Người hầu, em chạy đâu cho thoát !
Chương 7 : gọi dậy
Diệp Tuyết dậy sớm đã quen. Bước xuống cầu thang, cô đã bắt gặp ngay chú Lục Tề đang chỉ huy đầu bếp nấu ăn và người hầu dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.
- A, Diệp nhi, cháu dậy thật sớm. Bất quá cháu có thể dậy muộn hơn, vì cháu chỉ việc kêu thiếu gia thức dậy và sửa soạn đồ cho thiếu gia thôi. Lại đây, ta sẽ giao lịch của ngài cho cháu, phải nhìn vào mà làm cho đúng. Ngài ấy rất coi trọng thời gian đấy.
Nói rồi, Lục Tề bước lên ngay cầu thang. Cô nhìn thấy phía dưới bao nhiêu ánh mắt ghen tị, căm ghét đang nhìn vào mình. Trong số đó, cô nhìn thấy Tiểu Mai chỉ đang cười cười vẫy tay, cô cũng gật đầu lại một cái rồi đi theo chú Lục.
Bên dưới lầu, một số người quen biết với Tiểu Mai chừng 5-6 người ,nhìn cô ta có chút lạ lẫm:
- Này, Tiểu Mai, cô chính là từ bi như thế khi nào ? Đừng tưởng tôi không biết hôm cô khóc lóc gọi thiếu gia dậy cũng là giả nhé, chúng tôi đều biết, chỉ có đứa con gái ngốc kia mới không hay biết chuyện gì thôi .
Tiểu Mai trừng mắt:
- Đến lúc nào đó tôi cần nhờ mấy người thôi, sẽ có khoản trả hậu hĩnh.
Mấy người kia nghe thế bật cười:
- Tụi tôi biết ngay cô đâu phải Bồ Tát như thế. Được, chỉ cần có tiền.Đằng nào cũng quen biết đã lâu rồi, tiền đủ là được. Dạo này nợ nần hơi nhiều .
Tiểu Mai không thèm để ý, tiếp tục làm công việc của mình.
Ở trên lầu, Lục Tề dặn dò lịch trình đi và về trong 1 tháng tới của thiếu gia. Sẽ có những ngày hắn phải ra nước ngoài tham gia dự họp, cô cũng phải đi theo chăm sóc và phải luôn nhớ đem điện thoại bên mình, phòng bị hắn cần tài liệu gì đưa đến. Mà gần đây nhất, cô sẽ phải đi theo hắn sang Singapore để đàm phán một dự án tương đối quan trọng, cũng là lúc cô thể hiện khả năng làm việc của mình
- Diệp nhi, công việc có chút khổ nhưng thiếu gia rất phóng khoáng, làm việc tốt, ngài sẽ không ngại mà thưởng hồng bao. Được ngài coi trọng, con chính là không cần lo lắng gì nữa, khéo khi còn tốt hơn công chức bên ngoài gấp trăm lần.
Diệp Tuyết hiểu ý tốt của Lục Quản gia, nhưng cô cũng có ước mơ, muốn được làm nhà thiết kế thời trang, đây là ước mơ cô ao ước bấy lâu nay, nên cô mong mình có thể làm xong thời hạn rồi đi ra ngoài lập nghiệp. Cô vẫn gật đầu đáy nhu thuận :
- Cháu hiểu mà chú Lục .
- Không sớm nữa, cháu lên gọi thiếu gia dậy đi thôi.
Lục Tề sải bước rời đi. Cô đứng một hồi rồi hướng phòng bên cạnh gõ cửa :
- Thiếu gia,tôi là Diệp Tuyết.
Bên trong không có tiếng đáp lại. Cô thầm nghĩ biết thế trước khi đi đội sẵn cái xoong,phòng bị lại ném bình hoa. Nên nhớ, vết thương kia vẫn chưa khỏi hẳn đâu. Nghĩ là làm, cô chạy xuống bếp, xin cái xoong trước sự ngạc nhiên của mọi người.
Tiểu Mai bước lại, tỏ vẻ thân thiết hỏi thăm:
- Tiểu Diệp, cậu sao xuống đây lấy cái đó làm gì ?
- Gọi thiếu gia dậy.
Nói rồi, chẳng thừa một lời, cô chạy lên lầu trên. Gõ cửa. Lại không ai đáp. Cô đành mở cửa ra. Đúng như dự đoán, khi cô vừa cất tiếng kêu : Thiếu gia, thì một bình hoa lại bay đến, đập vào xoong, tuy cũng trúng vài mảnh vỡ nhưng chủ yếu là không sao. Còn đại thiếu gia kia nghe tiếng Boong va chạm của bình hoa với cái xoong có chút giật mình tỉnh giấc.
Cô rất hài lòng với kết quả này.
- Cô là làm cái gì vậy ?
Nhất Quân Minh rất tức giận khi bị phá đi giấc ngủ nhưng nhìn thấy người trước mặt, lửa giận bớt đi một nửa.
- Thiếu gia, ngài chính là bảo thời gian là vàng bạc, tôi tất nhiên là gọi ngài thức dậy ăn sáng.
Cô chính là vừa nói, vừa cầm cái xoong lên đầu, phòng bị vật thể lạ phóng đến.
- Vậy không ăn !
Nghe vậy, cô cầm cái xoong lên, lấy đáy bình hoa chưa vỡ hết kia, đập boong boong, không cho người kia nằm ngủ. Bởi Lục Quản gia đã nói, hắn là không muốn bị thức dậy nhưng nếu dậy muộn sẽ càng tức giận hơn.
Đây là cứng mềm đều không ăn mà.
- Đinh- Diệp- Tuyết !
Hắn gằn từng chữ mà nói .
--------- dải phân cách bé nhỏ------
Deluxe: Viết được 817 từ, nhiều hơn trăm chữ . Hard-working <3
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
186 chương
69 chương
172 chương
10 chương
363 chương