Người hầu, em chạy đâu cho thoát !
Chương 15 : đối mặt
Sáng sớm hôm sau, Diệp Tuyết thức dậy rất sớm để chuẩn bị cho chuyến đi công tác hôm nay. Cô kiểm tra lại hành lí cùng các tập tài liệu quan trọng . Nhưng, cô chợt phát hiện một điều quan trọng là tập tài liệu mà thiếu gia đưa cho cô chiều qua không thấy đâu cả ! Rõ ràng, cô đã đặt nó vào ngăn kéo nhỏ của vali cơ mà ?
Lục Quản gia tay cầm gậy chống theo bậc thang đi xuống, tươi cười:
- Diệp nhi, cháu dậy sớm để kiểm tra đồ à ? Có thiếu gì không ?
- Bác Lục...
- Sao vậy ?
- Không có gì ạ .
Cô nghĩ, cô không thể làm phiền bác như vậy. Với lại, trước khi để bác ấy lo lắng, cô cần tìm lại một lần nữa . Biết đâu tối qua cô đã quên xếp tài liệu kia ? Nghĩ là làm, cô chạy về phòng .
Diệp Tuyết lật tung cả phòng lên, mà cô vẫn không tìm thấy ! Sao lại có thể như vậy được ? Chiều qua, sau khi nhận được tập tài liệu, cô đã đi về phòng cất ngay cơ mà . Lẽ nào có người ăn cắp, muốn hãm hại cô sao ? Điều này không thể chắc chắn và nói lung tung được . Cũng may Nhất thiếu gia kia, có thói quen không thích dậy sớm nên lịch bay cũng tầm 11 h , khá là muộn . Đến lúc đó, cô sẽ tiếp tục tìm .
Ai ngờ, mở cửa phòng, trước mắt là hình ảnh của Nhất thiếu gia có thói quen ngủ muộn kia ! Diệp Tuyết có chút hoảng hốt và chột dạ
- Thiếu..thiếu gia
- Chuẩn bị xong hết rồi chứ ? Xảy ra sai lầm cô chết với tôi !
Quân Minh ném cho một ánh mắt đe doạ . Không, cô tin là hắn dám giết kẻ thân phận bé nhỏ như cô thật đấy !!!
- À, là.. tập tài liệu kia , ngài có copy bản sao không ạ ? Tôi tin những người làm ăn lớn, mang chức vị cao như ngài sẽ cẩn thận và có bản sao phải không ạ ?
Càng nói, Diệp Tuyết càng cúi đầu thấp hơn.
- À ! Nếu tôi nói không thì tôi thành một tổng tài ăn không ngồi rồi, không có trách nhiệm chăng ? Đừng nói là điều tôi đang nghĩ đấy nhé, cô Diệp !
90% là cô gái ngốc trước mặt này đã đánh mất tập tài liệu hắn giao rồi đi ?
- Ha..ha...ha ( nụ cười gượng mang theo chút miễn cưỡng )
- Không tìm thấy thì cút ! Tìm ra cho tôi !
Nhất Quân Minh giận dữ đóng cửa, cô gái này là được đằng chân lên đằng đầu rồi ? Dám làm mất tập tài liệu hắn tin tưởng giao phó ?
Tiểu Mai ở đằng sau bức tường , nhếch miệng cười thầm : Tôi đã nói sẽ không cho cô được yên ổn mà Diệp TUyết ! Nhưng cô ả vẫn giả vờ bước ra ngoài hỏi han với ánh mắt không hiểu chuyện gì đang diễn ra :
- Sao cậu lại bị thiếu gia nạt ghê gớm vậy rồi ?
- Lỗi của tớ thôi . Tớ phải tìm cách sửa lỗi đây .
Khi Diệp Tuyệt chuẩn bị tìm phía dưới phòng khách, bỗng nghe đằng xa có tiếng chào của Lục Quản gia :
- Đăng tiểu thư , ngài đến tìm thiếu gia ạ ? Ngài ấy có lẽ ở trên phòng, chưa ngủ dậy chăng ?
Giọng đối phương khá dễ nghe :
- Không sao, ta gọi anh ấy dậy .
Thấy những người hầu khác cúi đầu chào, cô cũng cúi đầu theo . Đang chuẩn bị rời đi , cô bỗng nghe thấy lời dặn của bác Lục :
- Diệp Tuyết, lấy cho tiểu thư tách trà hoa hồng nhé !
Cô ngẩng đầu đáp Dạ một tiếng thì bắt gặp ánh mắt như dò xét của Đăng tiểu thư đối diện kia, ánh mắt ấy thật sự không hảo cảm chút nào !
Hoá ra Diệp Tuyết mà tối qua được trợ lí báo cáo là cô gái này sao ?
Tiểu Mai nở nụ cười : Phụ nữ chung quy dính vào tình yêu vẫn là mù quáng, dù tỏ vẻ thông thái đến đâu, đúng không Đăng Hoa Châu ? Nhờ cô tới đây, hôm nay Diệp Tuyết kia phải cút ra khỏi nơi này !
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
15 chương
688 chương
91 chương
9 chương
126 chương