Người hầu, em chạy đâu cho thoát !

Chương 2 : cố tình gây khó dễ

Trong suốt đường đi, chỉ có Lục Tề cùng Nhất Quân Minh nói qua lại vài lời. Còn lại chủ yếu đều bao trùm không khí trầm mặc, cả Diệp Tuyết cũng không muốn mở lời nói chuyện. Tại sao cô phải tốn chất xám và nước bọt để suy nghĩ cho ác ma lạnh lùng kia chứ ! Hừ. Chính cô quên mất, cô hiện tại là người hầu của ác ma kia, đâu phải công dân tự do vô tư vô ưu. Còn hắn, là trong lòng ghi hận dần tính sổ . Cô gái, được lắm ! Lục Tề lại lẳng lặng lau mồ hôi trên trán. A, trời hôm nay nóng quá ha ! Đến nơi, cô trố mắt. Oa, đây thật sự là thiên đường cổ tích cô từng mơ ước mà.Nhưng, đây lại là lâu đài của ác ma. Thật đáng tiếc. Lắc đầu, cô tỏ vẻ thất vọng một chút rồi nhanh chóng bắt kịp mạch cảm xúc, đi xuống xe. Không để ý ánh mắt ai kia đang dõi theo, nở nụ cười rất không thiện ý. Lục Tề vẫn như cũ, xuống xe đang định mở cửa cho thiếu gia thì bỗng bị ngăn lại : - Lục Quản gia, chẳng lẽ bây giờ Nhất gia nuôi người hầu là để họ ăn không nhàn rỗi hay sao mà để một quản gia cao quý đi mở cửa cho tôi, tự mình đi vào như chủ thế kia ? Lục Tề biết thiếu gia đang muốn nhắc đến ai,nhưng đó cũng là đứa con gái của người anh em thân thiết của ông a, lẽ nào cứ trơ mắt như vậy - Thiếu gia, Diệp nhi là không có biết quy tắc. Tôi sẽ dạy bảo con bé tử tế nên lần này ngài tha thứ cho nó đi . Hắn lườm ông một cái, tỏ vẻ không chút đồng tình: - Nếu vậy thì đuổi về luôn đi. Diệp Tuyết vừa đi được một đoạn, nghe câu kia liền quay lại với tốc độ ánh sáng, mở lấy cửa xe, cúi đầu 45 độ rất cung kính: - Thiếu gia, mời ngài xuống xe Lời nói chính là đang gằn trong cổ họng mà ra. Nhất Quân Minh chỉnh sửa trang phục lại một chút, rồi tự tin bước ra khỏi xe, không quên để lại câu: - Xách đống hành lí vào đi. Nhớ, chỉ mình cô thôi . Lục Tề, đi theo tôi. Cô thầm tra hỏi mười tám đời tổ tông nhà anh, xem thử người nào đã sinh ra một đại ác ma như thế này. Cô mở cốp xe ra, bên trong toàn đồ quần áo, đồng hồ, giày,vv... Đây là con trai hay sao, mua sắm còn nhiêu hơn cả đàn bà con gái. Nhìn đống đồ này, chắc cả đời cô cũng không mua nổi đi ? Thở dài, cô vụng về đem những bao đồ đi vào. Chắc tối nay đi ngủ phải dùng cao dán rồi, lưng cảm thấy có chút ê mỏi. Không sai, tôi hôm đó cô nằm bẹp giường, lưng tưởng chừng như không thể thẳng lên nổi. Hắn còn bắt cô đi lấy nước, lấy điều khiển TV, lấy cốc, lấy chén.vv .. khiến cô phải dán cả bắp tay, bắp chân. Cô là tự hỏi, có ai bán cao dán toàn thân không, cô nhất định sẽ mua cả một tá, dùng lâu dài . Trong một căn phòng khác, Nhất Quân Minh đứng nhìn xuống đường phố rực rỡ,xa hoa . Đôi mắt mênh mang vẻ cô đơn, tay nắm chặt, hay đúng hơn là vò nát bức ảnh người con gái nhỏ đang tươi cười rạng rỡ giữa vườn hoa hướng dương.