Thế nhưng vẫn không hề có một chút đáp lại nào từ cửa phòng của Nhất Quân Minh. Cô ta vẫn không tức giận. có lẽ đã quen với sự thờ ơ này . Lại một lần nữa gõ cửa, nhưng lực đạo dùng lại mạnh hơn : - Em thật sự có chuyện muốn hỏi . Xong xuôi, em sẽ đi !! Cửa hé ra một chút, Quân Minh vẻ mặt đầy khó chịu : - Nói đi . - Anh thích cô gái kia phải không ? Hỏi xong, chính cô ta cũng không khỏi hồi hộp và lo sợ. - Tào lao đủ rồi. Tôi đã nói, chúng ta chỉ là bạn bè thân quen, đừng lợi dung điều này rồi quản lí tôi. Nói xong Quân Minh đóng cửa ngay trước mặt Hoa Châu. Bàn tay cô ta nắm chặt lại, không để ý móng tay dài đâm vào có đau hay không. Diệp Tuyết bỗng thấy rét lạnh toàn thân một hồi. Sao vậy nhỉ ? không lẽ anh ta biết được chuyện mình làm mất giấy tờ à ? Thật sự cô lục tung cả căn nhà mà không thấy đấy ! Đã sắp đến giờ bay, cô vẫn không thấy tập tài liệu ấy ở đâu. Trong đầu loé ra nhiều lần dọn hành lí bỏ trốn nhưng lương tâm ngăn cản và căn bản cô cũng không thể nào chạy nổi khỏi dàn bảo vệ dày đặc này.Rốt cuộc là sao vậy chứ ? Cô đã chuẩn bị cho chuyến đi chơi, à công tác này lắm mà !! Với tất cả mảnh nhỏ dũng cảm góp nhặt cả đời, cô gõ cửa phòng Thiếu gia. Thật nhẹ, thật chậm như muốn người bên trong không mở cửa cũng được. Nhưng không, cửa được mở ra với tốc độ khá là nhanh. - Quản gia bảo cô lên gọi tôi chuẩn bị bay à ? Diệp Tuyết cười haha gật đầu đầy gượng gạo, hít một hơi thật sâu, bày tỏ : - Thiếu gia, tôi nguyện làm trâu, làm ngựa cho ngài suốt đời, tôn kính đặt ngài như cha mẹ thiếu nước để thờ cúng mà thôi, nâng niu trân quý như gia bảo 3 đời. Chỉ là, tài liệu.... nó...là.... Ngắt ngang lời, là giọng nói được nghiến qua kẽ răng : - Là chạy mất rồi đi ? - Đúng đúng, nó chạy ! Chạy rất nhanh ! (....) Hắn thật sự không hiểu cảm thấy người con gái này có gì đặc biệt cho hắn nhẫn nhịn lâu như vậy. Sức mạnh của..lòng thương hại cho sự nghèo khổ chăng ? Hắn gật đầu cho là vậy. - Thôi được, cũng không trông chờ gì nhiều, ta cũng copy rất nhiều bản sao rồi. Chỉ là muốn thử kiểm tra trình độ của cô thôi. Về phòng chuẩn bị đi ! Diệp Tuyết ngây người một lúc, đầu tiên thở phào sau đó nhận ra đối phương đang nhục nhã mình chăng dù có vẻ mình là người sai ? - Được, được ! Tôi cũng chỉ mong làm người giúp việc nhàn rỗi mà thôi !! Khẩn cầu thiếu gia không cần thử lòng ! Cúi đầu chào quy củ rồi về phòng. Cô thật hận ! Thật tức mà ! Nhưng vẫn không thể không đi chuyến công tác thú vị này ! Tiểu Mai đứng núp sau nghĩ rằng là một trần linh đình ai ngờ, thiếu gia lại dễ dàng tha thứ cô ta như vậy. Là vì sao chứ ? Sự bất công này thật khiến ả khó chịu thêm. Đưa đống hành lí ra cửa, Diệp Tuyết thấy ánh mắt chằm chằm của Nhất thiếu gia, thắc mắc : - Sao vậy, hành lí của tôi có vấn đề gì sao ? - Cô nghĩ là đang đi trăng mặt với tôi hay gì à ? Hay hưởng thụ nghỉ mát ? - Một mũi tên trúng hai đích thôi mà thiếu gia. Giúp việc của ngài không thể giống người thường phàm thục (....)