Lục Quản gia đi khỏi nhà bếp, cô gái kia bỗng trượt xuống, ngồi bệt ngay giữa sàn. Hai chân cô ta không còn chút sức lực nào trụ vững nữa. Những người hầu đứng xung quanh, nhìn đầy thương cảm nhưng cũng không tiến lại giúp, chỉ là đứng nhìn như thế. Diệp Tuyết cảm thấy nơi này thật là lạnh lẽo. Cô muốn về. Cô nhìn cô gái nhỏ kia, trông tầm chừng bằng tuổi mình, lại gần vỗ vỗ vai: - Cậu không sao chứ? Cô gái kia thấy có người an ủi, bật khóc càng to hơn : - Tôi chính là sẽ chết mất. Cô mới đến chưa biết, cậu chủ chính là buổi sáng thức dậy thường hay khó chịu, sẽ đánh đập người phá giấc ngủ của mình. Một người hầu khác, trông già dặn đàn chị hơn lên tiếng: - Này, cô chính là im mồm và đi kêu cậu chủ đi. Làm ồn ở đây chỉ thêm tốn sức lực mà thôi. Làm người hầu, cô còn đòi hỏi cái gì nữa. Cô gái kia nghe thấy im hẳn, chỉ dám thút thít vài tiếng nhỏ. Không hiểu sao, cái tính trượng nghĩa của Diệp Tuyết nó lại trỗi dậy, bộc phát nói một câu với cô gái kia : - Tôi sức chịu đựng tốt. Để tôi đi thay cho cô. Cô gái kia ríu rít cảm ơn. Những người còn lại cũng chỉ có chút ngạc nhiên, song chẳng nói gì, tự động làm việc theo quy củ. Cảm thấy có chút mất mát, Diệp Tuyết theo sự hướng dẫn cô gái kia đến phòng của đại ác ma thiếu gia. - Thiếu gia. Gõ cửa. Cô cất tiếng gọi. Nhưng không ai trả lời . - Thiếu gia, tôi đến gọi người dậy. Xin mạn phép. Nói xong, cô đẩy cửa ra. Một bình hoa bay đến với một tốc độ bất ngờ, đập thẳng vào trán cô. Đau đớn truyền xuống, máu nhỏ từng giọt không ngừng. Cô cố nén không phát ra tiếng kêu vì làm vậy chỉ khiến người đang nằm ngủ trên kia tức giận hơn mà thôi. Cô quay người, định về kêu cô gái kia đến tự gọi ác ma dậy, tránh tổn hại thân thể. Ai ngờ, người đang nằm ngủ trên kia lại cất tiếng: - Ai? Cô một tay giữ vết thương, tay kia trả lời: - Tôi là Diệp Tuyết, tôi đến gọi thiếu gia dậy. Hắn lười biếng thức dậy. Hắn là không thể ngủ ngon, đành uống thuốc an thần, nên vào buổi sáng, những người đến kêu hắn dậy, hắn đều vô cùng tức giận, mộ phần do thuốc, một phần cũng do tâm tình không tốt. Đã thế, những người kia còn kêu la, khóc lóc làm hắn càng thêm mệt mỏi, khó chịu hơn,và tất nhiên, tất cả đều đã bị xử lí gọn gàng. Nhưng, cô gái nhỏ này lại khác, chính là đang đau đến chảy nước mắt nhưng lại không kêu ca, khá thông minh, khác hẳn cái bản tính trẻ con ngày đầu tiên gặp mặt. Hắn bỗng có suy tính trong lòng . - Lục Quản gia ! Kêu lên một tiếng, một phút sau, người đã xuất hiện đứng ngay ngắn trước mặt. Lục Tề nhìn vết thương trên đầu Diệp Tuyết, không khỏi có chút lo lắng, sợ là thiếu gia sẽ đem nha đầu này xử lí như những người kia. Khi ông định lên tiếng cầu xin thì người ngồi trên giường đã lên tiếng: - Gọi bác sĩ Cố chữa trị cho cô ta. Từ giờ, Diệp Tuyết làm người hầu riêng của tôi. Người của tôi, chính là không thể bị thương. Diệp Tuyết cùng Lục Tề mở tròn mắt không tin nổi. Vẫn là Lục Tề trưởng thành hơn ,nhanh chóng thu liễm cảm xúc, chạy đi gọi bác sĩ Cố. Trong lòng ông không khỏi cảm thán một câu :Thật tốt quá. Diệp Tuyết vẫn đứng yên đó, khi hắn định bảo cô lui xuống, bỗng cô hỏi: - Thiếu gia, cái bình hoa này đánh vào đầu tôi, đâu phải anh. Nói xong, nhận ra có chút mạo phạm. Cô bịt miệng mình lại,chạy ra khỏi phòng không để lại chút dấu vết hay để hắn kịp trả lời. Nhất Quân Minh chính là muốn thu lại suy nghĩ rằng cô đã thông minh và trưởng thành hơn. Cô bị thương mà vẫn chạy nhanh như vậy, thể lực cũng tốt quá đi ? Anh cười một tiếng, bước xuống giường mặc đồ quần áo .