Người hầu, em chạy đâu cho thoát !

Chương 6 : tiểu mai giả dối

Tin tức Diệp Tuyết trở thành người hầu riêng của thiếu gia nhanh chóng loan ra khắp biệt thự. Mọi người bàn tán xôn xao về vấn đề này : - Chính là một người không thể ngờ được có thể quyến rũ Nhất thiếu gia chúng ta. Chẳng lẽ cô ta hạ dược rồi bắt ngài chịu trách nhiệm ? Chứ cái nhan sắc ra đường cũng vớ được người đẹp hơn thế kia sao lại được ngài ưu ái vậy chứ ! - Ngu ngốc. Cô ta chính là đến gọi thiếu gia thức dậy, cứ ngờ là bị xử lí rồi, ai dè lại còn đặc cách thành người hầu riêng. - Biết thế tôi cũng đi gọi thiếu gia thức dậy cho rồi. Ash,tiếc quá... - Tôi nghĩ, người nhường cơ hội cho cái cô Diệp Tuyết chính là đang chán nản, tiếc đến phát khóc rồi. - Ý cô nói là Tiểu Mai? Vừa nãy tôi vừa thấy cô ta, mặt xanh mét như tàu lá chuối ấy. Hahaha, tôi thật sự không nhịn nổi cười. Tiểu Mai nghe nhưng lời châm chọc kia, mặt xanh rồi lại đỏ, cô ta cũng chính là không thể ngờ được là cô gái Diệp Tuyết kia sẽ không những không sao mà còn trở thành người hầu riêng của thiếu gia. Nên biết, thiếu gia từ khi trưởng thành, bỗng không muốn tuyển người hầu riêng nữa, vậy mà bây giờ... Nghĩ thế, khăn tay bị cô ta vò đến nát không nhìn rõ hình thù ban đầu. Lục Quản gia đi bên cạnh Diệp Tuyết, dẫn đến phòng mới ngay bên cạnh phòng thiếu gia , đây là căn phòng khá sạch sẽ và đầy đủ tiện nghi, giống như phòng khách sạn 4 sao, đối với người nhà giàu chính là không để vào mắt nhưng với người lên tỉnh như cô, quá ưu đãi lớn rồi. - Thiếu gia ngay phòng bên cạnh, ngài có gì cần phục vụ phải làm ngay lập tức, dù sớm hay muộn. Từ giờ, mọi công việc liên quan đến thiếu gia đều do con quản lý, phải cẩn thận tỉ mỉ.Đối với người sống trên cao như ngài ấy, luôn bị người ta soi xét nên đừng để xảy ra lỗi nhỏ nào, dẫn đến họa sát thân. Ta không nói đùa với con đâu. Bước vào đây chính là nguy hiểm. Mạng của con đã bán cho Nhất gia, nên không thể làm gì hơn đâu. Cô bỗng dừng chân lại, quay đầu hỏi: - Bán ? Ý chú là sao? - Thế cha mẹ con chứ nói sao ? Ta thật ngu ngốc nói nhiều. Ý ta là vào làm đây phải dốc toàn lực, bán mạng cho Nhất gia thôi. Con dọn phòng đi. Cảm thấy chột dạ, Lục Tề quay bước đi mất. Tại sao ông bạn kia lại không nói lời nào với con bé, cũng không nói cho ông biết, làm suýt chữa nữa xảy ra chuyện rồi. Diệp Tuyết chắc chắn lời nói kia không phải lỡ miệng, nhất là với người cẩn trọng như chú Lục. Cô cảm thấy hơi sợ, không muốn đối mặt với những thứ nguy hiểm này, cũng như cảm xúc bất an đang lớn lên này. Lúc này, cửa phòng bỗng có người mở. Nhìn người trước mắt có chút quen, đây chẳng phải cô gái mà cô đã lên kêu tên ác ma kia thay hay sao ? Chỉ thấy cô gái kia nở nụ cười thân thiện, nắm lấy tay cô : - Diệp Tuyết, mình cảm ơn cậu nhiều lắm. Mình là Tiểu Mai, mình rất lo cho cậu, thật vui vì cậu bây giờ còn sống khỏe mạnh và trở thành người hầu riêng nữa. Chúng ta có thể làm bạn hay không ? Diệp Tuyết gật đầu. Đằng nào nơi này cũng thật lạnh lẽo, có người bạn chắc hẳn sẽ tốt hơn nhiều,đỡ buồn chán đi một ít. Tiểu Mai cười thầm. Cũng chỉ là một kẻ ngốc dễ lợi dụng, Diệp Tuyết, cô là cướp đi cơ hội của tôi, cũng nên trả lại cho tôi chút đi chứ nhỉ ? Cô sẽ là bàn đạp để tôi tiến lên, nâng cao vị trí trong tòa nhà này, để những kẻ đã cười nhạo tôi hôm nay phải nếm mùi cay đắng, sống không bằng chết.