Chờ Hoa Châu đi lên trên tầng , Diệp Tuyết mới xoay người đi lấy trà hoa hồng . Tiểu thư này vì sao lại không thích cô nhỉ ? Hẳn là mình chưa bao giờ gặp nhau mới đúng, đây là lần đầu tiên đi ? Xuống nhà bếp, cô nhanh chóng làm xong trà . Thời gian qua, cô không phải luôn an nhàn đâu . Là một người giúp việc riêng cho thiếu gia, tất nhiên phải có những kiến thức cơ bản, dần dần phải trưởng thành hơn rồi nên mấy cái trà đơn giản như hoa hồng này, cô có thể tự làm tốt . Diệp Tuyết bưng lên cẩn thận , tay đang giơ trước cửa bỗng khựng lại . Có phải cô không nên gõ không nhỉ ? Người ta ân ân ái ái trong phòng, cô tự mình gõ cửa có phải phá cảnh đẹp rồi . Nhưng không thể không nói, nếu không sẽ bị kêu là lười biếng, cô không muốn bị nói có bác Lục làm ô che dù trong này đâu. - Ừm.. Tiểu thư, tôi mang trà lên cho cô đây . Bên trong chưa có tiếng động thì phòng bên cạnh đã có người mở cửa , là Nhất thiếu gia nhưng có vẻ chỉ có một mình ? - Trước phòng tôi lại gọi tiểu thư nào ? Cô là não úng nước à ? ... Có thể không sỉ nhục người khác được không ! - Không, thiếu gia chưa biết có tiểu thư vừa đến thăm ngài rồi. Đăng tiểu thư thì phải ạ ? Chi thấy người đối diện nhíu mày một chút rồi nhanh chóng dãn ra . Lúc này, cửa phòng trước mặt cô mới mở ra , Đăng tiểu thư mới nhắc tên liền xuất hiện . - Không cần cô mách lẻo như vậy ! Cút đi ! .... (?) Này là tôi sáng sớm đã làm gì 2 người sao ! Tôi đã làm gì à ! Trong lòng Diệp Tuyết chửi trăm ngàn lần , nhưng đôi chân vẫn lui xuống - Hoa Châu, dù sao cô ta cũng là giúp việc riêng của tôi . Không phải con chó hay gì mà đuổi cút như vậy . Diệp Tuyết ngẩng đầu, rồi nhanh chóng cúi xuống . Thiếu gia, tôi sẽ không cãi lại hay hận tổ tông ngài nữa mà sẽ chăm sóc ngày thật tốt ! Ít nhất làm giúp việc riêng còn được thiếu gia tôn trọng, chứ không phải là súc vật này nọ trong mắt tiểu thư này ! Đúng không ! Nên lần sau hãy bảo vệ tôi nhiều hơn nữa , thiếu gia anh minh !!!! Quân Minh cũng nhìn thấy lúc cô ngẩng đầu lên vẻ mặt ngạc nhiên , phải gọi là cực sốc, có bao nhiêu ngu ngốc, cũng xua tay : - Lui xuống đi . - .... Thiếu gia, ngài vẫn đuổi tôi đi ! Tôi xin rút lại lời nói trước đó. Cảm ơn ! Trong lòng Diệp Tuyết chính là giờ vặn vẹo vậy đấy . Hoa Châu không đợi cô xuống trước, đã phản đối : - Anh coi trọng cô ta như vậy ? Một người ngốc như thế mà có thể làm giúp việc riêng bên người . Anh không sợ cô ta làm hỏng việc sao ! - Hỏng việc ? Thì đuổi thôi . Nói xong Nhất thiếu gia cao cao lãnh đạm vào phòng , đóng cửa , không quan tâm mỹ nhân đang đứng ngoài. Nhưng, Diệp Tuyết lại không tự nhiên được . Hai người đó không thể nói sau khi cô đi được à ? Đừng nói vậy với một người vừa làm mất tài liệu quan trọng được không ! Hoa Châu tuy không thể hiện nhiều, nhưng cô ta vẫn tức giận , cảm thấy rất rất không quan tâm . Hình ảnh trong bức ảnh đó, cô bé bên hoa hướng dương như ẩn hiện qua tâm trí cô ta . Nhìn người đang đi xuống kia, có vài phần giống .. Bên cạnh, không biết Tiểu Mai xuất hiện khi nào - Đăng tiểu thư, tôi có điều này muốn nói với người. Nếu người không để tâm thì cứ vứt ra đằng sau, không sao . Chỉ là, sáng nay , Diệp Tuyết kia đã làm mất tài liệu quan trọng mà Nhất thiếu định dùng trong chuyến bay sáng nay . Không biết nên làm sao ... Đăng Hoa Châu nắm chặt cánh tay , cô ta biết bản thân không nên xúc động như vậy nhưng nỗi ghen ghét tràn lan trong ngực . Cô không để yên được nữa ! Cô ta gõ cửa thư phòng Quân Minh: - Em có chuyện muốn nói . Tiểu Mai xoay người, mỉm cười . ---------------------dải phân cách-------------------------------------- Notes : Mình đã lên 12 rồi, không thể thường xuyên up được . Mong các bạn thông cảm nha