Người hầu, em chạy đâu cho thoát !
Chương 12 : tình cảm có chút thay đổi
Tuy ngủ ít, nhưng Diệp Tuyết vẫn dậy rất đúng giờ, cô chỉ muốn sống an ổn và hoàn thành nhiệm vụ, sau đó ra khỏi đây làm công việc thiết kế yêu thích mà thôi, vậy nên cô sẽ là một người hầu tốt.
Mà, người nào đó cũng muốn trở thành cậu chủ tốt.
Nhất Quân Minh cố gắng dậy đúng giờ và mặc quần áo. Khi anh bước ra khỏi cửa phòng, đã có một bóng dáng ở phía trước.
- A, thiếu gia dậy rồi à !
Diệp Tuyết chỉ ngạc nhiên đến thế, còn Lục Tề quản gia há miệng đến độ sái hàm, bởi căn bản mấy năm nay có lần nào cậu chủ dậy sớm đâu, ông còn dụi dụi vài cái, ngỡ đang mơ.
Hắn đi ngang qua, rất nhanh
- Còn lề mề đứng đó !
Cô nhanh chóng chạy xuống dưới nhà, gọi đầu bếp đưa đồ ăn lên. Hắn vừa bước xuống, thì ngửi thấy mùi thịt mình vốn không thích, hai hàng lông mày nhăn lại có chút khó chịu .
- Ai làm món thịt này ?
Cô nhanh chóng lên tiếng giải thích, chuẩn mực một giúp việc chuẩn mực hoàn hảo :
- Thực đơn của ngài thường rất ít thịt, như vậy không tốt cho sức khỏe. Vì vậy tôi đã cố ý thêm các món thịt để đảm bảo năng lượng cho ngài làm việc thật tốt .
Hắn chính là ghét bị người ta quản lí, bắt ép này nọ , muốn đứng dậy vứt hết đống đồ ăn . Bỗng kí ức tối qua một thân hình bé nhỏ nằm đợi trên sofa làm tâm tình dịu đi một chút . Hắn cố kìm nén cảm xúc, coi như cô ta cũng có ý tốt, chẳng đến nỗi nào. Là ý tốt...
Tự an ủi như thế rồi hắn ngồi lại xuống ghế :
- Đừng tự ý quyết định như thế nữa !
Nói vậy nhưng hắn vẫn ăn các món ăn trên bàn, ít nhất là món thịt còn được động đũa vào. Như thế là tốt rồi.
Trước lúc ra khỏi nhà, hắn bỗng quay lại , nhắn :
- Nhớ trưa nay mang hai suất cho tôi. Đừng bỏ thịt nữa, thật khó ăn !
Khó ăn gì chứ, cuối cùng anh vẫn nuốt hết đấy thôi !
Cô chạy vào phòng bếp, theo mùi thức ăn vào nơi nấu ăn chính :
- Dì Xuyên Văn,thơm quá đi ~ Có trừ cho cháu không đó ạ ?
Xuyên Văn nghe thấy tiếng cô bé quen thuộc, mỉm cười , dọn đồ ăn ra đĩa đưa đến trước mặt cô :
- Luôn hoan nghênh .
Diệp Tuyết nhanh chóng ăn hết thức ăn . Sau khi đã nạp đày đủ năng lượng, cô bỗng nghĩ đến một ý tưởng :
- Dì ơi, thiếu gia chúng ta ghét thịt như vậy. Nếu nấu cùng với các loại hoa quả hay rau củ thì sao ạ ?
Xuyên Văn nghĩ một hồi :
- Thật sự thì ta cũng nghĩ đến, chỉ là mỗi lần đưa món thịt ra là thiếu gia đều rời khỏi bàn nên từ đó không dám thử nữa. Cháu quan tâm thiếu gia ghê ~
Cô ngây thơ không hiểu hết ý, vẫn tự hào vỗ ngực :
- Tất nhiện, cháu là trợ thủ giúp việc đắc lực cơ mà !
Dì Xuyên cười cười, có lẽ cô bé còn chưa nhận ra bản thân đã có chút để ý thiếu gia. Nhưng, liệu đoạn tình cảm này là hạnh phúc hay là nỗi đau đớn ? Đành phải để chính cô tự quyết đinh thôi .
- Có gì không biết về thiếu gia cứ hỏi ta nhé .
- Vâng !
Trưa hôm ấy, cô đến công ty. Có vẻ thư kí đã được nhắn trước nên tự động chỉ cô đường lên phòng Giám Đốc . Lúc này, mọi người đều nghỉ ăn trưa nhưng Quân Minh vẫn đang đọc tập tài liệu , có vẻ như có gì đó khiến hắn không hài lòng. Chẳng biết có nên vào hay không đây. Hít sâu một hơi, cô gõ cửa .
- Vào đi !
Cô rón rén bước vào, cố gắng làm giảm sự tồn tại bản thân một mức nhỏ nhất :
- Ừm...Hai suất cơm của thiếu gia đây . Hôm nay tôi có sử dụng rau quả hầm với thịt, rất ngon. Anh nếm thử ... À, nếu không thích thì...
Đôi chân cô đã sẵn sàng chạy ra khỏi phòng, ai ngờ hắn lại ngăn cản :
- Ngồi xuống ăn luôn đi . Đặc ân, cấm nói nhiều !
Cô im lặng, ngồi xuống ghế. Chẳng lẽ hắn nghi ngờ cô bỏ thuốc soor hay cái gì vào thức ăn hay sao ? Âm mưu ? Không cần nhỏ nhen vì cô nói hắn ăn thịt lúc sáng thôi chứ...
Đang mải suy nghĩ thì Quân Minh đã ngồi đối diện :
- Nhìn vẻ mặt cô ngu ngốc như vậy, tôi ăn không nổi !
- Haha, thiếu gia thật có khiếu hài hước .
Cô cười gượng nhưng trong lòng thầm chửi thề hàng nghìn chữ . Trong trường hợp giúp việc ngồi ăn đối diện boss lớn có ai tự nhiên cho nổi hay không ?
- Cô có hạt cơm trên má kìa .
Khi còn chưa ý thức được, đã có bàn tay to lớn vươn lại gần .
Hả ,hả, hắn định lau dùm cô sao ? Như trong phim ấy hả ?
Ai dè, sự chờ đợi như him Hàn Quốc lãng mạn chỉ là tiếng cười :
- Hahaha, cô nghĩ tôi sẽ lau dùm cô à ? Tự lau đi , thật ngu ngốc. Không biết vì sao tôi chọn cô làm giúp việc riêng nữa.
Nói rồi, hắn cúi đầu ăn. Cô tức giận đến thẹn nên không chú ý, vành tai hắn có chút đỏ ửng lên.
Thật ra, hôm nay thịt khá được. Hắn đã ăn hết.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
15 chương
688 chương
91 chương
9 chương
126 chương