ nhân của Đông Tà quốc, bây giờ đã mười lăm tuổi, nhất định là xinh đẹp không ai sánh bằng!
Rất đáng chờ mong, rất đáng nha!
Tất cả mọi người vươn đầu thật cao, nhiệt tình quấn lấy xe ngựa của Hoắc Thủy. Trong xe Hoắc Thủy mở nửa con mắt, chớp một cái, tiếng người huyên náo khiến nàng không được vui cho lắm. "Tiểu Đào, sao lại ầm ĩ như thế?". Đây không phải Đô thành Đông Tà quốc sao? Sao lại có thể ồn ào đến vậy chứ?
Thiển Đào hưng tri bừng bừng nhìn ngó xung quanh, vừa nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, suýt nữa kích động đến ngã quỵ. "Tiểu... tiểu thư! Người ở bên ngoài hình như đều chờ người bước ra!". Xem ra lão gia tính sai, mười năm, sức thu hút của tiểu thư vẫn kinh người như vậy, so với mười năm trước hình như càng lớn nha!
"Chờ ta?". Hoắc Thủy buồn chán miết cái miệng nhỏ nhắn, không hứng thú mở mắt ra, đôi mắt tựa như mắt thiên nga, trong suốt đẹp đẽ, kiều mị nhu hòa, lông mi và lông mày cong vút, dịu nhẹ che khuất đôi mắt xinh đjep kia. Khớ mắt hơi giương, miệng cười rộ hệt như trăng rằm, nhìn rất mê người! Đôi mắt tuyệt mỹ ấy lại nằm trên khuôn mặt bình thường thật không hợp, lông mi của nàng rất dài, đôi mắt biếng nhác nửa mở nửa đóng, ít khi biểu lộ phong tình.
"Tiểu Đào, trong Diệp thành có mỹ nam sao?". Hiện giờ nàng đang rất quan tâm vấn đề này, đây chính là hứng thú sau khi sống lại của nàng, vô cùng hứng thú nha!
Thiển Đào nghe thấy thì khóe miệng rất nhanh co rút lại, đôi mắt đẹp tràn đầy bất đắc dĩ. "Tiểu thư à... người tại sao lại nói thế? Nữ nhi nên thẹn thùng rụt rè, người đừng hễ một tí là mỹ nam này mỹ nam nọ chứ!".
"Đây không phải tâm nguyện của phụ thân sao?". Hoắc Thủy nhướng mày tỏ vẻ không thèm để ý, mắt mang theo ý cười, điểm đó rất hợp ý nàng nha!
"Tiểu thư, mục đích của lão gia rõ ràng không phải vậy...". Thiển Đào muốn thay lão gia biện giải, nhưng lại không tìm được lý do, cũng phải, nào có người cha nào tạo lời đồn như thế cho nữ nhi mình, mặc dù rất hiệu quả, nhưng cái hiệu quả này thật đi xa mục đích ban đầu a!
Xe ngựa chầm chậm dừng trước của Hoắc ph, anh mắt mọi người chỉ dừng lại trong giây lát, sau đó rất nhanh dời đi, tất cả cũng vì cái danh xa xỉ của Hoắc Thủy, xe ngựa như vậy nàng nhất định không ngồi, nhưng mọi người lại không biết, Hoắc Thủy lúc này đã không còn là Hoắc Thủy lúc trước kia.
Hai người trong xe ngựa không chút động tĩnh, Thiển Đào đang chờ hầu hạ tiểu thư xuống xe, về phần Hoắc Thủy thì rất lười đứng dậy.
Kết quả là, một lúc lâu sau, vẫn không có người bước lên đón tiếp.
Hoắc Khâu rốt cuộ cũng dời tầm mắt lên xe ngựa, nghi vấn hỏi. "Thủy Nhi! Là con sao...?"
"Ừm". Âm thanh kiều mị của nữ nhân từ trong xe ngựa vang ra, mang theo mềm nhuyễn, nghe thật rung động lòng người.
"Thủy Nhi?!". Hoắc Khâu khiếp sợ mở lớn hai mắt, ngẩn người, chốc chốc mới mở miệng. "Còn đứng đó làm cái gì? Hầu hạ tiểu thư xe nhanh lên!". Trong lòng mặc dù nghi hoặc nhưng cũng rất nhanh bị niềm vui lấn áp.
"Vâng, lão gia!". Mầy tên gia đinh và thị nữ ở trước cửa lập tức trả lời, nhiệt tình tiến đến hai bàn tay trắng nõn giơ ra ngoài, bên trong có hai cô nương mặc y phục khác nhau, một hồng phấn xinh đẹp, một xanh nhạt thanh mát.
Tay đẹp quá! Mọi người nhịn không được nín thở, càng thêm chờ mong, rốt cuộc thị nữ cũng hầu hạ hai bóng dáng xuống xe, thấy rõ hai dung mạo kia mọi người lại hút không khí lần nữa, tiện đà, thở dài, quả nhiên... nữ nhân mười tám sẽ thay đổi!
Ông trời thật là công bằng, nha đầu mười năm trước xinh đẹp không ai sánh lại nay chỉ đẹp ở mức bình thường, không được xem là tuyệt sắc!
Mọi người đều lắc đầu thở dài, mất hứng rời khỏi, Hoắc Thủy uể oải mắt cũng không nâng, miễn cưỡng ưỡn thắt lưng, thoải mái híp mắt lại, ngồi lâu trong xe ngựa đúng thật là mệt chết!
"Tiểu..." Lời của Thiển Đào còn chưa dứt đã bị Hoắc Khâu nhào tới ôm chặt, la lớn. "Thủy Nhi! Nữ nhi bảo bối, con cuối cùng cũng về! Phụ thân nhớ con muốn chết..."
A... Hoắc Thủy đến lúc này mới ngước mắt, trông thấy hai người đang ôm nhau bên cạnh, đầu đầy hắc tuyến... đây lại cái dạng phụ thân gì nha? Con gái của mình còn nhần lầm, thật là...
Thiển Đào ngây ngẩn cả người, sau đó hoàn hồn, một mực giãy giụa."Lão... lão gia! Con không phải tiểu thư! Con là Thiển Đào! Là Thiển Đào đó, ngài nhìn cho kỹ vào nha!"
"Thủy Nhi à! Nữ nhi bảo bối..." Đáng tiếc, Hoắc Khâu đang mừng đến phát điên, căn bản không nghe thấy gì.
"Lão gia!!!". Thiển Đào khóc không ra nước mắt!
"Ai!" Hoắc Khâu đè nặng giọng, chợt cảm thấy có gì đó không thích hợp."Con vừa gọi ta là cái gì?".
Khóe môi Thiển Đào co rút, chớp lấy cơ hội đẩy hắn ra, la lớn. "Con gọi ngài là lão gia!".
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
15 chương
82 chương
47 chương
51 chương
185 chương
239 chương