Lưu Ly đã sớm chuyển sang ở chỗ Bạch Kỳ Trấn bên kia, cũng may Thái Niểu có chìa khóa, vào nhà trọ của Lưu Ly, ngồi trên ghế salon, trong đầu là một mảnh hỗn loạn. Lúc Lưu Ly về đến nhà trọ thì cô đã ở đây được 20’ rồi, hình như cô ấy vội vã ra ngoài, đến cả áo khoác cũng quên không mặc, chỉ măc mỗi một cái áo lông cừu mỏng, chóp mũi đỏ ửng. Nhìn thấy Thái Niểu thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, hướng về phía điện thoại di động nói: “Ở nhà, yên tâm đi.” Đầu dây điện thoại bên kia lại dặn dò mấy câu, cô ấy đều đáp ứng, cúp điện thoại, nhìn cô, hỏi luôn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?” Thái Niểu lắc đầu. Lưu Ly bật đèn lên, cả gian phòng sáng trưng, Thái Niểu cũng chẳng khóc lóc láo loạn gì, chỉ ngồi ở đó trên hốc mắt hồng hồng ánh nước lại càng thêm vẻ uất ức đáng thương. Lưu Ly cũng không gặng hỏi nữa, xoay người đến phòng bếp uống nước, sau đó rửa mặt thay áo ngủ, mới ngồi xuống bên cạnh cô. “Phó thị trưởng Trương vượt tường?” Cô lắc đầu. “Anh ấy đánh cậu?” Lại lắc đầu. “Cãi nhau?” Lần này không lắc đầu nữa, cô lập tức hỏi tiếp, “Bởi vì phụ nữ?” Thái Niểu bất động, nước mắt trực rơi trong hốc mắt cuối cùng cũng thi nhau rớt xuống. Lưu Ly thở dài, đợi cô khóc xong, một lúc sau, Thái Niểu lấy lại tinh thần nghẹn ngào nói, “Thần Thanh Đằng trở về.” “Thần Thanh Đằng?” Thái Niểu đem tất cả mọi chuyện kể hết một lần, khi để đến đoạn Thần Thanh Đằng nói muốn cùng Trương Cảnh Trí kết hôn, chân mày Lưu Ly mới khẽ nhíu lên, cười lạnh một tiếng. Trong lòng Trương Cảnh Trí là sự áy náy, nếu yêu thương Thái Niểu thật lòng thì sẽ không từ bỏ, theo như cô nghĩ, Thần Thanh Đằng này cũng chưa chắc đã yêu Trương Cảnh Trí sâu đậm, nếu là yêu thì cho dù chỉ là chịu trách nhiệm, phụ nữ cũng sẽ nắm chặt cơ hội này. Ban đầu cô ta lựa chọn rời đi, đã cho thấy cô ta không quan tâm. Lần này trở lại, không phải là trả thù, mà là không muốn thấy kẻ thù có cuộc sống vui vẻ. Thế giới này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, vô tình gặp ở tiệc rượu, lại còn vô tình nói chuyện đó trước mặt Thái Niểu nữa chứ. Mặc kệ Trương Cảnh Trí và Thái Niểu nghĩ như thế nào, Lưu Ly tuyệt đối không tin, người phụ nữ Thần Thanh Đằng này tuyệt đối không đơn giản. “Cậu út cậu cũng không nói muốn chịu trách nhiệm, anh ấy nói yêu cậu chứng tỏ trái tim anh ấy hướng về bên cậu, theo như tính cách của cậu út cậu nhất định sẽ không chịu thiệt thòi, tuyệt đối sẽ không bị trói buộc bởi mấy chuyện như thế, cậu chỉ cần cho anh ấy thời gian xử lý tốt là được.” Lưu Ly lý trí phân tích. Thái Niểu sụt sùi lỗ mũi, “Nhưng tớ sợ!” Lần đầu tiên nhìn thấy Thần Thanh Đằng cô đã sợ rồi, đến tận bây giờ vẫn luôn là Trương Cảnh Trí cổ vũ cô, cô mới dám đứng bên cạnh anh, nhưng khi nhìn thấy Thần Thanh Đằng cao nhã diễm lệ như thế, Thái Niểu không thể phủ nhận, cô quả thực là không xứng. Lưu Ly đưa tay nắm tay Thái Niểu, nhìn bộ dạng bé nhỏ đáng thương của cô ấy trong lòng cảm than, chỉ cần cô bày ra dáng vẻ đáng thương thế này, người đàn ông nào nhìn thấy mà chẳng muốn ôm cô ấy vào lòng che chở, thật không biết Thái Niểu đang sợ cái gì nữa. Thái Niểu điển hình là cô gái thiếu tự tin, căn bản không biết mình đẹp như thế nào, nó có thể hấp dẫn vô số đàn ông, đơn thuần chẳng khác nào một đóa hoa nhỏ bé tinh khiết, yêu kiều nhu mỳ như thế, ai nhìn thấy đều yêu thương. Cộng thêm tính tình dịu dàng trang nhã, chân thành trung hậu đảm đang, nếu cô mà làn đàn ông thì nhất định sẽ cưới cô ấy về nhà, không để cho người khác nhớ thương. An ủi Thái Niểu một lát, rồi bắt cô ấy đi ngủ, lại bảo cô ấy ở chỗ này mấy ngày, nghĩ thông suốt mọi chuyện, “Đừng nghĩ mọi chuyện quá nghiêm trọng, cậu ít nhất phải tin tưởng vào phó thị trưởng Trương, nếu cậu không tin tưởng anh ấy chút nào, chỉ cần có chút chuyện lại tức giận bỏ đi, hai người làm sao có thể tiếp tục được? Cậu cũng không phải không biết lúc cậu bỏ đi phó thị trưởng Trương suốt ruột thế nào, chỉ sợ cậu sẽ xảy ra chuyện gì lại sợ cậu suy nghĩ lung tung, lúc gọi cho tớ ngay cả giọng nói cũng run rẩy, đây là lần đầu tiên tớ thấy anh ấy luống cuống như vậy. Được rồi, tớ không nói nữa, nói nhiều cậu lại tưởng rằng tớ bị anh ấy mua chuộc rồi, cậu tốt nhất nên đi ngủ một giấc thật ngon, ở đây mấy ngày, cho anh ấy thời gian xử lý chuyện của Thần Thanh Đằng, cậu cũng phải suy nghĩ một chút xem cậu có lỗi gì không.” Lưu Ly nói xong cũng trở về phòng mình, có hai người đang đợi cô báo cáo tình hình. Thái Niểu bọc chăn nào có ngủ được, nỗi đau âm ỉ trong bụng, nhớ lại mấy lời của Lưu Ly vừa nói. Nghĩ đến bản thân mình lúc chạy đi, Trương Cảnh Trí ở phía sau đuổi theo, thật sự có chút không nên. Nhưng trong hoàn cảnh đó, đầu óc cô trống rỗng, chỉ muốn chạy nhanh khỏi chỗ đó. Anh ấy ngày mai có một đống chuyện cần phải giải quyết, tối nay lại náo loạn thế này, chỉ sợ anh ấy lại ngủ không đủ giấc. Cả đêm Thái Niểu suy nghĩ lung tung, chỉ chợp mắt được một lát. Mới đầu thì hốt hoảng, uất ức sau đó lại bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, đến cuối cùng cô lại lo lắng hối hận, cảm giác bản thân lại gây thêm phiền phức cho Trương Cảnh Trí. Thái Niểu ở chỗ này dằn vặt thêm mấy ngày, Lưu Ly thấy cô yên lặng không vui, còn không nhận điện thoại của Trương Cảnh Trí, trực tiếp xin nghỉ giúp cô, “Tiểu Điểu, mấy chuyện gây gổ thế này tuyệt đối không thể kéo dài, phải dùng phương pháp nhanh nhất để xử lý.” Thái Niểu không hiểu. Lưu Ly nói tiếp: “Chính là hai người phải gặp mặt nói chuyện trực tiếp, mà không phải một mình tiếp tục trốn tránh.” Thái Niểu từ chối không nghe điện thoại, Lưu Ly chỉ cần Bạch Kỳ Trấn liên lạc cũng được nhưng phó thị trưởng Trương thì đầy một bụng tức giận. Cũng may cho cô, nhiều lắm thì một ngày hồi báo tình hình của Thái Niểu 3 lần, lão Bạch nhà cô thì thảm rồi, hôm qua mang theo vết thương trên mặt trở về. Cô hỏi mới biết, phó thị trưởng Trương giận dữ, mắng mỏ phòng bí thư, người thay thế vị trí thư ký của cô gái ngốc nghếch Lâm Thanh vừa mới đến là thiên kim một nhà lãnh đạo, bị mắng liền bực mình, không biết vô tình hay cố ý, ngã vào bình thủy tinh cạnh bàn uống nước, thủy tinh bắn lên mặt anh, gắp ra còn để lại một lỗ nhỏ, ở gần chỗ mắt, nếu cao hơn một chút là vào mắt rồi. Lưu Ly nghe anh nói, vừa đau lòng vừa sợ, vốn định để Thái Niểu suy ngẫm thêm mấy ngày nữa cho tỉnh táo lại, cũng cho phó thị trưởng Trương thời gian kiểm điểm, nhưng cứ theo cái đà này, còn chưa giải quyết xong hai vị Thần Phật này, thì lão Bạch nhà cô đã biến thành kiếp trâu ngựa trước. “Tớ… Tớ chưa nghĩ ra.” Thái Niểu chưa nghĩ được nên nói gì với Trương Cảnh Trí, cũng rất sợ Trương Cảnh Trí nói với cô là Thần Thanh Đằng quan trọng hơn. “Phó thị trưởng Trương gọi điện cho cậu nhiều lần như vậy, đã thể hiện thái độ của anh ấy. Tiểu Điểu, cậu cũng nên chủ động một lần. Về nhà đi, thật ra thì cũng chẳng có chuyện gì, cậu cứ trực tiếp về nhà, cái gì nên làm thì làm, phó thị trưởng Trương cũng không kìm nén được, chắc chắn sẽ chủ động nói cho cậu biết suy nghĩ của anh ấy. Cứ như vậy, cậu giữ vị trí chủ động, để cho anh ấy tự chột dạ đi.” Lưu Ly hừ một tiếng rồi cười tiện thể vừa giúp cô dọn dẹp đồ đạc, vừa nói, “Có một số chuyện, phụ nữ nên mắt nhắm mắt mở giả vờ ngốc nghếc, có nhìn thấy cũng giả vờ như không thấy, hôm đó lúc Thần Thanh Đằng nói muốn Trương Cảnh Trí cưới cô ta, tuyệt đối không nên bỏ chạy, trực tiếp tiến lại nói cho cô ta biết ‘thật ngại quá, cô về quá muộn, bây giờ anh ấy chính là người đàn ông của tôi’.” Lưu Ly nói chuyện chẳng khác gì một cây súng trường, khẳng định một câu chắc như đinh đóng cột. cô tuyệt đối tin tưởng nếu người hôm đó không phải là cô mà là Lưu Ly thì cô ấy chắc chắn sẽ nói như vậy, đây chính là lý do cô luôn cực kỳ hâm mộ cô ấy, một cô gái tự tin và dũng cảm. Đáng tiếc, cô không phải là Lưu Ly, Thái Niểu cô không tự tin được như vậy. Nhưng lời nói của Lưu Ly cũng khiến cô thoải mái hơn, mặc dù trong bụng còn khó chịu, nhưng vẫn đi theo Lưu Ly rời khỏi nhà trọ, để cô ấy đưa mình về. Đến chung cư, Thái Niểu chần chờ một chút mới lên cầu thang, Lưu Ly đi theo sao cô, thấy cô ngập ngừng chậm chạp, liền đoạt lấy chìa khóa, mở cửa giúp cô. Nhưng vừa mới nhét chìa khóa vào, chưa có vặn, cửa liền mở ra, Lưu Ly quay đầu lại, “Cậu út câu đang ở nhà?” nói xong đẩy cửa vào, chỉ là hai người bên trong nhà khiến cho Lưu Ly và Thái Niểu đơ ra tại chỗ. Giờ phút này lưng Trương Cảnh Trí đối diện cửa, cằm Thần Thanh Đằng đặt trên vai của anh, cánh tay quấn chặt ở eo anh ấy. Tư thế ôm của hai người vô cùng thân mật, túi xách trong tay Thái Niểu rơi luôn xuống đất, còn Lưu Ly cứng ngắc đi tới, đề ép lửa giận trong ngực đang thiêu đốt lý trí cô, cô cầm bình hoa cạnh cửa, rút hoa ra, té nước qua, “Vô sỉ!” Vừa nói xong, liền dắt Thái Niểu xoay người đi. Thái Niểu để mặc cô kéo lên xe, bộ dạng hồn bay phách lạc vô cùng dọa người, Lưu Ly tức đến sắp phát điên rồi, người kia nếu không phải là Trương Cảnh Trí, cô nhất định sẽ cho anh ta một cái tát rồi mắng chửi một câu “Tiện nhân”, không biết nghĩ gì cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Kỳ Trấn, điện thoại vừa thông đã mắng một câu thô tục, “Đàn ông mấy người không có một người nào tốt đẹp!” Mắng xong trực tiếp tắt máy. Lưu Ly lái xe rất nhanh, một câu cũng không nói, trực tiếp chở Thái Niểu đến quán rượu số 101, “Tiểu Điểu, cậu đừng có dọa tớ, không có chuyện gì lớn, cũng chỉ là một thằng đàn ông, đàn ông trên đời này cũng không thiếu.” Thái Niểu im lặng như cũ. Lưu Ly thật sự có chút sợ rồi, sợ cô ấy gặp hai lần phản bội liên tiếp, không chịu nổi, làm chuyện gì dại dột. “Tiểu Điểu, nếu thấy khổ sở thì hãy khóc đi, cậu cứ như vậy sẽ làm tớ sợ.” Thái Niểu ngơ ngẩn ngẩng đầu, “Lưu Ly…” Chỉ gọi tên của cô, liền bị nghẹn ở cổ họng, muốn nói cũng không nói được, nước mắt theo gương mặt rơi xuống. cô thật hy vọng những gì vừa mới nhìn thấy chỉ là ảo giác, nếu như đổi lại là người phụ nữ khác, nói gì cô cũng không tin, nhưng người phụ nữ kia là Thần Thanh Đằng, người ở trong lòng anh ấy là Thần Thanh Đằng, không phải là người khác. Thái Niểu dùng hết sức kìm nén bản thân, nhưng đau lòng chính là loại cảm giác một khi đã cảm thấy thì chẳng khác nào nước lũ tràn đê, không thể ngăn chặn được. cô khóc lóc náo loạn một hồi, rồi nằm lên bàn bên cạnh mấy chai rượu, chợt nghĩ ra một ý nghĩ điên rồ đem rượu rót vào trong miệng. cô nghe Lưu Ly nói “Uống rượu giải sầu”, cô cũng biết trái tim của mình bây giờ chất chứa toàn phiền muộn, chỉ cần liều mạng uống một lần sẽ tốt hơn sao? Say rượu mắt cũng trở nên lờ đờ mông lung, ý thức cũng mất đi, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại, lơ mơ ấn nút nhận. “Anh là ai, không nên quấy rầy tôi uống rượu, cút ngay…” “Thái Niểu, em uống say rồi hả? Em đang ở đâu?” “Tôi sẽ không nói cho anh biết đây là quán rượu số 101, sẽ không nói cho anh biết.” Thái Niểu nói xong cũng đem điện thoại vứt xuống sau lưng, cầm chai rượu chạm cốc với Lưu Ly cũng đang say xỉn, “Cạn chén, những thứ không vui đi chết hết đi.” Bồi bàn vừa mang rượu lên nghe thấy cũng lắc đầu với hai cô gái này, đã nhìn thấy người khác uống nhiều, cũng đã nhìn thấy mỹ nữ uống nhiều, nhưng uống nhiều đến nỗi còn để bồi bàn trông chừng cho bọn họ thì đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.