Người hầu, em chạy đâu cho thoát !

Chương 13 : sóng gió bắt đầu

Buổi ăn diễn ra trong không khí khá trầm mặc, cả hai không ai nói một lời. Chỉ thi thoảng Diệp Tuyết hỏi mấy câu tẻ nhạt, rồi Quân Minh cũng chỉ ậm ừ cho có lệ . Lúc cô thu dọn đồ ăn, chuẩn bị bước ra khỏi cánh cửa, thì đằng sau lại có tiếng nói : - Ngày mai, cứ tiếp tục như ngày hôm nay. Khá ổn. 2 tuần sau, chuẩn bị đi công tác với tôi. Quản gia sẽ sắp xếp cho cô. - HẢ... ? Không đợi cô nói thêm một lời nào, hắn đã nhanh chóng đóng cánh cửa lại. Hình như, cả văn phòng của hắn tràn đầy mùi hương của cô rồi thì phải ? Rất dễ chịu. Bỗng chốc, hắn muốn 2 tuần sau đến nhanh một chút. Có vẻ, hắn đã có chút vừa lòng cô bé nhỏ ấy. Quân Minh hắn không phải ghét phụ nữ, chỉ là có thể những người đó làm hắn cảm thấy ghê tởm không muốn tiếp xúc mà thôi. Còn về cô gái trong bức ảnh kia, nghĩ đến đó hắn chỉ biết thở dài. Vừa bước về biệt thự, Diệp Tuyết đã thấy Tiểu Mai đứng ngoài cửa, đợi ai đó . Hình như là.. cô đi ? - Diệp Tuyết, mình có lén trừ được chút thức ăn cho cậu . Có ai mà vừa mệt mỏi, được người ta quan tâm là không cảm động không ? Huống chi cô là cô gái nhỏ, từ quê lên không có bạn bè thân thiết nên lúc này thực rất cảm động người con gái trước mặt này. - Tiểu Mai, cảm ơn . Mình cũng đã ăn trước đó rồi... Cậu vẫn nên ăn thêm để khỏe. - Ăn rồi ? Cậu ăn gì vậy ? - Lúc sáng, mình có đưa hai suất cơm cho thiếu gia. Có lẽ, người thiếu gia hẹn không tới, nên người bảo tớ ăn cùng. Mình đi làm việc đây . Tiểu Mai nghe vậy, khuôn mặt bỗng lóe ghen tỵ rồi nhanh chóng biến mất. Chẳng lẽ, cậu chủ thật sự để ý đến con nhóc này hay sao ? Không thể lợi dụng nó được nữa, nhất định phải tìm cách để nó phải rời khỏi đây ! Nhưng cô ta không thể làm một mình được , bỗng trong suy nghĩ, cô ta chợt nhớ đến một người, một người phụ nữ , rất xứng đáng để làm con rối điều khiển. Mà, lúc này Diệp Tuyết vẫn cố gắng muốn mở lòng, muốn kết bạn lại không hề hay biết. Cô đang hỏi về chuyến đi công tác hai tuần sau với Lục Quản gia - Bác Lục. cháu sẽ là người đi theo thiếu gia đi công tác ạ ? Thật ra, lúc nhận tin này ông rất ngạc nhiên . Thiếu gia thường đưa ông đi cùng hoặc là thư kí, nhưng lần này lại để ông ở nhà, mang theo cô đi. CHẳng lẽ ngài ấy bắt đầu chê ông già cỗi yếu ớt rồi chăng ? Có lẽ nên về nghỉ hưu với Xuyên Văn bé bỏng rồi... - Hành lí ta sẽ bảo người sắp xếp cho cháu, bây giờ ta dạy cho cháu mấy điều cơ bản để gặp tình huống nào xấu còn biết cách đối phó . Tiểu Mai vừa lau dọn bàn, vừa suy nghĩ cách liên lạc với người kia . Bỗng đằng sau có vài nụ cười châm chọc : - Ôi giời, bạn thân của Diệp Tuyết đây sao ? Tiểu Mai này, cô đúng là có bạn thân làm giúp việc riêng cho thiếu gia mà vẫn cứ ở đây làm mấy công việc này. Trong khi, người ta đã chuẩn bị đi công tác với ngài ấy rồi . Đúng là, hèn mọn như nhau mà có kẻ lên mây, kẻ vẫn ở dưới đáy ! Tiểu Mai nghe thấy, hai đồng tử mắt giãn ra, đầy tức giận . Diệp Tuyết kia đúng là âm hiểm, vậy mà không nói cô biết được đi công tác, có phải muốn cô bị hạ nhục hay không ? Hay nó đã nghi ngờ... Việc không thể chậm trễ nữa. Cô ta không muốn phải nhục nhã thế này nữa ! - Mấy người đợi đấy ! Tiểu Mai xin phép về sớm do cảm thấy mệt . Nhưng, cô ta không về nhà, mà lại rẽ đến quán cà phê gần trung tâm thành phố S . Như dự đoán, một người phụ nữ ngồi ở đó. Rất xinh đẹp, rất thanh lịch , nhưng đôi mắt cô ta có chút buồn. Tay người phụ nữ cầm cuốn album hình 2 đứa trẻ , một trai, một gái rất xinh đẹp. Đứa bé trai trầm tính, lạnh lùng , còn cô bé bên cạnh lại dịu dàng , e thẹn nở nụ cười hạnh phúc. - Cô là Đăng Hoa Châu ? Tôi tuy không muốn nhiều chuyện, nhưng tôi muốn nói với cô điều này. Quyết định là ở cô. Tiểu Mai nở nụ cười.